Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Mặc dù trước nay hơi thở của Giang Khương khá dài, nhưng Địa giai đỉnh phong vẫn là Địa giai đỉnh phong, khi đấu với nhau, cuối cùng thì vẫn kém Thiên vị một cấp bậc. Hơn nữa cảm giác tê tê nhè nhẹ luôn tồn tại trên người hắn lúc này bắt đầu cũng bộc lộ sự tồn tại.  

Đối mặt với công kích điên cuồng của Hồ Minh Vũ, dưới sự ảnh hưởng của cảm giác tê tê kia, Giang Khương thỉnh thoảng bắt đầu cảm thấy độ nhạy bén của mình bị hạn chế, có hai lần động tác suýt nữa là không thể theo kịp, thiếu chút nữa là trúng chiêu.   

Nhưng lúc này hắn cũng chẳng thể làm được gì, chỉ có thể cố chống đỡ. Nếu lỡ như không chống đỡ được nữa thì hắn chỉ đành vận dụng những kỹ năng kia.   

Mặc dù Hồ Minh Vũ bị thương, nhưng Thiên vị vẫn là Thiên vị. Hai người đấu với nhau một trận, tuy Giang Khương kinh nghiệm đấu sinh tử phong phú nhưng vẫn bị đánh liên tục lui ra sau. Đối mặt với công kích của Hồ Minh Vũ, hơn nữa gã càng đánh càng mạnh làm cho Giang Khương cảm thấy hơi không ứng phó nỗi.   

Giang Khương cảm thấy nội khí của mình tiêu hao càng ngày càng nhiều, đối diện với những đòn tấn công cuồng loạn như hổ báo của Hồ Minh Vũ, tinh thần cũng càng lúc càng phải tiêu hao nhiều, cộng thêm cảm giác tê tê cản trở, hắn cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục như thế này thì rất có khả năng không thể chống đỡ được. Sau khi Giang Khương hít sâu một hơi, cuối cùng đã toàn lực đánh ra một chưởng, mượn sóng khí khổng lồ hai bên bộc phát lúc đánh nhau để bay nhanh ra sau.   

- Hộc hộc hộc...   

Giang Khương đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhìn Hồ Minh Vũ hơi tức giận phía đối diện, trong lòng hơi bát đắc dĩ. Rõ ràng, tuy ban nãy trước khi khai chiến Hồ Minh Vũ đã tức giận đến mức hộc máu, nhưng hiệu quả của Nguyên Phong Đan vẫn đang duy trì, khiến đòn tấn công mạnh mẽ của Hồ Minh Vũ kéo dài lâu như vậy nhưng không hề làm cho thương thế nặng hơn, ngược lại còn bổ sung cho tên này không ít nội khí.   

- Sao? Không được nữa à? Tiếp tục đi chứ, haha...   

Hồ Minh Vũ thấy cuối cùng Giang Khương cũng bị mình đánh lui liền điên cuồng cười phá lên, sau đó chân ngừng lại một lát rồi lại lao về phía Giang Khương.   

Những người xung quanh thấy Giang Khương bắt đầu rơi vào thế hạ phong, lúc này đều bắt đầu hét lên:   

- Giang Khương cố gắng lên, Giang Khương cố gắng lên...   

Âm thanh càng lúc càng đồng thanh, sóng âm càng lúc càng lớn từ bốn phía ùn ùn kéo vào trong sân.   

- Đúng vậy... Mình biết sợ bao giờ chứ? Lẽ nào vì đánh không thắng, vì đánh cực khổ mà không đánh nữa sao?   

Lòng tự tin của Giang Khương vốn đã giảm bớt giờ được những tiếng ủng hộ ùn ùn kéo đến này kích thích, chiến ý càng nồng đậm, mắt cũng nóng lên, máu trong cơ thể bắt đầu sôi trào. Hắn nhìn Hồ Minh Vũ đang hung hãn lao đến, cảm giác tê tê của tứ chi dường như không còn cảm nhận rõ ràng nữa. Hắn lập tức giận dữ hét to một tiếng, dưới chân dừng lại một lát, cả người như đạn đại bác lao về phía Hồ Minh Vũ.   

- Ầm...   

Cả hai người lập tức tung vào nhau sau đó tự ai nấy bay ra ngoài, có điều sau khi hai người lui vài bước thì đồng loạt hét lên một tiếng giận dữ, sau đó lại xông tới lần nữa.   

Mọi người nhìn thấy Giang Khương vốn khí thế dần kém đi lại một lần nữa bộc phát, khí thế bừng bừng, không thua kém gì Hồ Minh Vũ thì lại một lần nữa vỗ tay reo hò.   

Trong tiếng hona hô, Giang Khương liên tiếp cùng Hồ Minh Vũ so mười bảy mười tám chưởng, cuối cùng một chưởng đánh lui Hồ Minh Vũ, đồng thời thừa cơ đá một cước vào giữa bụng Hồ Minh Vũ, đá Hồ Minh Vũ lui ra xa ba bốn thước.   

