Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Không tệ, không tệ.   

Sơn Trường Đại Nhân vô cùng hứng thú vòng quanh Giang Khương hai vòng, giống như một con sói đang vờn quanh con thỏ, khiến cho lòng Giang Khương không rét mà run, thầm nghĩ:   

- Cô gái này định làm gì? Sẽ không xuất hiện chuyện gì lạ thường chứ? Chẳng lẽ bây giờ lại muốn mình? Tôi có thể đánh cô, nhưng mà đánh không lại.   

Trong lúc Giang Khương không nhịn được mà nắm chặt vạt áo của mình, Tôn Diệu Nguyệt rốt cuộc dừng lại, sau đó lãnh đạm nói:   

- Nghe nói anh còn có phương thuốc dự phòng?   

- Đúng, có muốn xem qua không?   

Thấy bà nương này không còn nhìn mình chằm chằm nữa, Giang Khương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói. Khi nữ ma đầu bước vào tòa nhà này, Giang Khương đã không còn suy nghĩ muốn giấu diếm đối phương bất cứ chuyện gì.   

Rõ ràng, với năng lực của Cổ môn, muốn cài cắm cơ sở ngầm ở đây là chuyện rất đơn giản. Ngay cả chuyện phương thuốc dự phòng mà cô ta còn biết. Nếu không, cô ta cũng không hạ thấp mình mà chạy đến đây.   

Thấy Giang Khương hào sảng như vậy, Tôn Diệu Nguyệt nheo mắt nhìn hắn, gật đầu nói:   

- Bệnh án cũng đã xem xong, người bệnh cũng đã xem xong, vậy thì xem qua cái đó một chút cũng tốt.   

- Sơn Trường Đại Nhân, bên này.   

Giang Khương khách sáo mời Tôn Diệu Nguyệt đến phòng thí nghiệm.   

- Tổ trưởng, cậu đến rồi sao?   

Thấy Giang Khương dẫn theo một cô gái xinh đẹp bước vào, giáo sư Vu có chút sửng sốt, vội vàng cung kính nói. Đã có thể ngồi vào vị trí Chủ nhiệm của trung tâm kiểm soát và phòng chống dịch bệnh tỉnh, giáo sư Vu biết rất rõ chuyện mình không nên hỏi thì ngàn vạn lần đừng hỏi.   

Có đôi khi, lòng hiếu kỳ sẽ giết chết một người.   

Thấy giáo sư Vu hiểu chuyện như vậy, Giang Khương hài lòng, gật đầu:   

- Giáo sư Vu, hãy dẫn chúng tôi đến tham quan tình huống thí nghiệm một chút.   

- Được, được.   

Giáo sư Vu vội vàng gật đầu, sau đó quay sang Tôn Diệu Nguyệt, nói:   

- Mời theo tôi.   

- Đây chính là phòng thí nghiệm của chúng tôi. Đến bây giờ, phòng thí nghiệm đã tiến hành được hai mươi mấy tiếng, nhưng vật thể thí nghiệm vẫn không có hiện tượng lây nhiễm.   

Giáo sư Vu bội phục nhìn Giang Khương:   

- Tổ trưởng, theo tình huống trước mắt, trước rạng sáng chúng ta đã có thể kết thúc phương án phòng dịch cấp 1, hẳn vấn đề sẽ không quá lớn.   

Nghe được lời này, Giang Khương mỉm cười gật đầu, lơ đãng nhìn sang Sơn Trường Đại Nhân.   

Giang Khương nhạy cảm cảm giác được sự khác thường của Tôn Diệu Nguyệt, nhưng Tôn Diệu Nguyệt vẫn làm bộ không có gì, gật đầu nói:   

- Bắt đầu từ bây giờ, gia tăng gấp đôi số lượng virus.   

- Gia tăng gấp đôi?   

Giáo sư Vu sửng sốt, sau đó gật đầu:   

- Được.   

Xuyên qua cánh cửa thủy tinh, nhìn mười con khỉ nhảy loạn bên trong, ánh mắt Tôn Diệu Nguyệt khẽ nheo lại, sau đó nhìn sang cái rương màu đỏ, nói:   

- Trong kia chính là virus?   

- Đúng, đó chính là virus.   

