Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Haizz,... Lão Lý, anh cũng đừng tố khổ, ban đầ chúng ta đã bỏ phiếu rồi mà? Hơn nữa anh làm cái chức Trưởng ban này còn không thoải mái sao? Ở trong cái viện này ai mà không phải nịnh bợ anh chứ? Giờ còn oán cách cái gì?   

Mấy vị Luyện đan sư già nghe vậy đều không đồng ý, vội vàng la ầm lên.   

- Được rồi được rồi... Mấy người già như vậy rồi đừng ồn ào như con nít nữa, đừng có hù Giang Khương chứ...   

Vu Phượng Minh vẫy tay nói vài câu, cắt ngang lời của mấy lão già, tiếp tục giới thiệu:   

- Ông này là Lưu Thiên Phúc...   

Sau khi giới thiệu hết mấy đồng chí già, mọi người vẻ mặt nghiêm túc nhanh chóng chuyển vào chủ đề chính.   

- Chuyện này đúng là hết sức khó khăn...   

Luyện đan sư già Lý Minh Bưu vẻ mặt đứng đắn nhìn Giang Khương, nói:   

- Hôm qua chúng tôi đã thảo luận chuyện này, nhưng do tính đặc thù của cậu và tính đặc thù của Tề Thế Đỉnh nên thật sự không đưa ra được đề nghị gì tốt hơn!   

- Nhưng bất kể như thế nào, thuật luyện đan, nền tảng chủ yếu vẫn là khống chế hỏa lực và hỏa hầu. Nếu khống chế được hỏa hầu đến mức đỉnh điểm thì chỉ có cải thiện hỏa lực. nhưng hiện tại đẳng cấp hỏa lực của viện ta đã khống chế tinh tế nhất, tạm thời không có cách nào tăng lên nữa, cách duy nhất là cải thiện Tề Thế Đỉnh...   

Nói tới đây, sắc mặt của mọi người đều hơi trầm xuống, bởi vì chuyện này đúng là không có cách nào giải quyết. Muốn cải thiện Tề Thế Đỉnh, giờ lại không thể lấy nắp đỉnh về, vậy muốn cải thiện nữa cũng tương đối khó.   

- Chúng tôi đề nghị là, nếu có thể kết hợp với mấy vị Trưởng ban của ban Ngũ Kim, luyện lại một cái nắp Tề Thế Đỉnh, cố gắng làm một cái tốt hơn cái này... Nếu không thì lại mở lò luyện đan, bắt đầu tìm kiếm chút khác biệt, sau đó thử cải thiện...   

- Đây là những cách duy nhất mà chúng tôi có thể nghĩ ra, nhưng cụ thể vẫn phải dựa vào cậu!   

Sau khi dứt lời, mọi người đều dồn ánh mắt về phía Giang Khương.   

Vẻ mặt Giang Khương nghiêm túc, hơi nhíu mày một cái, sau đó nói:   

- Về chuyện luyện lại nắp đỉnh là một việc cực kỳ khó khăn. Lúc luyện chế nó tôi đã dùng hết sức, cố gắng cải thiện nắp đỉnh hết mức có thể rồi. Trên căn bản không thể nào tốt hơn được nữa...   

- Còn chuyện mở lò lần nữa...   

Giang Khương hít một hơi thật sâu, nhìn về phía mọi người, nói:   

- Chuyện này, cũng tương đối không dễ, khả năng có thể tìm ra chút khác biệt trong đó sẽ không quá 30%. Hơn nữa mở lò, luyện chế lại đan dược thì phải tiêu tốn không ít vật liệu...   

Nghe Giang Khương nói vậy, mọi người nhìn nhau một cái, sau đó cũng mang vẻ mặt ngưng trọng. Họ đều biết vật liệu luyện chế Đan dược siêu phẩm dự trữ không nhiều, một lò bị hỏng là sẽ bớt đi một phần.   

Sau khi mọi người trầm mặc một lúc, Luyện đan sư Vu Phượng Minh nhìn mọi người rồi trầm giọng lên tiếng, nói:   

- Mặc dù dự trữ không nhiều... Nhưng trước mắt vẫn đủ để tiêu hao... Cho dù như thế nào, còn thử là còn có hy vọng, nếu không thử thì vĩnh viễn sẽ không có hy vọng...   

Nói tới đây, Luyện đan sư Vu Phượng Minh nhìn chằm chằm đám người ban mình, trầm giọng nói:   

- Thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm, nếu cứ tiếp tục lãng phí thời gian như thế này là hoàn toàn không cần thiết, cho nên tôi đề nghị ủng hộ Giang Khương tiếp tục mở lò luyện đan!   

Luyện đan sư Vu Phượng Minh vừa nói ra những lời này, các vị Luyện đan sư khác đều trầm mặc một lát. Vật liệu của Đan dược siêu phẩm này vô cùng quý giá. Ai nấy đều là những Luyện đan sư trải qua mấy chục năm luyện đan nên càng hiểu được sự trân quý của nó.   

