Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Bảo vệ trực ban và cảnh sát nhìn Tổ trưởng vĩ đại của bọn họ với sắc mặt rất cổ quái. Bởi vì bọn họ nhìn thấy đồng chí Tổ trưởng rõ ràng là vẻ mặt rất khó chịu, nhưng vẫn cố tươi cười, khách khí chắp tay chào hỏi người phụ nữ xinh đẹp kia.   

Nên biết rằng, đồng chí Tổ trưởng Giang ngay cả Thị trưởng Vân Giang cũng không thèm nể mặt, nhưng lại vô cùng khách sáo trước mặt người phụ nữ kia. Thậm chí còn có chút kiêng kỵ. Chẳng lẽ anh hùng khó qua ải mỹ nhân sao?   

- Sơn Trường Đại Nhân, đã lâu không gặp.   

Mặc dù tâm trạng không tốt, nhưng Giang Khương vẫn cố mỉm cười, chắp tay chào hỏi Tôn Diệu Nguyệt.   

- Như thế nào, Tổ trưởng Giang, nhìn thấy tôi thì không vui à?   

Hai mắt Tôn Diệu Nguyệt lóe lên, cười nhưng không cười nói với Giang Khương.   

Giang Khương bất đắc dĩ lên tiếng:   

- Sơn Trường Đại Nhân đúng là hiểu chuyện. Nhìn thấy cô, tôi thật cao hứng không nổi.   

- Ồ?   

Nghe Giang Khương nói, rồi nhìn biểu hiện khó chịu của hắn, Tôn Diệu Nguyệt cau mày, ánh mắt hiện lên vẻ ngoài ý muốn. Ban đầu, cô chỉ biết Giang Khương không biết cô, cho nên tỏ ra rất kiêng kỵ.   

Đặc biệt, sau khi biết được thân phận của cô, lại càng sợ muốn chết. Nhưng không nghĩ đến, bây giờ đối mặt với cô, hắn lại còn ương bướng đến vậy.   

- Lá gan của anh không nhỏ đấy. Trên đời này thật ra chẳng có mấy ai nói mất hứng khi gặp tôi.   

Tôn Diệu Nguyệt nhún vai, nói:   

- Mặc dù bọn họ thật sự mất hứng, nhưng không ai có dũng khí nói ra.   

- Không còn cách nào khác. Khi tôi đang đói bụng, tâm trạng sẽ không tốt. Đặc biệt là vừa mới bưng thức ăn lên, kết quả còn chưa kịp ăn thì đã bị cô gọi xuống.   

Giang Khương thở dài, nhìn Tôn Diệu Nguyệt, nói:   

- Đương nhiên, quan trọng hơn chính là, nhìn thấy cô, tôi quả thật cao hứng không nổi.   

- Haha, lá gan của anh càng lúc càng lớn đấy.   

Nhìn vẻ mặt không có gì là giả bộ của Giang Khương, Tôn Diệu Nguyệt gật đầu, cười nói:   

- Rất giỏi. Tôi thật ra đã quá coi thường anh rồi.   

- Được rồi, Sơn Trường Đại Nhân, cô tìm tôi có việc gì?   

Giang Khương nhanh chóng chuyển đề tài. Bây giờ bất luận là cái dạ dày đang trống không hay là đối mặt với áp lực tinh thần của Sơn Trường Đại Nhân, cái nào cũng làm cho hắn không thoải mái.   

- Tôi tìm anh tất nhiên là về chuyện của dịch bệnh rồi. Anh không có ý định mời tôi vào xem sao?   

Cảm giác Giang Khương đang mất kiên nhẫn, sự nguy hiểm chợt lóe lên trong mắt Sơn Trường Đại Nhân.   

Cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của Sơn Trường Đại Nhân, gương mặt Giang Khương cứng đờ, cười nói:   

- Nào có, nào có. Mời vào, mời vào. Sơn Trường Đại Nhân đại giá quang lâm là vinh hạnh của tôi.  

Nhìn biểu hiện của Giang Khương, Sơn Trường Đại Nhân khẽ hừ một tiếng, sau đó chậm rãi bước vào bên trong.   

Nhìn Tổ trưởng đại nhân tất cung tất kính đi theo người đẹp vào bên trong, mấy bảo vệ và cảnh sát đều nhìn nhau. Tổ trưởng đại nhân tự mình làm trái quy định sao? Hơn nữa, Sơn Trường Đại Nhân đó không sợ chết? Chẳng lẽ không biết được nguyên nhân tại sao chỗ này lại bị phong tỏa?   

Đứng trong thang máy, Sơn Trường Đại Nhân đột nhiên lên tiếng:   

- Tiểu tử anh xem như không tệ. Thật không ngờ Thiên Y Viện lại có nhân tài ưu tú như vậy.   

- Haha, Sơn Trường Đại Nhân quá để mắt rồi.   

Giang Khương cười, nhưng trong lòng lại cảnh giác vô cùng. Đây chính là Sơn Trường của Cổ môn đấy. Nói mình không tệ, còn không phải muốn đánh chủ ý lên hắn sao? Chẳng lẽ cô ta muốn bóp chết nhân tài của Thiên Y Viện từ trong trứng nước?   

Bước ra khỏi thang máy, bác sĩ và y tá đi ngang thấy Giang Khương dẫn một cô gái xinh đẹp đi vào, tất cả đều sửng sốt, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Đây là khu cách ly, tại sao Tổ trưởng Giang lại dẫn một người xa lạ đi vào?   

