Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Tại sao lại đào nhiều hố như vậy? Chết rất nhiều người sao?   

Trong lúc Giang Khương đang nghi ngờ, chỉ thấy được bên trong thị trấn đi tới mười mấy người da đen, cứ hai người lại mang một cáng đi về phía bên này.   

Nhìn trên cáng đắp vải trắng, Giang Khương khẽ cau mày, ánh mắt lóe lên sự khác thường.   

Nơi này khá hẻo lánh. Tuy nói thỉnh thoảng xuất hiện loạn chiến, nhưng tần suất không nhiều. Đột nhiên chết nhiều người như vậy, ngược lại có chút quái lạ.   

Thoáng trầm ngâm một chút, Giang Khương quyết định không quan tâm đến chuyện này. Bây giờ quan trọng nhất chính là tìm một nơi có điện thoại vệ tinh.   

Sau khi giấu Tế Thế Đỉnh vào một nơi kín đáo, Giang Khương chậm rãi bước vào trong thị trấn. Chẳng qua khi đi ngang qua đám dân bản xứ, gương mặt đầy ưu thương của bọn họ nhìn Giang Khương hiện lên sự kinh ngạc, nhưng cũng không ai lên tiếng, vẫn im lặng lấp đất.   

Đối với tình huống như vậy, Giang Khương cũng không cảm thấy quái lạ. Ở cái nơi tương đối vắng vẻ này, xuất hiện một người tóc đen da vàng như hắn là hiếm thấy.   

Chậm rãi bước vào trong thị trấn, Giang Khương nhớ trong thị trấn dường như có bưu điện nhỏ, cho dù không có điện thoại vệ tinh nhưng ít ra còn có thể gọi điện thoại quốc tế. Hy vọng những người đó không bị đánh chết. Nếu thật sự có bạo loạn xuất hiện, chỉ sợ bưu điện cũng sẽ bị phá hỏng.   

Trên đường đi, hắn cũng loáng thoáng gặp một vài người, nhưng người nào cũng lộ ra vẻ rầu rĩ. Giang Khương hít cái mũi, cũng tốt, trong không khí không hề có mùi máu tanh. Hơn nữa nhìn chung quanh nhà cửa vẫn còn nguyên vẹn, không có dấu hiệu phát sinh bạo loạn. Điều này làm cho Giang Khương yên tâm hơn mấy phần.   

Chỉ cần không có bạo loạn, hẳn bưu điện cũng sẽ không có vấn đề.   

Nhưng rồi hắn cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn không mang theo tiền quốc tế, chỉ có bảng Anh và tiền Trung Quốc. Hai loại tiền này không quá thông dụng. Nghĩ đến điều này, Giang Khương có chút đau đầu. Sớm biết mang theo hai đô la thì giờ đâu có phiền phức như vậy.   

Nhẹ nhàng thở dài, Giang Khương quyết định tìm cái bưu điện kia trước rồi tính sau. Hơn nữa, biết đâu chừng bên cạnh còn có cái máy rút tiền. Trong ví của hắn còn có thẻ Master Card và thẻ tín dụng. Chỉ cần có máy ATM, lấy ra một chút đô la cũng có thể.   

Nhưng xem ra vận khí của hắn không tốt lắm. Ở một thị trấn nhỏ ở Châu Phi này, muốn tìm một cái máy rút tiền xem ra tương đối khó khăn.   

Nhún vai bất đắc dĩ, Giang Khương nhìn một bảng hiệu đằng trước, là bưu điện, nhưng hắn lại không có tiền, chẳng lẽ lại làm bá vương để gọi điện thoại sao?   

Nghĩ đến đây, Giang Khương không khỏi cười khổ, chỉ có thể thử một chút. Vạn nhất bất thành, cũng chỉ đành xài thiên phú Mê hoặc để giải quyết. Tuy nói dùng thiên phú vào chuyện này thì hơi quá đáng, nhưng chờ người nội viện đến cứu hắn, khi đó cho thêm chút tiền nữa cũng không thành vấn đề.  