Nhưng lúc này phải đưa ra lựa chọn thì họ cũng chỉ thoáng chần chừ một chút. Luyện đan sư Lý Minh Bưu hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu quả quyết nói:   

- Được, nếu lão Vu đã coi trọng Giang Khương như vậy thì tôi ủng hộ đề nghị của lão Vu!   

Thấy có hai người lên tiếng ủng hộ, những người còn lại nhìn nhau một cái rồi trong mắt cũng đều lộ tia dứt khoát, gật đầu nói:   

- Được, chúng tôi đồng ý!   

Giang Khương nhìn thấy mấy đồng chí già này ai nấy đều cắn răng gật đầu thì trong lòng cũng cuộn trào cơn sóng. Dĩ nhiên hắn biết mấy đồng chí già này muốn thốt lên lời này khó khăn nhường nào. Những vật liệu kia đều được họ coi như bảo bối, mấy chục năm nay đều không có ai xin phép dùng đến mấy vật liệu này.   

Nhưng giờ họ chỉ vì một chút hy vọng nhỏ nhoi, vì ủng hộ mình mà đã đứng lên. Đây thật sự là sự ủng hộ lớn nhất dành cho mình.   

- Giang Khương... mấy lão già ban Luyện đan chúng ta đều ủng hộ cậu. Giờ cậu không cần phải cố kỵ gì nữa, dốc sức thử nghiệm đi...   

Luyện đan sư Vu Phượng Minh nhìn Giang Khương. Trên gương mặt già nua của ông nở nụ cười trấn an. Ông đưa tay vỗ vai Giang Khương nói:   

- Vì viện, nhất định phải dốc hết sức!   

Giang Khương nhìn những ánh mắt tha thiết đang nhìn mình này liền chậm rãi gật đầu một cái, ngẩng đầu trầm giọng kêu:   

- Cám ơn các vị tiền bối, tôi sẽ cố gắng hết sức!   

Mấy vị Luyện đan sư nhìn Giang Khương sãi bước đi ra ngoài cửa cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn nhau một cái rồi đều nhìn về phía Luyện đan sư Vu Phượng Minh ở chính giữa, cười khổ nói:   

- Lão Vu, chúng ta cũng không sá gì nữa rồi!   

- Không sá thì không sá... Mấy chục năm nay chúng ta đều không dám đụng đến, trong lòng ai mà không thấy tự hổ thẹn chứ? Mắt thấy tình hình trong viện càng ngày càng tệ, giờ vất vả lắm mới có hy vọng, vậy tại sao lại không ủng hộ cậu ấy?   

Sắc mặt Luyện đan sư Vu Phượng Minh rất kiên nghị, nhìn mọi người, chậm rãi nói:   

- Chẳng lẽ mọi người không nghĩ như vậy?   

- Ha ha... Lão Vu nói đúng, cũng đến lúc này rồi có gì phải lo lắng, lúc có hy vọng không làm, chẳng lẽ còn đợi đến cuối cùng mới liều mạng sao?   

Lý Minh Bưu cười ha hả hai tiếng nói:   

- Mọi người cứ chờ mà xem. Tôi cảm thấy cậu nhóc này không tệ, thật đấy!   

- Đợc, vậy mọi người chờ xem đi. Tôi cũng cảm thấy không tệ...   

Mấy vị Luyện đan sư nhìn nhau một cái, sau đó cũng ngửa đầu cười ha hả. Trước nay ban Luyện đan ở trong viện phải kiêng kỵ gì chứ? Giờ Giang Khương cũng là người của ban Luyện đan. Hơn nữa chắc chắn sau này sẽ là Trưởng ban của ban Luyện đan, mọi người không ủng hộ hắn thì ủng hộ ai?   

Đào Cường nhìn thấy Giang Khương ngẩng đầu sãi bước đi vào phòng luyện đan thì mắt sáng lên. Vốn anh ta tưởng mấy ngày này Giang Khương sẽ không tới nhưng không ngờ hôm nay Giang Khương y sĩ lại tới. Hơn nữa trên mặt hắn không hề có chút căng thẳng mà chỉ có sự tự tin giống như trước đây.   

Anh ta lập tức bước nhanh tới đón, kiềm chế hưng phấn trong lòng, nói:   

- Giang Khương y sĩ, chúng ta hôm nay?   

- Xin cho tôi một phần vật liệu Thanh Vân Đan, chuẩn bị luyện đan...   

Giang Khương hơi mỉm cười nói.   

- Thanh Vân Đan? Được... Tôi lập tức đi xin ngay đây!   

Đào Cường chấn động tinh thần, sau đó xoay người đi nhanh đến trước máy vi tính, đồng thời nhìn về phía học đồ bên cạnh, nói:   

- Mau, đi rửa lò luyện đan...   

Rất nhanh Đào Cường đã gửi xong xin phép, sau đó quay đầu nhìn về phía Giang Khương, nói: "   

- Giang Khương y sĩ, vậy giờ tôi thông báo với sư phụ Vu Phượng Minh, mời sư phụ tới nhé?   

Đào Cường vừa nói xong, ngoài cửa đã có một giọng nói già nua truyền đến:   

- Không cần, tự tôi tới rồi... Chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu đi
Advertisement
';
Advertisement