Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Làm càn, quả thật làm càn. Trương Nguyệt Chánh dạy đồ đệ như thế nào nhỉ? Chẳng lẽ hai mắt bị mù không thấy lão Hồ ký tên lên sao? Ngay cả đơn thuốc của trưởng bối cũng có thể tùy ý đánh giá? Muốn đánh giá cũng không đến phiêu một hậu sinh như cậu ta đánh giá?   

Ngô lão và Vương lão liếc mắt nhìn nhau, sau đó lạnh lùng nhìn Trương Nguyệt Chánh đang có chút ngạc nhiên ở bên cạnh.   

Chỉ có Giang Khương nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt hiện lên ý cười.   

- Câm miệng.   

Sắc mặt Trương Nguyệt Chánh đã thay đổi, không biết đồ đệ của mình bình thường đầu óc rất linh hoạt, tại sao hôm nay lại giống như bị mỡ che lấp não, lại ăn nói lung tung như vậy? Có muốn nói cũng phải nói theo ông chứ?   

Trong mắt các lão đồng chí giới Trung y truyền thống, quan trọng nhất chính là bối phận truyền thừa, tôn sư trọng đạo. Đơn thuốc đã có chữ ký của lão tiền bối, cho dù nó có mở không hợp thói thường, cũng không đến phiên một hậu sinh vãn bối châm chọc, đánh giá.   

Lời nói lọt vào tai người khác, đó chính là không có giáo dục, không biết tôn sư trọng đạo. Hơn nữa còn làm cho sư phụ của mình mất hết mặt mũi.   

Lập tức, cho dù Trương Nguyệt Chánh có bao che khuyết điểm đến cỡ nào cũng chỉ có thể xanh mặt lên tiếng ngắt lời.   

Đang đắc ý phê bình Giang Khương, Bạch Kỳ Bân nghe được tiếng trách mắng quen thuộc, không khỏi sửng sốt, quay sang ngạc nhiên nhìn sư phụ, thấy vẻ mặt của sư phụ tức đến tái xanh, hận không thể cho y một bạt tai.   

Bạch Kỳ Bân ngẩn cả người. Sư phụ biết mình đang đả kích Tiểu Giang sư đệ, cũng không phải đang ăn nói ba hoa, tại sao sư phụ lại tức đến như vậy?   

- Chẳng lẽ có chỗ nào không đúng?   

Bạch Kỳ Bân ngạc nhiên nhìn đơn thuốc trong tay, đột nhiên nhìn thấy chỗ ký tên dường như đã bị ngón tay của y trong lúc cầm không cẩn thận mà che mất, không chú ý đến chữ ký của Hồ lão tiền bối.   

Nghĩ đến đây, Bạch Kỳ Bân thoáng giật mình, thầm nghĩ không ổn. Chẳng lẽ…   

- Nguyệt Chánh huynh, đồ đệ của anh thật không tệ. Tuổi còn trẻ mà còn mạnh hơn so với lão già chúng tôi đến mấy phần.   

Sắc mặt của Hồ lão lại rất bình tĩnh, lời nói thì giống như thuận miệng tán dương, nhưng bên trong lại như đánh vào mặt người nào đó.   

Nghe xong, Trương Nguyệt Chánh cực kỳ hổ thẹn, vội vàng ôm quyền, giải thích cho đệ tử:   

- Khánh Nguyên huynh, xin lỗi, xin lỗi. Kỳ Bân có thể là do không thấy được chữ ký của anh, nên mới ăn nói lung tung. Xin Khánh Nguyên huynh thứ lỗi.   

Dứt lời, lại hung hăng trừng mắt với Bạch Kỳ Bân đang tái mặt bên cạnh:   

- Kỳ Bân, còn không mau xin lỗi Hồ lão?   

- Vâng, Hồ lão sư, cháu xin lỗi. Vừa rồi cháu thật sự không nhìn thấy, xin người thứ lỗi cho cháu.   

Hiển nhiên Bạch Kỳ Bân biết được lời nói của mình vừa rồi mang đến bao nhiêu nghiêm trọng trong mắt các lão đồng chí, vội vàng đoan chính, cúi đầu nhận lỗi thật sâu trước mặt Hồ lão.   

