Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Pằng... pằng...   

Người đàn ông tóc ngắn chăm chú nhìn vào kính nhắm, gương mặt hơi tái nhợt tràn đầy vẻ lạnh lùng, không hề có chút dao động cảm xúc nào vì đồng bọn đã chết, dĩ nhiên y cũng không ngừng di động họng súng, đồng thời tĩnh táo bóp cò.   

Giang Khương liên tục lăn trên mặt đất mấy lần, cuối cùng lắc mình lộn ra sau một tảng đá.   

Giang Khương vừa lăn ra sau mỏm đá, vẻ mặt của người đàn ông tóc ngắn cuối cùng hơi biến hóa, sắc mặt bắt đầu ngưng trọng hơn. Y hơi ngẩng đầu lên, sau đó lại tĩnh táo chuyển động họng súng, quan sát tình hình mỏm đá qua kính nhắm.   

Ban nãy phản ứng và tốc độ của đối phương, liên tục né tránh được mấy lần bắn lén của y khiến y rất khiếp sợ. Mặc dù cho tới giờ y không hề coi thường đối thủ, nhưng lần này y cảm thấy mình vẫn khinh thường đối phương rồi. Thực lực của đối phương kinh khủng hơn trong tư liệu rất nhiều.   

Rất ít người có thể né tránh được bắn lén của y với khoảng cách như vậy, hơn nữa còn trong tình huống không biết trước. Nhưng tên trước mặt đã làm được.   

Tên đàn ông tóc ngắn chậm rãi điều hòa hơi thở hơi dồn dập, ánh mắt tỉnh táo nhìn chằm chằm phiến đá, trong đồng tử lóe lên một đạo huyết quang. Gương mặt của tên đàn ông tóc ngắn dường như càng thêm tái nhợt, có điêu ánh mắt y thì càng thêm lạnh lẽo. Y tự tin, giờ mình đã bắt đầu kỹ năng “Huyết hóa” trong Chuỗi di truyền, dưới tình huống này, chỉ cần đối phương để lộ ra một bộ phận nào, mình đều có thể bắn trúng đối phương.   

- Xảy ra truyện gì vậy?   

Trong tai nghe truyền đến giọng nói kinh ngạc của người đàn ông phụ trách hậu cần chờ bên ngoài:   

- Thể chứng sinh mệnh của Trương Uân biến mất rồi?   

- Trương Uân chết rồi... Đối phương dã có phòng bị...   

Tên đàn ông tóc ngắn lãnh đạm nói:   

- Tôi đang ám sát đối phương, vị trí của đối phương ở gần Trương Uân trong khoảng ba mét, giờ bắt đầu giữ thông tin yên lặng...   

Trong máy truyền tin truyền đến một tiếng hít thở nhẹ, sau đó liền nhanh chóng im lặng.   

Người thanh niên ngồi trong xe sắc mặt ngưng trọng. Gã vốn nghĩ chẳng qua chỉ là một hành động ám sát đơn giản, có Hồ Cường và Trương Uân sẽ giải quyết đối, nhưng không ngờ, hai người từ trước tới giờ chưa từng thất thủ vậy mà Trương Uân đã chết.   

Gã thoáng trầm ngâm, nhìn nhìn màn hình máy tính, máy định vị xác nhận vị trí Trương Uân. Gã móc điện thoại ra, bấm một dãy số, trầm giọng nói:   

- Trương Uân chết rồi. Tôi và Hồ Cương tiếp tục chấp hành nhiệm vụ, khởi động kế hoạch quét sạch...   

Sau khi người thanh niên nói xong câu này liền gác điện thoại, mở cửa xe ra, mở cốp sau xe, lấy chiếc rương cuối cùng bên trong ra, bước nhanh về phía Hồ Cường.   

Giang Khương tựa sau mỏm đá, cảm nhận sự lạnh lẽo nhè nhẹ trên mỏm đá xuyên thấu trên lưng.   

Trên mặt hắn không chút lo lắng, thậm chí còn có chút thích thú nhàn nhạt.   

