Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Giang Khương và Luyện đan sư già Vu Phượng Minh ở đây luyện đan, lúc này có không ít người bên ngoài cũng tâm trạng bất an. La lão y sư La Thiên Minh ngồi trong phòng làm việc của Viện trưởng Từ Khải Liễu, nước trà đã châm thêm hai lần.   

- Lão La... Anh đúng là quan tâm quá hóa loạn... Giang Khương mới lần đầu mở luyện Đan dược siêu phẩm, anh đừng có nghĩ nó vừa luyện ngày đầu tiên đã thành công đấy nhé?   

Từ Khải Liễu đặt cây viết trong tay xuống, nhìn La Thiên Minh ngồi đối diện nói.   

- Mặc dù mới là ngày đầu tiên, nhưng thằng nhóc này... đúng là luôn khiến người ta không kìm được muốn nghĩ xem có thể đào ra được chút kỳ tích gì từ trên người nó không...   

La lão y sư La Thiên Minh thở dài, sau đó nhìn về phía Từ Khải Liễu ngồi trước bàn làm việc, lắc đầu cười khổ nói:   

- Cô đừng nói với tôi, ban nãy cô đã phê duyệt được rất nhiều văn bản...   

- Được rồi...   

Từ Khải Liễu thở dài, sau đó đặt cây viết trong tay xuống, lắc đầu cười khổ nói:   

- Phê duyệt được một bản...   

- Thấy chưa... Tôi biết chắc chắn bây giờ cảm xúc của cô cũng không ổn định, nếu không tôi đã không đến đây chiếm địa bàn của cô rồi!   

La lão y sư La Thiên Minh cười ha hả, nâng ly trà lên uống một hớp thì phát hiện ly trà lại nhìn thấy đáy rồi. ông vội vàng đi sang bên cạnh tự châm nước, tiện thể châm thêm nước cho ly của Từ Khải Liễu.   

Từ Khải Liễu nhận ly trà La lão y sư đưa tới, uống một hớp trà, thở dài nói:   

- Lúc này nếu thật sự có thể bình tĩnh ngồi đây thì tôi đã không là Viện trưởng Thiên Y viện rồi!   

- Mấy năm gần đây, tôi làm cái chức Viện trưởng này thật sự là có chút thiếu sót. Mà thiếu sót ở đâu thì phải bù đắp vào chỗ đấy... Trên dưới Thiên Y viện nhiều người như vậy, cộng thêm Viện trưởng lão, những người có tư cách nhất định có ai mà không trông ngóng mấy viên đan dược kia...   

Từ Khải Liễu cười khổ, tiếp tục nói:   

- Mấy loại Đan dược siêu phẩm, mọi người không biết cụ thể còn tồn kho bao nhiêu, nhưng tôi là Viện trưởng thì sớm đã biết rõ... Giờ trong mật kho kia đã trống rỗng đến mức chuột có thể chạy rồi...   

- Bề ngoài thì thêm hai ba chục năm nữa mới xảy ra vấn đề, nhưng thực ra, nếu trong vòng mười năm không có đan dược mới, Viện trưởng tôi đây thật sự không chống đỡ được nữa... Thậm chí, nghiêm túc nhất là trong vòng năm năm nữa, nếu không có Không Thanh Đan, một số truyền thừa của Thiên Y viện chúng ta có khả năng sẽ bị cắt đứt...   

- Anh nói tôi có căng thẳng không?   

- Năm năm?   

La lão y sư La Thiên Minh chợt sững sốt một chút, sắc mặt trầm xuống, nói:   

- Cô nói là người kia chỉ có thể kiên trì thêm năm năm?   

- Đúng... Năm năm, nếu trong vòng năm năm không có Không Thanh Đan, thủ hộ mới không lên được, vậy thì truyền thừa sẽ thật sự bị đứt đoạn, không muốn biết bao nhiêu năm mới có thể khôi phục, hơn nữa một khi thời kỳ, chúng ta không thể nào đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề.   