Đám người xung quanh thấy Giang Khương lại một lần nữa đánh lui Hồ Minh Vũ thì lại một lần nữa vỗ tay reo hò.   

Có điều, sau khi Giang Khương đá một cước này thì trong lòng âm thầm than khổ. Ban nãy hắn vừa miễn cưỡng đấu với Hồ Minh Vũ mười tám chưởng, chưởng nào cũng dóc hết toàn lực, nhưng đối mặt với thực lực Thiên vị của Hồ Minh Vũ thì cũng bị kém hơn vài phần, nội phủ đã hơi bị thương rồi.   

Đặc biệt là đòn tấn công cuối cùng hắn đã cảm thấy cảm giác tê tê kia sắp gây trở ngại cực lớn cho động tác của mình. Để giành chút cơ hội thở dốc hắn đã xuất toàn lực một cước bức lui Hồ Minh Vũ.   

Bây giờ, ít nhất trong vòng mấy giây, mình đang ở trong trạng thái nguy hiểm, chỉ cần cảm giác tê tê này không biến mất, vậy thì...   

Hắn nhìn mấy vị Thiên y sư đang tập trung tinh thần nhìn mình chằm chằm cùng với mấy người trung niên khí thế phi phàm, đứng chắp tay chẳng biết sẽ bước ra bất cứ lúc nào, trong lòng Giang Khương thầm cười khổ. Mấy người trung niên này hắn đa từng gặp, là tiên sinh ngoại viện, ai nấy đều có thực lực Thiên vị trở lên, hơn nữa ai nấy cũng đều có kinh nghiệm thực chiến phong phú, là cao thủ thật sự.   

Những người này đang quan sát trận chiến của mình và Hồ Minh Vũ, trong đó phần lớn là dồn sự chú ý vào mình. Rõ ràng, những người này đều cảm thấy rất hứng thú với mình, một kẻ có thực lực căn bản chưa tới Thiên vị mà có thể chống lại cao thủ Thiên vị thật sự và Bá tước Huyết Tộc.   

Giang Khương đưa tay lau vết máu nhàn nhạt bên khóe miệng, rồi nhìn Hồ Minh Vũ đang cười gằn xông lên lần nữa, khóe miệng hắn nở một nụ cười khổ. Trong tình huống thế này, các kỹ năng có thể không dùng thì cố gắng không dùng, nếu không trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn lá bài tẩy của mình sẽ hoàn toàn bại lộ trước mặt tất cả mọi người trước.   

Chống đở... Chỉ có tiếp tục chống đở, cứ ép mình đến cực hạn có lẽ sẽ có cơ hội đột phá cản trở của cảm giác tê tê kia, từ đó diệt trừ được mối tai họa ngầm nay.   

- Ầm...   

Giang Khương bay thẳng ra ngoài, sau đó rơi mạnh xuống đất.   

Trong sân yên tinh, âm thanh của tất cả mọi người dường như ngưng đọng trong nháy mắt, nhìn Giang Khương bị ngã trên mặt đất, nhìn Giang Khương cố sức chống tay bò dậy từ mặt đất. Dòng máu trong miệng hắn giống như dòng nước chảy ra, trong sân yên tĩnh như chết.   

- Khụ khụ...   

Giang Khương vừa sặc mạnh, hắn phun ra một ngụm máu tươi, chảy lên ngực hắn, nhưng nụ cười trên mặt vẫn rực rỡ, cơ thể dần đứng thẳng tắp giữa sân, nhìn Hồ Minh Vũ nở nụ cười tàn nhẫn đang đi chậm rãi tới. Nụ cười của Giang Khương càng lúc càng rực rơ hơn.   

Trong sân vẫn yên tĩnh, Hồ Minh Vũ chậm rãi đến gần, đứng cách khoảng vài mét, nhìn Giang Khương miệng chảy máu nhưng vẫn nở nụ cười rực rỡ, sắc mặt lạnh lẽo cười âm hiểm nói:   

- Còn cười? Tao xem thử mày còn có thể chống đỡ đến khi nào?   

- Khụ khụ...   

Giang Khương đưa tay lau máu tràn bên miệng, sau đó đưa tay vào trong túi lấy ra Hồi Thiên Châm, đâm mạnh lên cổ mình, cười nói:   

- Sao? Mày nghĩ mày thắng rồi à?   

- Ha... haha..   

Hồ Minh Vũ nhìn Giang Khương đâm Hồi Thiên Châm lên cổ thì như nhìn thấy chuyện gì đáng buồn cười lắm, lập tức cười phá lên.   

- Cái này... Giờ cái này có thể cứu được mày sao? Ha... haha... có cần tao cho mày một viên Nguyên Phong Đan không? Hả?... Haha...   

- Cầu xin tao đi, mày cầu xin tao đi, nói không chừng tao sẽ cho mày một viên... Haha...
Advertisement
';
Advertisement