Hắn cảm thấy có chút bất ngờ vì những chuyện như thế này. Hắn không ngờ, đối phương có hai tay súng bắn tỉa, hơn nữa phản ứng còn nhanh như vậy. Ban nãy nếu không phải hắn đột nhiên cảm nhận được một tia sát khí, lập tức phản ứng né người đi, nói không chừng đã thật sự bị trúng đạn rồi.   

Hắn nhẹ nhàng gẩng đầu lên, sau đó nhìn bầu trời bị lá cây che trên đỉnh đầu, lại nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy thứ gì thích hợp sử dụng.   

Nhìn tới nhìn lui, hắn thật sự không tìm thấy thứ gì thích hợp sử dụng. Giang Khương đành thở dài, nhìn nhìn đôi giày mình mới mua không lâu, đưa tay cởi một chiếc, sau đó tiện tay giơ lên đỉnh đầu.   

Chiếc giày vừa mới được đưa lên đã cảm thấy tay chấn động một cái.   

Giang Khương nhìn chiếc giày đã có một cái lỗ rõ ràng trên đó mặt hơi cười khổ. Tay súng bắn tỉa này tuyệt đối là cao thủ, phản ứng cực kỳ nhạy bén. Nếu mình muốn  

thoát thân dưới tay tên này tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.   

- Xem ra chỉ có thể dùng tuyệt kỹ..   

Giang Khương nhẹ nhàng thở ra một hơi. Dùng tuyệt kỹ không phải vấn đề gì lớn, nhưng nếu dùng tuyệt kỹ rồi, vậy thì chắc chắn phải đảm bảo giết chết được đối phương, nếu không sẽ rất phiền phức.   

Giang Khương hít sâu một hơi rồi hơi ngồi dậy, trong đầu vang lên tiếng “tít”:   

- Thiên phú Tốc độ khởi động...   

Cùng với lời cảnh báo vang lên trong đầu, Giang Khương bắn mạnh người, sau đó hắn như một hư ảnh xông ra bên ngoài.   

Tên đàn ông tóc ngắn ghìm súng chợt thấy một bóng dáng lóe đến, ngón tay phản xạ có điều kiện bóp cò. Có điều sau khi tiếng súng vang lên y liền phát hiện bóng dáng đối phương đã biến mất khỏi tầm mắt mình.   

Y kinh hãi chuyển đọng họng xung chĩa đi xung quanh, lại phát hiện một bóng dáng lóe lên trong tầm mắt. Có điều lần này chưa đợi y kịp bóp cò, đối phương đã lại biến mất.   

Lúc này, trên khuôn mặt luôn lạnh lùng của tên đàn ông tóc ngắn rốt cuộc cũng bắt đầu lóe lên tia sợ hãi. Từ trước đến nay y chưa bao giờ gặp đối thủ như vậy. Với tốc độ kinh khủng của đối phương, y căn bản không cách nào khóa chặt được đối phương.   

Tốc độ kinh khủng như vậy, mà là con người sao?   

Từ trước tới giờ y chưa từng thấy người nào có tốc độ cao như vậy. Tuy y nghe nói trong môn của mình, những trưởng lão dường như có thể có năng lực cường hãn như vậy, nhưng đến giờ chưa từng thật sự nhìn thấy.   

Y hít sâu một hơi, đè chặt nỗi kinh hãi trước nay chưa từng có trong lòng. Y nâng khẩu súng lên, lại một lần nữa quét tìm xung quanh.   

Có điều sau khi y quét mắt hai lượt, sắc mặt chợt biến đổi, bởi vì y đột nhiên thấy hộp súng bên cạnh Trương Uân cách đó không xa ban nãy vẫn còn nhưng giờ không biết đã biến mất từ lúc nào...   

Y hoảng sợ nhìn xung quanh mấy cái, vội vàng nâng súng đứng dậy, chuẩn bị đổi vị trí. Đột nhiên cơ thể y cứng đờ, sau đó bên tai mới vang lên một tiếng súng nhỏ xíu từ phía xa xa.   

Giang Khương buông khẩu súng trong tay xuống, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng. Mặc dù đã lâu không chơi trò bắn lén nhưng vẫn may là không hề bị mau một, phối hợp với năng lực phản ứng và cảm giác vượt xa trước kia, giờ có một khẩu súng bắn tỉa trong tay uy lực cũng tăng lên gấp bội.   

