Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Trên đường đi, mặc dù tâm trạng không tốt, nhưng hắn vẫn hưởng thụ sự phục vụ trên chuyên cơ. Uống hai ly rượu nho, ăn ít hoa quả. Khó có được sự đãi ngộ của nội viện như vậy, lúc này không hưởng thụ thì còn chờ lúc nào.   

- Giang tiên sinh, điện thoại của anh.   

Một tiếp viên hàng không gương mặt tươi cười, cung kính mang đến một cái điện thoại, nói với Giang Khương đang nhìn ra ngoài cửa sổ.   

- Vâng.   

Buông ly rượu trong tay xuống, Giang Khương tiếp nhận điện thoại, cười nói:   

- Sư phụ.   

Sau khi nói vài câu với La y sư, sắc mặt Giang Khương cũng biến đổi, sau đó gật đầu:   

- Vâng, sư phụ, con nhất định sẽ chú ý.   

Cúp điện thoại, Giang Khương đưa lại cho tiếp viên hàng không, lại tiếp tục trầm tư.   

Lần đầu tiên hắn biết được Thiên Y Viện còn có một Trưởng lão viện. Nhân số của Trưởng lão viện không nhiều, nhưng người nào cũng là Thiên y sư, hơn nữa cũng không giống như mấy vị Thiên y sư của Thiên Y Viện chỉ có tam phẩm, mà còn có nhị phẩm, thậm chí là nhất phẩm.   

Thành viên của Trưởng lão viện trên cơ bản đều đã đảm nhiệm vị trí Thiên y sư hai nhiệm kỳ. Sau khi mãn nhiệm thì tiến vào Trưởng lão viện.   

Sau khi vào Trưởng lão viện, những vị Thiên y sư này không còn để ý đến thế sự, chỉ chuyên tâm nghiên cứu. Chỉ khi nào có chuyện đặc biệt thì mới nhúng tay vào. Ví dụ như lần này, bởi vì Tế Thế Đỉnh xuất hiện mà gửi ra thông báo chất vấn.   

Giang Khương chưa từng nghe qua sự tồn tại của Trưởng lão viện, cho nên cũng không rõ ràng tình huống của thông báo chất vấn. Nhưng theo như lời của La lão, dường như có chút phiền phức.   

- Haiz, mẹ kiếp, lúc này thịt dê còn không có mà ăn.   

Giang Khương gãi đầu. Điểm thì không lấy được, ngược lại còn gặp phải phiền phức rất lớn.   

Nhìn Giang Khương gãi đầu, vẻ mặt đau khổ, cô tiếp viên hàng không lại rót cho hắn một ly rượu.   

- Cảm ơn.   

Nhìn ly rượu, Giang Khương mỉm cười gật đầu. Bây giờ cũng không còn cách nào, thôi thì không cần suy nghĩ nữa.   

Khi đến Thiên Y Viện, Giang Khương liền được dẫn đến một phòng hội nghị.   

Bước vào trong phòng, Giang Khương liền nhìn thấy Tế Thế Đỉnh đặt chính giữa. Hiện tại nó không có nắp, nhưng đã được rửa sạch sẽ, thoạt nhìn không giống như phàm vật.   

- Nếu có nắp đỉnh, chỉ sợ khí thế sẽ còn khác nữa.   

Nhìn đại đỉnh, Giang Khương không nhịn được mà dùng tay vuốt ve thân đỉnh bóng loáng một chút.   

Chỉ là khi ngón tay chạm đến thân đỉnh, thân hình Giang Khương liền run lên, cảm thấy có một luồng cảm giác quái dị xông thẳng lên đầu, sinh cảm một cảm giác huyết mạch tương liên kỳ diệu, giống như đại đỉnh và cơ thể của hắn rất quen thuộc với nhau.   

Giang Khương rụt ngón tay lại, lẳng lặng nhìn đại đỉnh, trong lòng tràn đầy kinh nghi, thật sự không rõ chuyện gì đã xảy ra.   