Bước đến gần, lúc này Giang Khương mới phát hiện chiếc điện thoại duy nhất của bưu điện đã bị người ta chiếm cứ, không thể làm gì khác là đứng một bên chờ đối phương dùng xong.   

Nhàn rỗi, Giang Khương tùy ý nhìn chung quanh mấy lần rồi lại nhìn người gọi điện thoại, Giang Khương phát hiện người này mặc dù ăn mặc lôi thôi, tóc rối bời nhưng là người da trắng.   

Ở thị trấn Châu Phi vắng vẻ này, có thể nhìn thấy một người da trắng cũng là tình huống hiếm thấy, nhưng cũng khiến cho Giang Khương cảm thấy vui mừng. Người này chắc không đến nổi ngay cả bảng Anh và nhân dân tệ cũng không nhận ra. Nói không chừng có thể đổi được hai đô la tiền địa phương.   

Người da trắng lúc này đang dùng tiếng Anh giọng Oxford chính tông nói gì vào điện thoại. Chỉ là khi nói, giọng điệu cao lên, tràn đầy nổi nóng.   

Rầm. Người này cúp điện thoại, sau đó nhìn chằm chằm vào nó, nguyền rủa mấy câu rồi rút hai tờ giấy ném cho người bên trong cửa sổ, lập tức xoay người rời đi.   

Thấy người này định đi, Giang Khương liền vội ngăn đằng trước, còn chưa mở miệng liền thấy đối phương sửng sốt, gương mặt lộ ra vẻ vui mừng.   

Nhìn đối phương râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bời nhưng gương mặt lại rất vui, Giang Khương cũng sững ra. Chẳng lẽ người này quen hắn sao?   

Nhưng bất kể thế nào, đối phương biết hắn là chuyện tốt, ít nhất sẽ không từ chối chuyện hắn muốn đổi một ít tiền, nhưng vẫn nghi ngờ nói:   

- Anh là…   

- John, tôi là Pyramy. Anh còn nhớ không, ở Haiti, Haiti đấy. Tôi là nhân viên phòng dịch ở đó.   

Nhìn người đàn ông da trắng hưng phấn nói.   

- Pyramy?   

Trong nháy mắt, Giang Khương liền nhớ được người này là ai. Cẩn thận nhìn gương mặt đằng sau râu quai nón, hắn không nhịn được liền vỗ vai đối phương:   

- Pyramy, sao anh lại thành như thế này? Ngay cả tôi cũng không nhận ra.   

- Này, đừng nói nữa, John. Lúc này phiền phức lớn rồi.   

Pyramy cười lắc đầu:   

- Cậu không phải vì điều này mà đến đây chứ?   

- Điều này? Điều này là điều nào?   

Giang Khương khó hiểu nói.   

- Cậu không biết? Vậy tại sao cậu lại đến đây?   

Pyramy ngạc nhiên lắc đầu, sau đó kéo Giang Khương đi, nói:   

- Được rồi, bất kể thế nào, nếu cậu đã đến, vậy thì hỗ trợ đi. Tôi thật sự giúp không được.   

- Này, này, Pyramy, anh làm sao vậy? Tôi còn có việc.   

Bị Pyramy kéo đi, Giang Khương hất tay không được mà không hất cũng không được.   

- Chuyện gì xảy ra vậy? Tổ chức thầy thuốc biên giới các anh không có ai đến sao?   

Giang Khương nghi ngờ hỏi.   

- Không có. Bây giờ rất nhiều khu vực đang có chiến tranh, nhân viên căn bản không đủ. Hơn nữa, bên cạnh cũng đang xuất hiện tình huống tương tự. Cho nên không có tiếp viện. Tôi cũng vừa vặn đóng quân ở bên cạnh, vì thế mới đến đây.   

Pyramy đưa cho Giang Khương một chai nước, lắc đầu nói:   

- Bây giờ một mình tôi không giúp được gì, ngay cả có hai trợ thủ cũng chỉ giúp được mấy công việc chân tay. John, gặp được cậu, cậu có biết tôi vui biết bao nhiêu không?   

