Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Thiếu tướng Phan Thiên Mục là một người đàn ông trung niên rất uy nghiêm, giống y hình tượng quân nhân trong ấn tượng của Giang Khương.   

Trước mặt ông, ngay cả Phan Nghị cũng phải nghiêm chỉnh. Xem ra đối mặt với người cha như ông, Phan Nghị một chút kiêu ngạo cũng không có.   

Giang Khương thật ra rất bình tĩnh. Đối với Phan tướng quân, hắn vốn đã ngưỡng mộ từ lâu, hôm nay đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn thật sự rất có cảm tình với vị tướng quân này. Ít nhất, khí chất của đối phương rất giống với đội trưởng.   

Cho dù có khách đến dùng cơm, Thiếu tướng Phan vẫn duy trì phong phạm trước sau như một. Khi ăn cơm không nói chuyện, chỉ là khi ngẫu nhiên nhìn Giang Khương, ánh mắt mang theo ý cười.   

Nhưng Phan bá mẫu thì lại khác. Hình tượng ung dung theo đúng tiêu chuẩn quý phụ Bắc Kinh, gương mặt đoan trang, nhiệt tình, nhưng so với quý phụ phu nhân bình thường thì có thêm phần già dặn và hào sảng.   

- Giang Khương, đến nhà rồi thì đừng khách sáo. Ăn nhiều thêm một chút.   

Phan bá mẫu nhìn Giang Khương như nhìn con rể tương lai, gắp thêm rau cho Giang Khương, nói.   

Nhìn bát cơm đã đầy thức ăn, Giang Khương liên tục gật đầu:   

- Vâng, cảm ơn bác gái.   

Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy, liền ganh tỵ:   

- Mẹ, đã lâu rồi mẹ không có gắp thức ăn cho con. Giang Khương mới đến lần đầu, mẹ lại gắp rau cho anh ấy.   

- Đúng vậy, đúng vậy.   

Giống như cha của mình, Phan Nghị đang vùi đầu ăn cơm cũng không nhịn được đưa vẻ mặt u oán nói với mẹ của mình:   

- Mẹ, con là con ruột của mẹ, lại là con trai nữa. Mọi người nói con trai mới là bảo vật, nhưng con chưa từng thấy mẹ gắp thức ăn cho con.   

- Này, hai đứa tụi con làm loạn cái gì. Khi còn bé đút cho ăn biết bao nhiêu lần hả? Đừng làm loạn nữa.   

Phan bá mẫu xua tay, sau đó nhìn Giang Khương, nói:  

- Giang Khương, cháu ăn thêm đi. Cứ xem nơi này như nhà của mình, ngàn vạn lần đừng khách sáo.   

- Vâng, cảm ơn bác gái.   

Đối mặt với sự nhiệt tình của Phan bá mẫu, Giang Khương thật có chút ăn không tiêu, đành phải cúi đầu dùng cơm.   

Nhìn Giang Khương ăn nhiệt tình như thế, Phan bá mẫu cảm thấy rất vui, cười nói:   

- Thế nào? Thức ăn của bác nấu không quá khó ăn đấy chứ?   

- Không, ăn rất ngon.   

Giang Khương vội vàng lắc đầu.   

- Nếu ăn ngon, vậy thì ăn nhiều một chút nhé.   

Nghe Giang Khương nói như vậy, Phan bá mẫu liền cảm thấy cao hứng, lại gắp thêm thức ăn bỏ vào chén cho hắn.   

Thấy thức ăn lại đầy thêm, Giang Khương cười khổ không thôi, nhưng cũng may lượng ăn của hắn khá lớn. Mặc dù thức ăn nhiều một chút nhưng không phải là ăn không hết.   

Thấy Giang Khương ăn nhiều lắm rồi, còn Phan bá mẫu thì cứ không ngừng gắp thức ăn cho hắn, Phan Thiên Mục rốt cuộc nhìn không được, buông đũa trong tay, lên tiếng:   

- Được rồi, Viên Mẫn, đừng nên gắp nữa. Giang Khương thích ăn gì thì để tự cậu ấy gắp. Bà xem trong bát của cậu ấy không còn chỗ chất rồi.   

Phan Thiên Mục vừa lên tiếng, Phan bá mẫu rốt cuộc mới phát hiện quả thật mình gắp thức ăn hơi nhiều, không khỏi cười khổ:   

- Giang Khương, đừng vội vàng nhé. Từ từ ăn, thích ăn gì thì cứ nói với bác.   

- Vâng, vâng.   

Giang Khương không ngừng gật đầu:   

- Thức ăn bác gái nấu món nào cũng ngon.   

- Haha, ăn ngon là được rồi. Từ từ ăn nhé.   

Nghe Giang Khương nói xong, vốn đang định gắp tiếp cho hắn, Phan bá mẫu rốt cuộc nhớ lại lời Phan Thiên Mục đã nói, không tiếp tục gắp cho hắn nữa.   

Thấy Phan bá mẫu cuối cùng cũng đã ngừng gắp, Giang Khương thở phào nhẹ nhõm. Có thể ăn là một chuyện, nhưng bị người ta bắt ăn lại là chuyện khác.   

Sau một lúc, Phan Thiên Mục buông đũa, nhìn Giang Khương cũng đã ăn xong, lúc này mới cười nói:   

- Giang Khương, tôi nghe Hiểu Hiểu nói lần này cậu về đây là có chuyện quan trọng?   

- Vâng, đúng vậy. Cháu có chút chuyện cần xử lý.   

Giang Khương đáp.   

- Ồ?   

