Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Thị trưởng Lâm, hình như anh đã quá lo lắng rồi. Tình huống trước mắt đều rất ổn. Tôi thân là Tỉnh trưởng tỉnh Nam, tất nhiên sẽ vì dân chúng mà chịu trách nhiệm.   

Ánh mắt Tỉnh trưởng Bạch lạnh lùng, mang theo chút vắng lặng nhìn Thị trưởng Lâm, nói:   

- Hơn nữa, việc này là do chính quyền tỉnh chủ đạo. Thị trưởng Lâm không khỏi quản quá rộng nhỉ?   

Nhìn ánh mắt tản ra hàn ý và uy nghiêm trên nét mặt của Tỉnh trưởng Bạch, Thị trưởng Lâm cười lạnh trong lòng. Lão Bạch này sắp lui về, cấp trên cũng đã có ý kiến sẽ đưa ông vào một trong ba vị trí đứng đầu của tỉnh. Nếu không, ai rảnh mà đi trêu chọc Tỉnh trưởng Bạch ông chứ?   

Lão Bạch ông chỉ còn nửa năm nửa là về hưu, còn dám ở chỗ này sỉ diện, dao động uy nghiêm, người nào sợ ông chứ?   

- Tỉnh trưởng Bạch, cái gì gọi là hết thảy tình huống đều ổn? Tình hình bên phía bệnh viện số 1, tôi không xen vào. Nhưng trên mạng truyền thông internet đang lan truyền rất nhiều, tình huống này còn chưa đủ nghiêm trọng sao?   

Thị trưởng Lâm nhìn Tỉnh trưởng Bạch, nói:   

- Bây giờ bên ngoài đang đồn đại bệnh viện số 1 xuất hiện dịch bệnh có thể lây nhiễm mạnh. Cho nên, khoa Nhi mới bị phong tỏa. Nếu bây giờ chúng ta còn chưa công bố, qua một hai ngày nữa, cho dù chúng ta có muốn giấu tiếp cũng không được. Một khi xảy ra vấn đề, hừ...   

Nói đến đây, sắc mặt Thị trưởng Lâm lạnh lại, âm dương quái khí nói:   

- Tỉnh trưởng Bạch, dù sao ngài cũng sắp về hưu rồi, nhưng tôi thì phải ở lại để chịu trách nhiệm.   

- Làm càn.   

Sắc mặt Tỉnh trưởng Bạch phát lạnh, một cơn tức xông thẳng lên não. Người này đúng thật là làm càn.   

Thấy Tỉnh trưởng Bạch tức giận, Thị trưởng Lâm chẳng những không sợ, trên mặt còn khẽ mỉm cười.   

Tỉnh trưởng Bạch cũng hồi phục lại tinh thần, thấy Thị trưởng Lâm khẽ mỉm cười, liền hít sâu một hơi, đè ép cơn tức xuống.   

Ông biết rất rõ tại sao Thị trưởng Lâm lại dám tỏ thái độ với ông như vậy. Nếu đặt thời gian vào một năm trước, Thị trưởng Lâm tuyệt đối không dám bất kính với ông. Nhưng bây giờ thì khác. Mặc dù tuổi của ông còn chưa đến lúc về hưu, nhưng cũng chỉ còn lại một hai năm nữa. Không còn khả năng leo cao hơn nữa, kế tiếp cũng chỉ giữ một chức danh nào đó quá độ thêm một năm, sau đó lui về thật sự.   

Bây giờ, trong toàn bộ lãnh đạo tỉnh, bởi vì người đứng sau lưng ông đã qua đời, cộng thêm ông cũng sắp lui về, tương lai tiếp nhận vị trí Tỉnh trưởng hẳn là Phó tỉnh  

trưởng Lâm Hướng Tiền trước mặt ông đây. Mà Lâm Hướng Tiền cũng cho rằng mình sẽ leo lên, vì thế mới trước mặt ông làm khó dễ, thuận tiện lập uy cho mình.   

- Đồng chí Lâm Hướng Tiền, bây giờ bệnh viện số 1 đang rất ổn định. Tôi sẽ chịu trách nhiệm việc này, cho nên không cần anh quá lo lắng.   

Giọng nói của Tỉnh trưởng Bạch thoáng hòa hoãn lại.   

Ánh mắt hiện lên nụ cười lạnh, nhìn Thị trưởng Lâm, lãnh đạm nói.   

- Tình hình ổn định?   

Vốn tưởng rằng Tỉnh trưởng Bạch sẽ tức giận, lúc này chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười lạnh, vẻ mặt vô cùng tự tin, trong lòng Thị trưởng Lâm không khỏi khẽ động. Chẳng lẽ chỉ trong một đêm ngắn ngủi đã xảy ra chuyện gì?   

Gương mặt Lâm Hướng Tiền đột nhiên hiện lên sự do dự. Tỉnh trưởng Bạch liền cười lạnh:   

- Đồng chí Lâm Hướng Tiền, điều tra tình hình là nhiệm vụ mà cấp trên giao xuống. Nếu đồng chí Lâm Hướng Tiền cảm thấy cần thiết phải làm thì cứ báo cáo lên Bộ Y tế đi.   