Từ Khải Liễu lắc đầu cười khổ nói:   

- Thậm chí hai năm trước tôi đã có sắp xếp. Sang năm sẽ chọn một vị Luyện đan sư cao cấp mở kho dược liệu tiến hành đào tạo toàn lực. Chỉ cần anh ta có thể gặp may, luyện chế được một lò Không Thanh Đan là được!   

Mắt La Thiên Minh lóe lên, thấu hiểu nhìn Từ Khải Liễu nhẹ nhàng gật đầu một cái. Mỉm cười nói:   

- Được rồi, ít nhất bây giờ chúng ta đã có Giang Khương. Không cần gửi gắm hy vọng vào những thứ mong manh kia nữa...   

- Đúng vậy... Cảm ơn các tiền bối của viện đã phù hộ, vào lúc này, chúng ta lại có Giang Khương, lại tìm được Tề Thế Đỉnh về...   

So với Từ Khải Liễu và La Thiên Minh đang xúc động thì đồng chí Thiên y sư Chu Thế Dương lại ở trong phòng làm việc đi tới đi lui, lúc này cũng không xúc động và vui mừng như hai người kia.   

- Chú Chu... chú yên tâm. Hắn mới thành chủ đỉnh chưa được bao lâu, hơn nữa cũng không phải Tề Thế Đỉnh hoàn chỉnh. Thằng nhóc này chắc chắn sẽ không thành công...   

Hồ Minh Vũ ở bên cạnh thận trọng nói với Chu Thế Dương.   

Chu Thế Dương nghe Hồ Minh Vũ nói vậy thì gương mặt già nua hơi đỏ lên, lão biết biểu hiện của mình quá thiếu bình tĩnh.   

Lão lập tức ho khan hai tiếng, nghiêm nghị nói:   

- Chú cũng biết là không thể... Nhưng thằng nhóc này cứ làm thế thì này cũng lãng phí mớ dược liệu kia quá...   

- Mấy năm nay viện tích góp được những linh dược này cũng không dễ dàng, nếu để thằng nhóc này phá sạch thì lão phu đây rất đau lòng...   

Hồ Minh Vũ nghe đồng chí Thiên y sư Chu Thế Dương buồn vì dân vì viện, tiếc cho những linh dược kia như vậy thì trong lòng cười thầm, nhưng ngoài mặt cũng làm vẻ rất kính nể, nói:   

- Chú Chu không hổ là tấm gương sáng của Thiên Y viện...   

- Có điều, chú Chu không cần phải lo lắng nữa. Chỉ cần Giang Khương luyện đan thất bại hai lần, chú có thể vạch tội hắn. Dẫu sao linh dược này cũng chỉ có chừng đấy. Giang Khương lại tùy tiện luyện bừa Đan dược siêu phẩm, lãng phí nhiều linh dược như vậy, cháu nghĩ sẽ có rất nhiều người ủng hộ chú Chu!   

Mắt Chu Thế Dương sáng lên. Đúng rồi... Chỉ cần thằng nhóc này thất bại mấy lần, lãng phí những linh dược kia, đủ để cho mấy lão già Ban luyện đan đau quặn tim rồi. các Thiên y sư còn lại chắc chắn cũng sẽ không vui, đến lúc đó hoàn toàn có thể sẽ giống như Hồ Minh Vũ nói. Mình đứng ra vạch tội Giang Khương, thậm chí là cướp đi vị trí Chủ đỉnh của Giang Khương cũng có khi. Đây hoàn toàn là một cơ hội đối với mình.   

Còn chuyện Giang Khương có thể luyện ra được Đan dược siêu phẩm hay không thì Chu Thế Dương không tin. Tề Thế Đỉnh trải qua nhiều chủ rồi, cho dù là Tề Thế Đỉnh hoàn chỉnh, tỷ lệ luyện thành công cao nhất cũng chỉ 80%, thấp nhất thậm chí chỉ có 60%. Giang Khương giờ chẳng qua chỉ có một Tề Thế Đỉnh không hoàn chỉnh, hơn nữa cũng vừa mới bắt đầu tiếp xúc Đan dược siêu phẩm. Cho dù hắn có lợi hại chừng nào cũng không thể nào luyện chế thành công Đan dược siêu phẩm trong thời gian ngắn như vậy.   

