Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Một đao bổ ra, Phoenix giống như quỷ mỵ huy động móng vuốt lao đến đằng sau. Một cảm giác mát lạnh xuất hiện sau lưng Giang Khương, sau đó là cảm giác nóng bức như bị thiêu đốt.   

Mặc dù bị vây trong trạng thái Không Minh, Giang Khương vẫn không nhịn được mà kêu lên:   

- Dạ Ảnh, nếu không ra, người nào cũng không có được chỗ tốt.   

- Mẹ kiếp, tiểu tử này bây giờ nói chuyện vẫn sặc mùi lãnh đạo, không thèm quan tâm đến tính mạng của mình sao?   

Dạ Ảnh đang trốn đằng sau bức tường nghe được giọng nói của Giang Khương, trong lòng không khỏi bội phục. Đúng là nhìn không ra tiểu tử này chẳng những thực lực viễn siêu hơn y đã tưởng tượng, bị người ta đánh tàn nhẫn như vậy mà vẫn còn bình tĩnh như thế.   

Nhưng y cũng cho rằng Giang Khương nói không sai. Giang Khương xong đời, thứ kia cũng sẽ bị Huyết tộc mang đi. Cắn răng, Dạ Ảnh cầm theo thanh đao vọt vào, vừa chạy vừa kêu lên:   

- Nói trước, thứ này tôi không khiêng được đâu.   

Vọt vào trong sân, Dạ Ảnh nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh. Y biết cường địch mà Giang Khương đối mặt mạnh bao nhiêu, cũng biết tình huống của Giang Khương khó khăn đến cỡ nào, nhưng khi chính thức nhìn thấy, cũng bị chấn nhiếp hoàn toàn.   

Chiếc áo màu đen Giang Khương mặc lúc này đã rách nát như một tên ăn mày. Hơn nữa toàn thân dính đầy máu, thoạt nhìn thật sự rất thê thảm.   

Hơn nữa, Giang Khương đứng phía trên cái đỉnh, là mục tiêu của tất cả mọi người, nhưng Giang Khương rốt cuộc chống đỡ như thế nào? Dưới sự vây công của một Bá tước Huyết tộc cùng đám thủ hạ, hắn còn có thể chống đỡ được như vậy, Dạ Ảnh đột nhiên cảm thấy hàm răng của mình có chút ê ẩm. Tiểu tử này lợi hại như vậy sao?   

Dạ Ảnh cũng không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp vọt về phía đám cao thủ Huyết tộc. Y không có bản lãnh như Giang Khương, nhiều nhất cũng chỉ ứng phó được mấy tiểu lâu la. Nếu bảo y đi đối phó với Bá tước Phoenix, y tin rằng mình chống đỡ không đến ba phút.   

Lúc này, điều cần làm chính là kéo dài thời gian. Chỉ cần kéo dài đến lúc có người đến cứu viện, như vậy chuyện không còn là của y nữa.   

Nhìn Giang Khương đứng trên đại đỉnh, như một cây cổ thụ bị sóng lớn đánh sâu vào, nhưng vẫn sừng sững không ngã, Trương Nguyên hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng nhiều hơn nữa chính là sợ hãi.   

Vốn tưởng rằng Giang Khương không có khả năng, cũng như không có can đảm xông lên. Đột nhiên Giang Khương lại xuất hiện, hơn nữa còn bày ra thực lực kinh người. Lần này, mặc kệ Giang Khương có chạy thoát hay không, thân phận của y cũng đã bại lộ.   

Thiên Y Viện nhất định sẽ điều tra ra. Y sẽ không còn lựa chọn nào khác chính là phải rời khỏi Bắc Kinh, rời bỏ Hoa Hạ.   

Y biết rất rõ, một khi rời khỏi Bắc Kinh, y sẽ không còn giá trị lợi dụng. Trong Huyết tộc, nhiều nhất cũng chỉ được xem là một thành viên bình thường. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Bá tước Phoenix phải mang được cái đỉnh rời đi.   

Nhưng tình huống trước mắt chỉ sợ rất khó. Trương Nguyên đứng từ xa mà nhìn, sắc mặt biến ảo. Bây giờ y chỉ có thể ký thác hy vọng Bá tước Phoenix có thể nhanh chóng bắt được Giang Khương. Nếu không, sau này y sẽ không còn chỗ dung thân nữa.   