Giang Khương gật đầu, sau đó chỉ vào màn hình, nói:   

- Bên trên biểu hiện số lượng kiểm tra virus.   

Ánh mắt Tôn Diệu Nguyệt nhìn vào con số màu đỏ. Lúc này, số liệu màu đỏ đang chậm rãi tăng dần. Cô biết giáo sư Vu đang gia tăng liều lượng virus, tiến hành bước thí nghiệm cuối cùng.   

Cô cũng hiểu ý của Giang Khương. Nếu gia tăng số lượng virus, trong mấy tiếng nữa, nếu mấy con khỉ vẫn không có bất kỳ hiện tượng lây nhiễm, như vậy có thể đảm bảo phương thuốc dự phòng trăm phần trăm hữu hiệu.   

Nhìn con số màu đỏ rồi lại nhìn vẻ mặt tự tin của Giang Khương, ánh mắt Sơn Trường Đại Nhân hiện lên sự tức giận.   

Nhưng Sơn Trường Đại Nhân vẫn im lặng thu liễm lại cơn tức của mình, lãnh đạm nói:   

- Có vẻ anh rất tự tin.   

- Dĩ nhiên rồi.  

Giang Khương gật đầu, nhìn Sơn Trường Đại Nhân, cười nói:   

- Xem ra, cái mạng nhỏ lần này của tôi đã được bảo toàn rồi.   

- Haha, thời gian vẫn còn sớm. Bây giờ anh chỉ mới tìm được dược vật tương ứng mà thôi. Trước khi người bệnh còn chưa khỏi hẳn, virus còn chưa được khống chế hoàn toàn, anh chưa thể thắng đâu.   

Tôn Diệu Nguyệt liếc mắt nhìn Giang Khương, khóe miệng vểnh lên:   

- Hãy cố gắng lên, tiểu tử, tôi xem trọng anh đấy.   

Nhìn ánh mắt có hàm xúc đặc biệt của Tôn Diệu Nguyệt, trong lòng Giang Khương run lên, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi:   

- Cảm ơn Sơn Trường Đại Nhân đã cổ vũ, vì cái mạng nhỏ của tôi, tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó.   

- Được, hãy cố gắng lên.   

Nhìn thân ảnh phiêu nhiên của Sơn Trường Đại Nhân, Giang Khương thầm hận trong lòng:   

- Tiểu tử? Mẹ kiếp, cô mới bao nhiêu tuổi chứ? Nhiều nhất cũng chỉ ba mươi ba? Không phải chỉ là thực lực mạnh hơn tôi một chút thôi sao? Chờ khi tôi ba mươi tuổi, tôi nhất định đánh cho cô ba mẹ nhận không ra.   

Phát tiết xong hết oán hận trong lòng, Giang Khương ngẩng đầu. Theo như lời Tôn Diệu Nguyệt đã nói, hắn quả thật đã tìm được phương thuốc hữu hiệu. Nhưng còn chưa khống chế tốt, để Chủ nhiệm Trương biết được, hoặc cục diện không còn, tin tức loạn truyền, hắn thua chắc rồi.   

Nghĩ đến đây, Giang Khương hít một hơi thật sâu, quay trở về phòng thí nghiệm. Tình huống đang đi đúng quỹ đạo, tạm thời vẫn chưa có gì phát sinh, bây giờ cũng chỉ dựa vào vận khí mà thôi.   

Thứ nhất, chỉ cần thí nghiệm virus không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xác định phương thuốc phòng ngự hữu hiệu, như vậy bước đầu tiên xem như hoàn thành. Bước thứ hai, Tỉnh trưởng Bạch đang nắm trong tay quyền hành rất lớn. Sau khi khoa Nhi được giải trừ phong tỏa, tin tức lan truyền ra ngoài, ông có thể khống chế được cục diện, hết thảy cũng không thành vấn đề.   

Đương nhiên, điểm cuối cùng chính là Cổ môn có ra tay quấy rối hay không. Nếu bọn họ ra tay, chỉ cần trợ giúp trong đó một chút, hắn xem như xong đời.   

Giang Khương hít một hơi thật sâu. Hắn cảm thấy sẽ không có khả năng này. Với thân phận Sơn Trường của Tôn Diệu Nguyệt, chắc chắn sẽ không có chuyện đó xảy
Advertisement
';
Advertisement