Giang Khương tiện tay đặt súng sang một bên, bước đến trước thi thể người đàn ông tóc bạc trên mặt đất, sau đó đưa tay lấy từ trong túi ra một ống nghiệm và kim hút máu.   

Giang Khương nhìn thằng nhãi trong tay, âm thầm thở dài. Từ lúc mình vào Thiên Y viện thì thói quen này càng ngày càng tệ, trước đây cùng lắm chỉ mang theo một ống ngân châm trên người, giờ thì giống như mèo máy Doreamon, trong túi cái gì cũng có thể móc ra được.   

Hắn cẩn thận hút máu, đang định trút máu vào trong ống nghiệm, đột nhiên trong lòng có một điều báo, cả người lại lăn mạnh một vòng.   

Giang Khương cảm giác chỗ vai trái truyền đến một cơn tê dại, hắn đưa tay cầm lấy khẩu súng bắn tỉa ban nãy tiện tay ném sang một bên, sau đó liên tục lộn vòng rồi chui vào trong rừng cây bên cạnh.   

Sau lưng Giang Khương, thỉnh thoảng lại có một cành cây gãy xuống, một viên đá bị bắn nát, đuổi cho Giang Khương giống như một con thỏ chạy trốn vào trong rừng.   

- Một giây, một chấm năm giây, một giây...   

- Một phát súng, hai phát súng, ba phát súng...   

Giang Khương giống như một con ruồi không đầu chạy trốn khắp nơi trong rừng cây. Thỉnh thoảng hắn lại thay đổi phương hướng, nhưng vẫn chính xác tránh được tất cả đạn, đồng thời nhanh chóng tính toán lượng nổ súng của đối phương và số đầu đạn xuất hiện trước mặt hoặc sau lưng mình.   

Sau khi nhanh chóng tính toán trong mấy giây, nụ cười trên mặt Giang Khương dần đậm hơn. Thằng nhãi này hiện nay tuy cũng là cao thủ, nhưng so với tên đầu tiên trình bộ cũng thấp hơn một chút. Nếu đổi lại là thằng nhãi đầu tiên kia, mình đã phải bắt đầu gia tốc rồi.   

Nhưng tên nhãi hiện giờ rõ ràng độ dự đoán và chính xác hơi kém...   

Giang Khương vừa chạy vừa nắm chặt bàn tay, trong lòng thầm tính toán: “Phát súng thứ tư, phát súng thứ năm...”   

“Ba, hai, một...” Cùng với tiếng súng cuối cùng trong tính toán vang lên, Giang Khương nhanh chóng lướt qua một cây đại thụ, đồng thời xoay người giơ súng.   

- Ầm...   

Một tiếng súng vang lên, Giang Khương nhìn thấy hoa máu bắn lên trong ống kính nhắm liền thở hắt ra một hơi, tiện tay vứt súng xuống, sau đó nhìn thử vai trái của mình.   

Hắn vừa thuận mắt nhìn sang thì thấy chỗ tay áo vai tráo bị rách một đường, sau đó có chút dấu máu, lúc này đã không còn cảm giác tê dại quá rõ ràng nữa, xem ra đã cầm máu.   

Giang Khương cũng âm thầm vui mừng. Chỉ là bị trầy da hơi nghiêm trọng một thiếu, nếu không để bị thương đến xương thì rất phiền phức.   

Cách đó hơn mười cây số, sắc mặt Trương Nguyena tái nhợt, lúc này dường như đã càng trắng hơn hai phòng, lạnh giọng nói với thuộc hạ:   

- Trương Uân vô dụng, bảo đám Hồ Cường nhanh chóng giải quyết tên kia, bảo người của tổ dọn dẹp nhất định phải sang dọn sạch sẽ dấu vết...   

Lúc này, một thuộc hạ bên ngoài vội vã chạy vào, sốt ruột nói:   

- Nguyên thiếu, không xong rồi, thể chứng sinh mệnh của Hồ Cường và Lý Uy đều đã biến mất...   

- Cái gì...   

Sắc mặt Trương Nguyên chợt cứng đờ...
Advertisement
';
Advertisement