Liêu Long Căn và Lưu Mộc Dương lúc này đang ngồi trong phòng làm việc ban giám sát, hai người đang kiểm duyệt những báo cáo bên dưới đưa lên, vừa tùy ý trò chuyện.   

- Nghe nói hôm nay Giang Khương bắt đầu luyện Đan dược siêu phẩm!   

Liêu Long Căn tùy ý nói.   

- Đúng, tôi cũng có nghe nói Viện trưởng đã phê chuẩn xin phép của Giang Khương. Đồng thời còn mời Vu Phượng Minh làm trợ thủ cho Giang Khương!   

Lưu Mộc Dương tiện tay vứt một bản báo cáo đã ký tên xong sang một bên.   

- Viện trưởng làm thế có vội vàng quá không? Dẫu sao Giang Khương cũng chỉ mới tiếp xúc với Tề Thế Đỉnh không lâu. Tuy tỷ lệ luyện đan thành công của hắn cao, nhưng...   

Liêu Long Căn cau mày nói.   

Lưu Mộc Dương thở dài, nói:   

- Lão Liêu, không phải anh không biết vài tình hình của viện. Lúc này Viện trưởng cũng chẳng còn cách nào khác nữa... Giờ tỷ lệ Giang Khương luyện thành công Đan dược thượng phẩm đã đạt trên 90%, đã đến lúc có thể bắt đầu rồi. Giang Khương có thể sớm luyện được Đan dược siêu phẩm lúc nào, áp lực của Viện trưởng cũng nhẹ đi chừng ấy.   

- Thời gian đúng là không còn nhiều lắm...   

Liêu Long Căn nghe Lưu Mộc Dương nói vậy sắc mặt cũng kinh ngạc, đặt báo cáo trong tay xuống, nói:   

- Tình hình thật sự nghiêm trọng như vậy sao?   

- Đúng... đúng là rất nghiêm trọng...   

Lưu Mộc Dương nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhưng lại không nói thêm gì.   

Sắc mặt Liêu Long Căn nghiêm túc gật đầu, sau đó cũng không nỏi nữa. Có một số chuyện, cho dù là Thiên y sư đứng hàng thứ ba trong viện như ông cũng không nên hỏi, cho nên ông sẽ không hỏi nữa.   

Mùi thuốc trong Tề Thế Đỉnh dần thu liễm lại. Vài phút sau, trong đỉnh chỉ còn lại mùi thơm nhàn nhạt như có như không tỏa ra.   

- Ngưng hương thành công...   

Vu Phượng Minh âm thầm hưng phấn một tiếng, sau đó nhìn Giang Khương vẫn rất lãnh đạm bên kia, hít một hơi thật sâu. Vị này quả nhiên không bình thường. Chỉ một lần thất bại, sau đó lập tức tìm ra vấn đề, tài năng ngút trời, tuyệt đối có tài năng ngút trời. Xem ra phục hưng Thiên Y viện đã thật sự có hy vọng lớn rồi.   

Chỉ cần có một lô Đan dược siêu phẩm, Thiên Y viện mấy năm nay phải nhốt mình cố thủ ở Trung Quốc, bế quan khóa viện, nghiêm khắc hạn chế người trong viện ra nước ngoài sao?  

Vu Phượng Minh lúc này bắt đầu hưng phấn, nhưng trong đôi mắt bình tĩnh như nước của Giang Khương lúc này suy nghĩ đang xoay chuyển. Vấn đề ngưng hương đã giải quyết khá tốt, nhưng lúc này Giang Khương biết là mình đã đụng phải phiền toái, hơn nữa còn là phiền toái tương đối lớn.   