Chần chừ một chút, Giang Khương lại vươn tay chạm vào đại đỉnh. Cảm giác kỳ lạ đó lại xuất hiện.   

Nhưng lần này Giang Khương không rụt ngón tay lại, vẫn tiếp tục đặt lên, hai mắt nhắm nghiền, cẩn thận cảm nhận cảm giác huyết mạch tương liên.   

Hô hấp của Giang Khương càng lúc càng nhỏ. Tinh thần của hắn hoàn toàn đắm chìm vào đại đỉnh. Hắn có thể cảm nhận được tình huống của đại đỉnh một cách rõ ràng.   

Thậm chí, hắn có thể cảm nhận được hướng đi của các hoa văn trên thân đỉnh, mà bên trong hoa văn lại ẩn chứa cảm giác lưu động kỳ lạ. Nhưng khí tức lưu động này chỉ loanh quanh trên thân, một khi đến miệng đỉnh thì bị cản lại.   

Giang Khương biết rõ nguyên nhân tại sao, là bởi vì đỉnh đã bị mất nắp, cho nên mới làm cho khí tức lưu động bị ngăn cản. Hơn nữa, vì không có đầy đủ khí tức lưu động, tình huống của đại đỉnh không được tốt lắm.   

Giang Khương cứ như vậy mà đứng trước đại đỉnh, nhắm mắt vuốt ve, không chú ý đến đoàn người đi vào.   

Thiên y sư Từ Khải Liễu đi đằng trước, nhìn Giang Khương đang đứng nhắm mắt trước đại đỉnh, có chút sửng sốt, nhưng cũng không để ý, chỉ cau mày một chút rồi bước đến chỗ ngồi.   

Các vị thiên y sư và y sư nhất phẩm đi đằng sau cũng nhìn thấy hành động quái lạ của Giang Khương, nhưng thấy Từ Khải Liễu không nói gì, bọn họ cũng không nói. Ngay cả Chu Thế Dương cũng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi dựa theo trình tự mà ngồi xuống.   

Chỉ có La Thiên Minh là kinh nghi nhìn Giang Khương, nhẹ ho khan một tiếng, muốn nhắc nhở hắn.   

Nhưng Giang Khương dường như không chú ý đến mọi người bước vào, ngay cả tiếng ho khan của La lão cũng không nghe thấy, vẫn nhắm mắt như cũ, tay đặt lên đại đỉnh, không hề nhúc nhích.   

Hồ Minh Vũ đi cuối cùng nhìn thấy Giang Khương đang đứng chính giữa phòng, nhìn vẻ mặt kỳ quái của hắn, hai mắt liền nheo lại, hiện lên chút hàn ý.   

Quả thật, tuổi của đối phương nhỏ hơn y vài tuổi. Hơn nữa, trong tình huống này mà vẫn còn giữ được bình tĩnh, xem ra còn cuồng vọng hơn cả y. Điều này làm cho Hồ Minh Vũ không nhịn được mà hừ một tiếng.   

Nhưng khi Hồ Minh Vũ hừ một tiếng, Giang Khương đang nhắm mắt đột nhiên mở bừng ra, nhìn Hồ Minh Vũ đứng cách đó không xa, ánh mắt hiện lên đạo quang khác thường.   

Ánh mắt của Giang Khương vừa lúc chạm với Hồ Minh Vũ, nhưng sau khi Hồ Minh Vũ chạm mắt với Giang Khương, chỉ cảm thấy rùng mình, thậm chí không nhịn được mà lui về sau một bước, giống như bị ánh mắt của Giang Khương hù dọa.   

Đương nhiên, sau khi lui về sau một bước, Hồ Minh Vũ liền bừng tỉnh, đáy mắt hiện lên sự tức giận. Y lại bị một tên tiểu tử nhỏ tuổi hơn liếc mắt hù dọa, quả thật là một sự sỉ nhục rất lớn.
Advertisement
';
Advertisement