Phan Thiên Mục còn chưa lên tiếng, Phan bá mẫu bên cạnh đã tò mò:   

- Có chuyện gì mà cấp bách vậy? Chẳng lẽ tỉnh Nam của cháu xảy ra vấn đề?   

Nghe Phan bá mẫu nói, Phan Thiên Mục cũng ngừng lên tiếng, nhìn Giang Khương, chờ hắn trả lời.   

- Vâng.   

Giang Khương chần chừ một chút, cảm thấy chuyện này cũng không cần phải giấu cha mẹ Phan Hiểu Hiểu, lập tức cười nói:   

- Chuyện này cũng đã xử lý xong rồi, chủ yếu là vì chuyện tỉnh Nam đổi lãnh đạo thôi. Nửa năm nữa sẽ tiến hành thay đổi. Lần này vì một số an bài của tỉnh Nam, cho nên cháu mới đến đây một chuyến.   

- Nhiệm kỳ mới của tỉnh Nam?   

Giang Khương vừa nói, tất cả mọi người đều ngây ra, không chỉ Phan Thiên Mục và Phan bá mẫu, ngay cả Phan Hiểu Hiểu và Phan Nghị cũng kinh ngạc nhìn hắn.   

Chuyện như vậy, không chỉ Phan Thiên Mục cảm thấy quái dị mà ngay cả Phan Hiểu Hiểu và Phan Nghị cũng hiểu được ý tứ trong đó. Là thành viên trong vòng tròn Bắc Kinh, hai người biết rõ, chuyện như vậy làm sao có thể có liên quan đến Giang Khương. Làm sao Giang Khương có tư cách tham dự vào chuyện đó chứ? Nên biết rằng, liên quan đến việc thay đổi lãnh đạo cấp tỉnh, chỉ có bảy cự đầu mới có tư cách quyết định.   

- Vâng.   

Nếu đã nói ra, Giang Khương cũng không giấu diếm nữa. Dù sao Phan gia cũng là người theo quân đội, cho dù có quan hệ với chính trị, nhưng không sâu. Nói một chút cũng chẳng sao. Hơn nữa cũng là chuyện đã được sắp xếp. Mà Phan gia cũng không phải là không biết nặng nhẹ. Nếu đã quyết định địa vị của Phan Hiểu Hiểu trong lòng hắn, như vậy có một vài thứ cũng nên để cho Phan gia biết.   

- Tỉnh trưởng Bạch của tỉnh Nam rất chiếu cố cháu trong một hai năm qua. Hơn nữa lần này cũng có ơn với cháu rất lớn. Cho nên cháu định giúp ông ấy lần này. Còn về Lâm Hướng Tiền, Thị trưởng của tỉnh Nam, người này thường hay gây phiền toái cho cháu. Vì thế, để phòng ngừa vạn nhất, cũng cần phải xử lý một chút.   

Giang Khương vừa nói ra, toàn bộ Phan gia đều ngẩn cả người, ánh mắt nhìn Giang Khương mỗi người một khác, nhưng điểm giống nhau duy nhất chính là kinh hãi.   

So với cha mẹ của mình, Phan Hiểu Hiểu cũng không kinh ngạc quá lâu, phục hồi tinh thần cũng nhanh hơn, nhìn Giang Khương, nói:   

- Giang Khương, anh tìm Dương lão chính là vì việc này?   

- Ừm.   

Giang Khương gật đầu.   

- Thế Dương lão có đồng ý không?   

Thấy Giang Khương gật đầu, Phan Hiểu Hiểu tiếp tục hỏi.   

Giang Khương cười nói:   

- Đồng ý. Việc này sẽ để ngài ấy ra mặt, còn anh thì không tiện lộ diện.   

Lúc này, Thiếu tướng Phan cũng đã hồi phục tinh thần, thấy Giang Khương cũng không phải nói đùa, hít một hơi thật sâu, rốt cuộc nói:   

- Chuyện này chỉ sợ không phải một mình Dương lão có thể quyết định.   

- Vâng, cháu và Khương lão cũng đã đạt thành nhất trí. Tạm thời sẽ do ngài ấy và Dương lão thôi động việc này.   

Nói đến đây, Giang Khương lắc đầu, bất đắc dĩ nói:   

- Hy vọng Khương lão và Dương lão có thể hoàn thành. Vạn nhất không được, vậy thì cháu đành phải ra mặt nói chuyện với các vị khác.   

- Mặc dù không chút thích hợp, nhưng đến cuối cùng cũng đành phải gánh phong hiểm thôi.   

Dứt lời, Giang Khương nhìn mọi người, nói:   

- Cho nên, xin bác trai và bác gái, còn có tiểu Nghị giữ bí mật giùm.   

Giang Khương nói xong, liền thấy mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin được, cả phòng trong nháy mắt ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất.  

Đối mặt với chuyện như vậy, không chỉ vợ chồng Phan Thiên Mục không thể tin nổi mà ngay cả Phan Hiểu Hiểu vẫn luôn tin tưởng Giang Khương một cách mù quáng cũng tràn đầy kinh nghi.   

- Giang Khương, cậu không phải nói đùa chứ?   

Một hồi lâu mới khôi phục tinh thần, Phan Thiên Mục hiểu được lời này của Giang Khương là có ý gì. Cho nên, liền do dự chờ Giang Khương xác nhận.   

Dưới ánh mắt khẩn trương của mọi người, Giang Khương chậm rãi gật đầu:   

- Cháu không có nói đùa, là thật đấy. Cho nên tạm thời mọi người giữ bí mật giùm cháu.   

Giang Khương vừa nói ra, cả phòng lại im lặng.
Advertisement
';
Advertisement