Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Đối mặt với tin tức này, đã sớm có chuẩn bị, sắc mặt Giang Khương chỉ thoáng tối sầm một chút rồi lạnh giọng nói:   

- Nói cái gì? Phản nghịch? Tôi chính là nằm gai nếm mật đấy, vì sự nghiệp vĩ đại của Thiên Y Viện mà thiên tân vạn khổ. Khi nhận được tin tức thì liều cái mạng, chết đi sống lại mới dành được cái đỉnh này, lại còn nói tôi phản nghịch?   

Giang Khương nói năng hùng hồn. Khi nói, nhìn sắc mặt và ánh mắt ngày càng quái dị của Lâm Ngọc Tường bên cạnh, giọng nói dần dần thấp xuống, vẻ mặt ngượng ngùng:   

- Mặc kệ thế nào, đó cũng là Tế Thế Đỉnh, công tuyệt đối là phải lớn rồi.   

- Tế Thế Đỉnh là không sai.   

Lâm Ngọc Tường lên tiếng:   

- Vừa rồi nhận được tin tức, nội viện xác nhận chính là Tế Thế Đỉnh. Nội viện cũng đã yêu cầu chính phủ điều động lực lượng khắp nơi tiến hành truy tìm. Đồng thời tất cả thành viên ngoại viện của các phòng làm việc đồn trú tại Bắc Kinh cũng như khu vực bên ngoài toàn diện vây quét, hy vọng có thể tìm được nắp đỉnh trước khi đối phương rời khỏi Hoa Hạ.   

- Hắc hắc, chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu. Với đường đi của Trương Nguyên, trừ phi là sớm bố trí từ trước. Nếu không, không ai có thể ngăn được bọn họ.   

Giang Khương khẽ cười nói:   

- Bây giờ chỉ có thể nhìn vào Cổ môn. Nếu Tôn Diệu Nguyệt có thể biết được tin tức đối phương tiến vào, ít nhất cũng có khả năng đoán được nước đi của đối phương.   

- Tôn Diệu Nguyệt?   

Lâm Ngọc Tường mở to mắt, đột nhiên bừng tỉnh. Đó không phải là Sơn Trưởng của Cổ môn sao? Lập tức tinh thần run lên, tò mò hỏi:  

- Nói thật đi, Giang Khương, cậu làm sao mà quyến rũ được Sơn Trường của Cổ môn? Nghe nói là một tuyệt đại mỹ nữ? Là thật sao?   

- Cái gì là quyến rũ? Đừng nói khó nghe như vậy? Tôi chỉ đánh với cô ta một trận.   

Nói đến đây, ánh mắt Giang Khương hơi lóe lên, nhớ đến bộ dạng bi thảm của mình lúc đó.   

- Đánh một trận?   

Lâm Ngọc Tường có chút ngạc nhiên, thất thanh nói:   

- Sơn Trường đó không phải là nhân vật nổi danh gần đây của Cổ môn sao? Cậu có thể đánh với cô ta một trận?   

- Tại sao lại không thể? Tôi ngay cả Bá tước của Huyết tộc mà còn có thể đánh cho ông ta sử dụng đến Nhiên huyết, thì tại sao không thể đánh với Tôn Diệu Nguyệt?   

Nhìn biểu hiện không tin của Lâm Ngọc Tường, Giang Khương nhịn không được hừ nói.   

- Ặc.   

Nghe Giang Khương nói, Lâm Ngọc Tường cứng họng. Sơn Trường Đại Nhân đáng sợ thì đáng sợ, nhưng Nhiên huyết của Bá tước Huyết tộc còn đáng sợ hơn. Nếu vậy, Giang Khương chỉ sợ nói không sai.   

Thấy Lâm Ngọc Tường bị mình trấn trụ, lúc này Giang Khương mới nhớ đến hộp thập toàn đại bổ cao của mình đã hết, vội vàng kêu lên:   

- Lão Lâm, anh lấy cho tôi một hộp nữa đi.   

- Được, được. Nếu cậu muốn ăn, quay lại ký tên lên sổ ghi chép dược liệu cho tôi là được.   

Đối mặt với sự vô lại của Giang Khương, Lâm Ngọc Tường cũng bó tay.   

Thấy Lâm Ngọc Tường đi lấy thuốc cho mình, vẻ mặt vốn đang thoải mái của Giang Khương lập tức trở nên ngưng trọng.   