Bây giờ chỉ cần bỏ thêm hai loại thuốc phụ nữa là hoàn thành rồi. Sau khi bỏ “Ngọc Phong Thảo” vào trong lò ban nãy, Giang Khương liền phát hiện, vị của “Ngọc Phong Thảo” sau khi bỏ vào lò đã không được thôi hóa cho nên không cách nào dung nhập dược tính vào toàn bộ đan dược.   

Với tình hình thế này, những kinh nghiệm trong trí nhớ truyền thừa của Giang Khương nói cho hắn biết, đây là do lựa lửa không thể nào thôi hóa hiệu quả đến mức cao nhất, thông thường là do vấn đề khống chế ngọn lửa.   

Nhưng Giang Khương có thể xác định là, mình ở trạng thái Trống rỗng chắc chắn sẽ khống chế ngọn lửa không hề thua kém vị đỉnh chủ nào trong truyền thừa. Nhưng giờ lực lửa không cách nào thôi hóa đến mức cao nhất, như vậy chỉ có một khả năng.   

Giang Khương nhìn chằm chằm nắp Tề Thế Đỉnh, khuôn mặt lãnh đạm không gợn sóng lúc này cuối cùng đã lộ ra một tia lụn bại.   

Luyện đan sư già Vu Phượng Minh luôn đứng bên cạnh chờ Giang Khương đưa ra chỉ thị lúc này trong lòng bất giác kinh ngạc. Bởi vì ông đột nhiên cảm giác được hơi thở tuyệt vọng và hết cách trên người Giang Khương, hoàn toàn khác với hơi thở mà Giang Khương toát ra lúc ban đầu.   

Là một luyện đan sư, ông hiểu rất rõ một khi xuất hiện cảm xúc như vậy, thế thì lò đan dược này...   

- Tắt lửa...   

Quả nhiên, sau khi Giang Khương bất lực thở dài một tiếng, Luyện đan sư già Vu Phượng Minh nghe được chỉ thị này.   

- Tắt lửa?   

Trong lòng Luyện đan sư già Vu Phượng Minh rất không cam lòng. Rõ ràng chỉ có hai bước cuối cùng, sao Giang Khương lại đột nhiên từ bỏ? Tuy ông không hiểu tại sao nhưng ông cũng biết, bất kể như thế nào, trên người Giang Khương đã xuất hiện cảm giác và hơi thở như vậy thì lò đan này chắc chắn không thể tiếp tục nữa, có yêu cầu hắn tiếp tục cũng vô ích.   

Ông lặng lẽ ấn nút tắt lửa rồi nhìn thân hình Giang Khương phiêu đãng đi về phía ghế nghỉ ngơi, sau đó người như mất hồn ngả người nằm trên ghế rồi nhắm mắt lại không nói gì.   

Luyện đan sư già Vu Phượng Minh nhìn Giang Khương như vậy thì trong lòng biết, đối với Luyện đan sư trình độ như Giang Khương mà nói, xảy ra tình huống như thế này tất nhiên đã gặp phải vấn đề nào đó không thể giải quyết được thì mới có bộ dạng như vậy. Sắc mặt Luyện đan sư già Vu Phượng Minh lập tức tối sầm, sau đó lặng lẽ rửa ráy lò luyện đan. Có một số việc phải chờ Giang Khương từ từ bình tĩnh lại mới được. Chỉ cần Giang Khương tự bình tĩnh lại thì mình mới có thể đi bàn bạc và thảo luận với Giang Khương một vài thứ.   

Giờ cho dù là tình huống như thế nào, nếu Giang Khương không cách nào giải quyết được, nhưng chỉ cần xác định được vấn đề, thì trong viện vẫn còn những lão già như mình đây. Dù sao cũng có thể giúp tìm cách giải quyết.   

Nghĩ tới đây, Luyện đan sư già Vu Phượng Minh lặng lẽ rửa lò luyện đan, sau đó ngồi xuống bên cạnh, yên lặng chờ, chờ Giang Khương hồi phục lại...   

Cho dù chờ bao lâu thì ông cũng phải chờ...
Advertisement
';
Advertisement