- Pyramy, theo như lời giải thích của anh, đây hẳn là một căn bệnh truyền nhiễm quan trọng. Với dụng cụ và thuốc men của anh bây giờ, căn bản không thể giải quyết. Cộng thêm tôi cũng chẳng được gì.   

Giang Khương cau mày, trầm giọng nói:   

- Nơi này không có đủ trang thiết bị, dụng cụ kiểm tra, anh ở đây cũng vô ích thôi.   

Nghe Giang Khương nói, Pyramy cúi đầu xuống, cắn môi im lặng một hồi, nhẹ nhàng lắc đầu:   

- Không được, ở đây không có bác sĩ, nếu ngay cả tôi cũng đi, bọn họ chỉ có thể chờ chết.   

Ánh mắt Giang Khương chợt lóe lên một cái, nhìn Pyramy chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy sự kiên nghị, liền cười khổ:   

- Nhưng anh ở đây cũng không kiên trì được bao lâu. Hơn nữa, nói không chừng anh cũng sẽ bị lây.   

- John, tôi hiểu ý của cậu. Hơn nữa lời của cậu nói cũng rất có đạo lý. Nhưng chúng ta là thầy thuốc, giống như ở Haiiti năm đó, chẳng qua cậu cũng chỉ đi ngang qua, nhưng đã ở lại đó suốt một tháng chỉ vì cứu những người bị thương kia.   

- Bây giờ cũng giống như vậy. Mặc dù có lẽ tôi không giúp gì được nhiều, nhưng có tôi ở đây, bọn họ mới có hy vọng. Là một bác sĩ, tôi không cách nào bỏ mặc bọn họ mà rời đi.   

Pyramy nhìn Giang Khương, khẽ gật đầu rồi nói:   

- John, tôi là thành viên của bác sĩ biên giới, tôi có nghĩa vụ ở lại đây giúp bọn họ. Vừa nãy tôi lỗ mãng quá, nguy hiểm như vậy lại giữ cậu ở lại. Đúng là không nên.   

Nhìn nụ cười áy náy trên gương mặt Pyramy, Giang Khương mím chặt môi. Nếu lời này được nói ra từ miệng của một người khác, hắn tất nhiên sẽ cho rằng người này dùng phép khích tướng, nhưng hắn hiểu Pyramy. Năm đó ở Haiiti, hắn phụ trách chữa trị cho những người bị ngoại thương, nhưng Pyramy lại phụ trách hết toàn bộ công việc phòng dịch của cả một khu vực. Lúc đó, y đã dẫn mấy người, cả đêm không nghỉ tiến hành công tác phòng dịch, còn vất vả hơn Giang Khương rất nhiều, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa hề than phiền. Thậm chí còn cố ý chạy đến khu ngoại thương cảm ơn hắn đã ở lại giúp đỡ cho người dân bị nạn.   

Cho nên, Giang Khương chỉ có thể thở dài. Pyramy là bác sĩ, hắn cũng là bác sĩ, nhưng đối mặt với tình huống lúc này, nếu Pyramy đã cố thủ ở đây, hắn còn lòng dạ nào để đi sao?   

- Dựa theo thủ tục, nếu đã xuất hiện tình trạng dịch bệnh, hẳn chính phủ sẽ phải phái đội ngũ hỗ trợ chứ.   

Giang Khương thở dài, nói:   

- Chẳng lẽ các anh không thông báo cho chính quyền địa phương sao?   

- Thông báo? John, cậu nên biết, mặc dù có không ít tổ chức nước ngoài trợ giúp cho các quốc gia nghèo khó, nhưng trong thời gian ngắn, căn bản không có năng lực phản ứng đầy đủ. Hôm qua tôi đã báo cáo lại người phụ trách, hơn nữa vừa rồi người phụ trách cũng đã xác nhận khu vực gần đây có không ít ca bệnh xuất hiện, và cũng đã hướng chính phủ thông báo rồi.   

Pyramy nhún vai, ánh mắt tràn ngập sự bất đắc dĩ:   

- Nhưng nếu trong vòng một tuần mà đội ngũ tiếp viện đến, hẳn đã là may mắn lắm rồi.
Advertisement
';
Advertisement