Có Dạ Ảnh đối phó với một số cao thủ Huyết tộc, áp lực của Giang Khương cũng giảm đi một ít. Tuy nói thực lực của Bá tước Phoenix rất cường đại, nhưng dưới trạng thái Không Minh, các kỹ năng đều bộc phát, vẫn có thể miễn cưỡng chống lại đối phương.   

Đao phong của Giang Khương như mưa chém xuống Bá tước Phoenix, khiến cho Bá tước Phoenix phải kêu to, không thể đến gần Giang Khương.   

Móng tay tay của Bá tước Phoenix đột nhiên dài ra gần một tấc, huyết quang nổ mạnh trong mắt. Sau một tiếng thét dài, thân hình chợt lóe lên, Giang Khương chỉ cảm thấy hoa mắt, móng tay đã đến ngay trước mặt.   

Giang Khương nghiêng đầu sang một bên, trường đao nhẹ nhàng chếch lên. Trong nháy mắt, thân hình Bá tước Phoenix đột nhiên xuất hiện cách đó mấy thước.   

Tay Giang Khương chạm nhẹ lên mặt mình, cảm nhận được một vết thương thật dài và máu chảy xuống từ gương mặt xuống, ánh mắt vốn luôn lạnh lùng hiện lên sự kinh hãi. Bây giờ hắn mới thật sự cảm nhận được sự kinh khủng của một Bá tước Huyết tộc. Nếu vừa rồi Bá tước Phoenix xuất hết toàn lực, chỉ sợ hắn đã sớm bị trọng thương, tuyệt đối không còn khả năng chống đỡ đến hiện tại.   

Trong phòng làm việc ở Bắc Kinh cách đó mấy ngàn mét, sắc mặt y sĩ Ngọc Tường tái xanh. Y đã điều tra được chỗ Giang Khương đến. Trực thăng ở bên ngoài cũng đã chuẩn bị xong, hai vị tiên sinh ngoại viện cũng đã dẫn cao thủ ngoại viện chạy đến.   

Nhưng bây giờ y đang lo lắng đến cực điểm. Y thân là người phụ trách phòng làm việc ở Bắc Kinh, có Bá tước Huyết tộc lẻn vào mà không phát hiện. Hơn nữa nghe được tình huống bên kia của Giang Khương, khẳng định đang hết sức khẩn cấp. Bá tước Huyết tộc, nghĩ lại bốn chữ này, trong lòng của Lâm Ngọc Tường liền run lên. Y biết rất rõ trong màn đêm, Bá tước Huyết tộc sẽ kinh khủng đến cỡ nào.   

Mặc dù Lâm Ngọc Tường biết thực lực của Giang Khương rất mạnh, nhưng tuyệt đối không có khả năng so với cao thủ Thiên giai đỉnh phong. Hơn nữa, thực lưc của Bá tước Huyết tộc tuyệt đối cao hơn cao thủ Thiên giai bình thường. Đồng thời, y cũng không tin bên cạnh Bá tước Huyết tộc không còn cao thủ Huyết tộc nào tồn tại nữa.   

Mà bên cạnh Giang Khương tuyệt đối không có ai. Cao thủ Thiên Y Viện ở Bắc Kinh đều đang ở đây, không ai nhận nhiệm vụ ra ngoài. Mặc kệ làm sao mà Giang Khương gặp được Bá tước Huyết tộc, với tình huống của Giang Khương, chỉ sợ…   

Y sĩ Lâm Ngọc Tường không dám suy nghĩ nhiều, chỉ quát lớn vào điện thoại:   

- Nhanh, mời tiên sinh nhanh một chút, nhất định phải nhanh chóng đến đó.   

Chiếc trực thăng ầm ầm bay về phía đã được định vị. Nhìn trực thăng dần dần biến mất trong tầm mắt, lúc này Lâm Ngọc Tường mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế, thì thào nói:   

- Nhất định không thể để xảy ra vấn đề.   

Là người phụ trách ở Bắc Kinh, y biết rất rõ Giang Khương được các cao tầng trong nội viện coi trọng như thế nào. Nếu Giang Khương xảy ra chuyện ở Bắc Kinh, lại còn đụng phải Huyết tộc, khó khăn mà y gặp sẽ có thể nghĩ.   

- Nếu tiểu tử này không đối cứng với đối phương hẳn sẽ không xảy ra việc gì.   

- Hừ.   

Giang Khương bổ ra một đao, bổ lui Bá tước Phoenix, sau đó nhìn hai vết đao thật dài trên đùi và lưng của mình, chỉ cảm thấy trước mắt như phát ngất.
Advertisement
';
Advertisement