Hồ lão tất nhiên hiểu được lần hãm hại này là do tiểu đồ đệ của mình mang đến. Nếu không, đối phương nào có chuyện tự nhận sai lầm chứ. Thậm chí ngay cả Trương Nguyệt Chánh lỗ mũi lúc nào cũng hếch lên trời cũng phải hạ mình xin lỗi. Thành công đả kích sự kiêu ngạo của Trương Nguyệt Chánh xem như đủ rồi, ông cũng nên khoan dung độ lượng mà tha thứ cho Bạch Kỳ Bân.   

Phong ba qua đi, nhưng sắc mặt của Trương Nguyệt Chánh lại vô cùng khó coi. Bị ép làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lại còn phải xin lỗi Hồ lão. Điều này khiến cho ông có cảm giác ăn không tiêu.   

Ông hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Bạch Kỳ Bân. Hai thầy trò ông đã sớm biết được triệu chứng bệnh tình của Triệu sư phụ rõ hơn. Đồ đệ của ông cho rằng đơn thuốc của đối phương bất hợp lý, tất có chỗ để dựa vào, tuyệt không ăn nói lung tung.   

Lập tức cười nói:   

- Triệu sư phụ xem như là bệnh nhân cũ của tôi. Nếu Tiểu Giang đã kê đơn thuốc, vậy tôi cũng muốn xem qua một chút. Tiếp thu ý kiến quần chúng thì mới chữa tốt cho bệnh nhân được.   

Trương lão vừa nói xong, hai mắt Hồ lão có chút nhướng lên, còn Ngô lão và Vương lão thì âm thầm thở dài trong lòng. Ai cũng biết tính tình của Trương lão rất kiêu ngạo, mặt mũi mất hết tất phải tìm về. Hôm nay quả nhiên là muốn liều mạng với Hồ lão.   

Giang Khương ở bên cạnh, nhìn gương mặt lốm đốm đồi mồi của Trương Nguyệt Chánh, đột nhiên cảm giác có chút chán ghét. Hắn là người luôn tôn trọng người già, yêu quý trẻ nhỏ. Đặc biệt là chịu ảnh hưởng của lão gia tử và Hồ lão, cảm thấy các lão đồng chí này đều rất thân thiết. Cho nên, khi bị hai thầy trò Trương lão khinh thị, hắn cũng chỉ làm cho Bạch Kỳ Bân vốn kiêu ngạo giống sư phụ y phải ăn chút đau khổ mà thôi.   

Nhưng lúc này, nhìn thấy biểu hiện không chịu buông tha của Trương lão, hắn không khỏi cau mày. Cũng khó trách sư phụ của hắn không thích Trương lão. Thì ra lão gia hỏa này đủ chán ghét. Bản thân trị không hết bệnh cho người ta, người bệnh sang bên này, vì chút mặt mũi mà muốn chặn tay ngang, đoạt lại mặt mũi của mình.   

Lão gia hỏa này ích kỷ đến cực điểm. Nơi này là địa bàn của Hồ lão, nếu họ Trương thua, nhiều nhất cũng chỉ xấu hổ một chút. Nhưng nếu Hồ lão thua, làm trò trước mặt nhiều người bệnh như vậy, hoàn toàn mất hết thể diện. Thậm chí còn ảnh hưởng đến danh dự của phòng khám. Thật sự là quá vô sỉ.   

Thấy Hồ lão quay sang nhìn mình, ánh mắt có chút lo lắng, Giang Khương hiển nhiên hiểu được. Lần này đúng là một đao trí mạng. Lão gia hỏa cố tình gây phiền toái, không phân cao thấp là không chịu dừng.   

Giang Khương mỉm cười, gật đầu với Hồ lão, sau đó hai tay đưa đơn thuốc đến trước mặt Trương lão, nói:   

- Vâng, xin Trương lão cũng đánh giá.   

Ngô lão và Vương lão bên cạnh, nghe Giang Khương cố tình nhấn mạnh chữ “cũng”, trong lòng cười khổ. Mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng tiểu tử này quả nhiên cũng không đơn giản, nói móc hai thầy trò lão Trương nhưng không ai bắt được cái đuôi của hắn.   