- Được. Nếu Tỉnh trưởng Bạch đã nắm chắc như thế, vậy thì để tôi xem một chút. Nếu tình huống vẫn không được khống chế, tôi sẽ báo cáo lên Bộ Y tế.   

Lâm Hướng Tiền biết lúc này đã xé rách da mặt với Tỉnh trưởng Bạch. Mặc dù có lẽ chuyện đã xảy ra biến hóa, nhưng cũng không cần thiết phải kéo lại quan hệ với Tỉnh trưởng Bạch, khẽ hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.   

Nhìn Thị trưởng Lâm bỏ đi, sắc mặt Tỉnh trưởng Bạch trầm xuống. Ông nắm giữ tỉnh Nam đã mấy năm, chưa từng có người nào dám mạo phạm ông như vậy, nhưng cái tên Lâm Hướng Tiền này lại dựa vào hệ phái sau lưng của mình mà quật khởi. Hơn nữa, một trong ba vị trí đầu của tỉnh sẽ được xác định cho Lâm Hướng Tiền. Sau khi ông ta tiếp nhận vị trí của Phó tỉnh trưởng Trương, thế lực bành trướng ở tỉnh Nam, một số lãnh đạo tỉnh trên cơ bản cũng sẽ bám vào Lâm Hướng Tiền.   

Trừ Phó tỉnh trưởng thường trực La vừa mới tiếp nhận chức vụ là vẫn còn ủng hộ ông, lực lượng của ông ở tỉnh Nam đã rớt xuống ngàn trượng. Chính vì vậy mới khiến cho đám người Lâm Hướng Tiền không kiêng nể gì ông.   

Nghĩ đến đây, Tỉnh trưởng Bạch không khỏi thở dài. Nếu đổi lại ông trẻ hơn ba bốn tuổi nữa, chắc chắn sẽ còn cơ hội. Nếu người sau lưng của ông vẫn còn, nói không chừng ông cũng sẽ còn cơ hội tiến thêm một bước.   

Nếu không, nào có chuyện ông sẽ dung thứ cho sự kiêu ngạo của đám người này?   

Chỉ là việc đã đến nước này, Tỉnh trưởng Bạch cũng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, cũng có chút mất mát, cảm giác anh hùng đã mạt lộ.   

- Thôi đi, tiếp tục thêm nửa năm nữa, rồi thanh thản lui xuống.   

Trở lại phòng làm việc, Lâm Hướng Tiền tức giận vỗ bàn:   

- Chuyện gì đã xảy ra? Thư ký Hoàng, mau điều tra rõ cho tôi. Tổ truyên truyền đó làm ăn cái quái gì thế? Chuyện thay đổi mà cũng không biết?   

- Vâng, tôi lập tức đi hỏi ngay.   

Thư ký Hoàng khẩn trương đáp lời. Y biết rõ lần này Thị trưởng Lâm đến chỗ Tỉnh trưởng Bạch chắc chắn đã xảy ra chuyện. Nếu không, Thị trưởng Lâm sẽ không tức giận như thế.   

- Đáng chết. Cục trưởng Tề, không phải là tôi không giúp anh. Nhưng làm ông chủ mất hứng, ai cũng không giúp được anh.   

Vẻ mặt Cục trưởng cục Tuyên truyền Vân Giang tràn đầy nghẹn khuất, gọi trưởng phòng phòng Giám sát Internet đến hỏi chuyện. Chuyện phát sinh đột ngột, mới sáng sớm có người nào kịp đến báo cáo chứ?   

Mặc dù không cam lòng, nhưng ông chủ đang mất hứng, cũng đành phải đưa đầu ra hứng. Đương nhiên, ông là người đứng đầu, tâm trạng ông không tốt, vậy người đứng đầu phòng giám sát cũng không thoát được.   

Sau khi nhận được tin tức khoa Nhi bệnh viện số 1 đã giải trừ phong tỏa vào rạng sáng nay, sắc mặt Thị trưởng Lâm lại càng thêm khó coi, vỗ mạnh bàn, oán hận nói:   

- Lần này các người may mắn lắm. Nhưng các người nhiều nhất cũng chỉ đắc ý được nửa năm. Đến lúc đó cũng sẽ xám xịt mà lăn xuống cho lão tử.   

Ngoại trừ những người gặp xui xẻo trong việc này, tâm trạng của Giang Khương lại rất tốt, bao gồm luôn các nhân viên của khoa Nhi. Mặc dù phòng vẫn bị phong tỏa như cũ, nhưng bọn họ đã dùng thuốc dự phòng mà Giang Khương điều chế, hoàn toàn không gặp tình huống bị lây nhiễm. Hơn nữa người bệnh cũng đang hồi phục, tìm được đường sống trong chỗ chết, tâm trạng không tốt cũng không được mà.
Advertisement
';
Advertisement