Nhưng tất cả mọi người đều không dám hỏi gì. Đây chính là lão đại, ai dám hỏi? Mọi người cũng chỉ cung kính mỉm cười:   

- Chào Tổ trưởng.   

- Vâng.   

Cảm giác được sự kinh nghi ẩn sâu trong ánh mắt mọi người, Giang Khương uy nghiêm gật đầu. Hắn muốn cho nữ ma đầu nhìn thấy đây chính là địa bàn của hắn, đừng có mà xằng bậy. Nếu dám xằng bậy, không chỉ hắn mà mọi người ở đây cũng sẽ xử cô.   

Tôn Diệu Nguyệt vừa đi vừa nhìn chung quanh, tùy ý gật đầu:   

- Nơi này của anh thật ra cũng không tệ lắm.   

Giang Khương hiểu Tôn Diệu Nguyệt đang nói chuyện gì, lập tức cười:   

- Bây giờ mọi phương diện phòng ngự đều đã được thiết lập chặt chẽ từ trước. Một khi có việc, trên cơ bản đều kịp thời triển khai. Hơn nữa, quy phạm sử dụng cũng khá chu đáo. Muốn làm được điều này cũng không phải quá khó.   

- Ừm.   

Tôn Diệu Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Là người của Cổ môn, cô chưa tham gia các hoạt động phòng dịch như thế này, tất nhiên là không rõ ràng lắm. Nhưng bây giờ đã nhìn thấy, nó khiến cô cảm thấy không tệ. Muốn ứng đối một số dịch bệnh, trình độ này là không sai.   

- Nào, mời Sơn Trường Đại Nhân ngồi.   

Giang Khương mỉm cười mời Tôn Diệu Nguyệt vào phòng làm việc, sau đó hỏi:   

- Uống trà hay là uống nước lọc.   

- Nước lọc. Tôi nghĩ ở đây anh cũng chẳng có trà đâu.   

Tôn Diệu Nguyệt cũng không khách sáo.   

- Được.   

Giang Khương gật đầu, sau đó rót qua một ly nước lọc.   

Sơn Trường Đại Nhân tiếp nhận cái ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó thở dài:   

- Thanh Tâm trà của Thiên Y Viện rất ngon. Bất quá gần đây đã uống hết, có uống loại khác cũng không tìm được mùi vị gì.   

- Thanh Tâm trà?   

Giang Khương mở to mắt, sau đó cười khổ:   

- Sơn Trường Đại Nhân đúng là xa xỉ. Ngày thường tôi có muốn uống cũng uống không được, chỉ có sư phụ của tôi mới có. Không nghĩ đến cô cũng có nó để uống.   

- Đương nhiên, anh không nghĩ tôi là ai sao? Tôi là Sơn Trường của Cổ môn đấy.   

Sơn Trường Đại Nhân khẽ hừ một tiếng:   

- Trên đời này, chỉ cần tôi muốn thứ gì, không có cái nào là không có được.   

Nói đến đây, Sơn Trường Đại Nhân lại hừ một tiếng:   

- Đương nhiên, có một vài thứ ở Thiên Y Viện anh được quản rất chặt. Nội có trà thôi mà cũng đã quản nghiêm như vậy rồi.   

- Hihi.   

Giang Khương cười khan, không nặng không nhẹ vuốt mông ngựa:   

- Nhưng cô cũng lợi hại quá rồi còn gì, không phải có được loại Thanh Tâm trà mà chúng tôi muốn cũng không có sao?   

- Hừ, cũng chỉ là một chút thôi.   

Sơn Trường Đại Nhân không hài lòng nhìn Giang Khương:   

- Chờ tôi bắt sạch Thiên Y Viện các người, sau này sẽ bắt mấy lão già trong viện các anh làm trà cho tôi uống.   

Nghe được lời này, Giang Khương có chút sửng sốt, cười nói:   

- Sơn Trường Đại Nhân, cô muốn uống trà cũng đâu cần phải bỏ nhiều sức lực như vậy. Nếu cô muốn uống, tôi lấy cho cô.   

- Anh cho tôi?   

Tôn Diệu Nguyệt nhìn Giang Khương, dường như có chút tâm động, kinh ngạc nói:   

- Nếu cho một chút thì đừng cho.   

- Đương nhiên.   

Thấy Sơn Trường Đại Nhân đã động tâm, Giang Khương vội vàng cười nói:   

- Sau này tôi sẽ chuẩn bị cho cô nửa cân, được chưa?   

- Nửa cân?   

Sơn Trường Đại Nhân mở to mắt, không tin nhìn Giang Khương.   

- Đúng, nửa cân.   

Thấy Tôn Diệu Nguyệt không từ chối, Giang Khương gật đầu.   

- Trong một tháng, tôi nhất định sẽ mang tặng cho Sơn Trường Đại Nhân nửa cân trà.   

- Được, chỉ cần anh thắng được ván này, cộng thêm có lòng thành như vậy, tôi sẽ không bạc đãi anh.   

Tôn Diệu Nguyệt nói.   

Nghe xong, trong lòng Giang Khương cũng bình tĩnh lại. Xem ra, lần này cô ta đến đây cũng không định gây rắc rối cho hắn.   

Lập tức gật đầu nói:  

- Được rồi, Sơn Trường Đại Nhân cứ chờ đó. Trong vòng một tháng, tôi sẽ mang cho cô nửa cân Thanh Tâm trà.   

Dứt lời, hắn lại hỏi tiếp:   

- Sơn Trường Đại Nhân, không biết cô đến đây là có chuyện gì?
Advertisement
';
Advertisement