Bị thương từ hôm qua đến nay, ngoại trừ sử dụng dược vật, hắn đã từ chối bất cứ trị liệu nào của phòng làm việc. Chỉ trong một đêm, thương thế của hắn gần như khỏi hắn. Hắn cần nhiều dược vật như vậy, ngoại trừ nhân cơ hội tích lũy thêm nhiều năng lượng, cũng là để che giấu tốc độ khôi phục kinh người của hắn.   

Hiện tại năng lượng tích trữ của hắn đã đạt đến 120%, chỉ cần hắn nguyện ý, tùy thời có thể tiến hành Cửu Vĩ hiện hình, mọc ra cái đuôi thứ bảy.   

Bây giờ, hắn đang còn một vấn đề, chính là nguồn năng lượng quái dị đang chiếm cứ cơ thể hắn. Đến hiện tại, hắn vẫn chưa thể hấp thu được nó. Xúc giác của hắn vẫn bình thường, cơn đau nhức cũng đã giảm bớt, nhưng quanh thân đã có hiện tượng cương hóa rất ít.   

Tuy nói không ảnh hưởng gì, nhưng khi chính thức chiến đấu, chút cương hóa rất nhỏ đó có đôi khi có khả năng tạo thành tai họa ngầm. Điều này làm cho hắn có chút rối rắm.   

Về phần nội viện đang truyền miệng chuyện hắn phản nghịch, hắn cũng không quá lo lắng về chuyện này. Ít nhất hắn đã mang được Tế Thế Đỉnh trở về, mặc dù không được thưởng nhiều cho lắm, nhưng cũng không có khả năng bởi vì hắn cấu kết với Cổ môn mà trục xuất hắn ra ngoài. Chỉ là không có điểm thưởng khiến cho hắn có chút buồn bực. Bây giờ ăn được bao nhiêu dược liệu tẩm bổ thì hay bấy nhiêu.   

Nghĩ đến đây, Giang Khương không khỏi thở dài nhìn Lâm Ngọc Tường cầm đến một hộp cao thập toàn đại bổ, tâm trạng liền có chút vui lên. Khi buồn, ăn cũng là một cách để giải tỏa tâm trạng.   

Cầm thìa múc liên tục vào miệng, dưới ánh mắt đau lòng của Lâm Ngọc Tường, Giang Khương say mê toát ra hai chữ:   

- Rất ngọt.   

Nhìn vẻ mặt say mê của Giang Khương, Lâm Ngọc Tường cảm thấy buồn bực, hừ lạnh:   

- Ngọt cái đầu cậu đấy. Ngày mai tôi sẽ gửi mail cho phòng nghiên cứu nội viện, yêu cầu họ sửa cách điều chế loại thuốc này, bỏ đi mật ong, tôi xem cậu còn thấy ngọt nữa không?   

Trong lúc Giang Khương đang nhàn nhã, có người tình huống lại vất vả hơn nhiều.   

Sáng sớm, rất nhiều nơi phát sinh không ít những cuộc bạo động nhỏ. Tại một căn biệt thự sang trọng, một đội cảnh sát được trang bị vũ trang đầy đủ dũng mãnh tiến vào trong một căn biệt thự, lôi một vị công tử đang còn ngủ trong ổ chăn ra ngoài.   

- Làm gì vậy? Các người có biết tôi là ai hay không?   

Người này bị đẩy xuống đất, chỉ kịp rống lên một câu liền bị bịt miệng lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người đã bị mang ra trực thăng. Cũng không biết là ai đã ăn gan báo mà dám bắt vị công tử này.   

Nhìn chiếc trực thăng dần dần bay xa, sắc mặt đám người bên dưới liền thay đổi. Đàm luận vài câu xong liền ôm chặt miệng. Bởi vì bọn họ đột nhiên nghĩ đến một điều gì đó đáng sợ. Vị công tử này là cháu của người kia, chẳng lẽ người kia...   

Chuyện tương tự phát sinh tại một số điểm, điểm khác biệt duy nhất chính là ở đại viện Khương gia.   

Nhân viên bảo vệ của Khương gia đã sớm nhận được thông báo, sau đó liền có người tiến vào đại viện Khương gia. Khương lão gia tử luôn thức dậy sớm, tuy nhiên lúc này cũng chỉ vừa mới súc miệng xong. Thư ký Đổng nhìn văn kiện, mặt tối đen, nhưng nhìn con dấu và chữ ký, không dám chậm trễ, vội vàng đưa văn kiện đến cho lão gia tử.   

Vừa đi vừa than thầm:   

- Dương thiếu, đây cũng không phải là tôi không thông báo cho cậu trước. Cậu có cho tôi một vạn lá gan tôi cũng không dám nói cho cậu biết. Lúc này, cậu hãy tự mình cầu phúc đi.   