Trương lão nghe xong, trong lòng cũng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nhìn Giang Khương. Ông không thể bắt bẻ được đối phương, cũng không biết đối phương cố ý hay vô ý, cũng đành phải nuốt giận vào bụng, giả bộ bày ra khí độ của trưởng bối, tiếp nhận đơn thuốc của đối phương.   

Lúc này, mặc dù người bệnh bị trì hoãn thời gian xem bệnh, nhưng cũng bị việc này hấp dẫn. Xem ra, hai vị lão tiền bối muốn đánh lôi đài với nhau. Sự việc khó có được, ai cũng cố duỗi cổ ra mà xem.   

Thậm chí ngay cả người bệnh đang xếp hàng bên ngoài cũng vây ngoài cửa, vẻ mặt hưng phấn nhìn vào trong.   

Thấy nhiều người bệnh xem như vậy, Hồ lão cau mày, nhưng cũng không nói gì. Đây là phòng khám của ông, nếu ông yếu thế, vậy thì còn mặt mũi nào nữa. Cho nên liền bảo Trương Nhạc mang vài cái ghế đến, ôm quyền nói với người bệnh xung quanh:   

- Xin lỗi các vị, xin mọi người chờ cho một chút, đợi xử lý xong đơn thuốc của Triệu sư phụ, sẽ khám hết cho tất cả mọi người. Mong mọi người thông cảm.   

Người đến xem bệnh đều sống xung quanh đây. Xa nhất cũng chỉ bên Hà Đông, đều là người địa phương. Thấy Hồ lão khách sáo như vậy, vội vàng đứng lên nói:   

- Hồ y sư khách sáo rồi, chúng tôi cũng không vội, không vội.   

Nghe xong, Hồ lão quay sang mỉm cười nói với đệ tử của các vị lão y sư:  

- Nào nào, mọi người cùng ngồi uống tách trà đi.   

Đã đến nước này rồi, hai vị lão y sư kia cũng không nóng vội, lập tức an vị, chậm rãi uống trà. Dù sao bọn họ chỉ là gia nhập cho vui, vạn nhất không ổn thì đứng ra giảng hòa.   

Đợi mọi người ngồi xuống xong, chị La ở bên ngoài mang trà vào, Hồ lão cười nói:   

- Nguyệt Chánh huynh, không cần gấp gáp, xin mời dùng trà.   

- A, được được.   

Trương lão mỉm cười gật đầu, đưa tay tiếp nhận chén trà.   

Lời nói ẩn chứa đao gươm, nhưng tất cả đều là người trọng thể diện, khách khí là phải có. Ít nhất không thể xé rách da mặt với nhau, chỉ có thể dựa vào bản lãnh học thuật mà ganh đua cao thấp.   

Sau này, mặc kệ ai thắng ai thua, bữa cơm trưa này phải ăn. Lần sau gặp lại, mặc kệ có ghét nhau như thế nào, cũng phải nắm tay nhau thân thiết.   

Trương lão cầm đơn thuốc của Giang Khương xem qua một lần. Sau khi xem xong, trong lòng liền bình tĩnh lại. Đơn thuốc này quả nhiên như lời đệ tử bình phẩm, hoàn toàn không đúng bệnh. Đơn thuốc dùng Hoàng Liên, Thiên Hoa Phấn, Sinh địa, mật ong bảy tám loại thuốc, nhưng rõ ràng lại có tác dụng thanh nhiệt mát phổi, nào có liên quan đến bệnh đau đầu chóng mặt.   

Hơn nữa, nó cũng không hợp với đơn thuốc mà ông đã cân nhắc trước đó.   

Nghĩ vậy, trong lòng liền thoải mái, thảnh thơi nâng tách trà lên, nhàn nhã uống trà, chuẩn bị nghỉ ngơi, sau đó hung hăng đánh vào mặt Hồ Khánh Nguyên một cái.   

Nhìn thấy bộ dạng của Trương Nguyệt Chánh, Ngô lão và Vương lão đều giật mình, thầm nghĩ:   

- Chẳng lẽ đơn thuốc của Tiểu Giang không đáng tin cậy? Lần này xem như Hồ lão mất mặt rồi.
Advertisement
';
Advertisement