Thư ký Đổng nhẹ nhàng gõ cửa phòng lão gia tử, nghe tiếng bên trong vọng ra, lúc này mới dám đi vào.   

- Chuyện gì?   

Tiếp nhận cái khăn lông người hầu đưa sang, Khương lão lau mặt một lúc rồi mới nhìn thư ký Đổng.   

- Lão gia tử, tổ đặc vụ đưa đến một văn kiện, muốn ngài phê chuẩn.   

Thư ký Đổng cẩn thận đưa văn kiện sang.   

- Tổ đặc vụ?   

Nghe được mấy chữ này, Khương lão khẽ cau mày. Ông hiển nhiên biết tổ đặc vụ là nơi nào, nhưng ngành này là do một người khác quản, tại sao lại đưa đến cho ông?   

Nhưng ông chỉ thoáng nghi hoặc, sau đó đưa tay tiếp nhận văn kiện, chậm rãi mở ra.   

Nhìn qua một lúc, sắc mặt liền trầm xuống, nhẹ hít một hơi, nói với thư ký Đổng:   

- Đi đi, nói cho bọn họ biết tôi đồng ý.   

- Vâng.   

Cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thư ký Đổng cầm văn kiện xoay người bước ra ngoài.   

Mấy phút sau, gương mặt Khương Dương tối như tro tàn bị mấy nhân viên mặc đồng phục kẹp chính giữa mang ra ngoài.   

Trong lúc năm vị công tử bị bắt, tình huống của Trương Nguyên đang chạy trốn cũng không được tốt lắm. Đường đã được an bài sẵn, nhưng lúc đó y không nghĩ đến mình sẽ phải chạy trốn. Cho nên lúc này mới tương đối chật vật. Ngồi trên chiếc trực thăng nhỏ, một chút cử động cũng không dám. Bởi vì sắc mặt của Bá tước Phoenix  

bên cạnh cực kỳ khó coi.   

Lúc này y không dám trêu chọc Bá tước Phoenix. Lần này có thể thuận lợi chạy đi, địa vị của y trong Huyết tộc sẽ bị giảm xuống rất nhiều. Tuy nói thất bại lần này y không phải gánh trách nhiệm quá lớn, cũng không bị xử phạt quá nặng, nhưng cũng sẽ không được tổng bộ coi trọng nữa. Sau này khẳng định là phải rụt cổ mà sống rồi.   

Mà Bá tước Phoenix trước mặt lại là đại nhân vật của tổng bộ. Nếu làm Bá tước Phoenix mất hứng, cuộc sống sau này của y sẽ càng khổ sở hơn.   

Quả thật như Trương Nguyên đã nghĩ, tâm trạng của Bá tước Phoenix đúng là không vui. Vốn dự định mang đại đỉnh đi, nhưng bây giờ chỉ mang được cái nắp đỉnh. Tuy nói đã hoàn thành được một phần nhiệm vụ. Cho dù đại đỉnh có rơi vào tay đối phương cũng không phát huy được tác dụng quá nhiều, nhưng không thể mang đại đỉnh đi, công lao cũng bị giảm xuống khá lớn. Cách kết quả mà ông ta muốn kém không biết bao nhiêu lần.   

Hơn nữa, cũng bởi vì lần hành động này, ông ta đã sử dụng Nhiên huyết. Hơn nữa còn đạt đến trình độ cực cao, sắp sửa tổn thương huyết nguyên của ông ta.   

Bởi vì sử dụng Nhiên huyết, thực lực của ông ta chẳng những giảm xuống một phần ba trong vòng bốn mươi tám tiếng, mà còn giảm xuống một cấp độ trong vòng hai tháng. Điều này làm cho ông ta căm tức vô cùng. Chỉ vì một tên tiểu tử Hoa Hạ lại khiến cho ông ta tổn thất nặng nề như thế, khiến lửa giận trong lòng ông ta không khỏi đậm thêm vài phần.   

Ngẫm lại biểu hiện của tên tiểu tử đó, Bá tước Phoenix lại nhìn xuống tay của mình. Vì muốn nhanh chóng rời đi, ông ta đã ngựa không dừng vó suốt sáu bảy tiếng, ngay cả thời gian rửa mặt cũng không, vết máu trên tay cũng không được tẩy trừ.   

Nhìn vết máu dính trên tay, Bá tước Phoenix đột nhiên cau mày, sau đó đưa lên chóp mũi ngửi nhè nhẹ.
Advertisement
';
Advertisement