Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Nữ ma đầu xinh đẹp khiến người ta hận ngứa răng Tôn Diệu Nguyệt Yamachou đại nhân nhàn rỗi hơn hai đó rất nhiều. Hơn nữa thuộc hạ của ả cũng tương đối đắc lực, rất tự giác đi thu tin tình báo mới nhất đưa đến cho Yamachou đại nhân, giúp Yamachou đại nhân lúc nào cũng có thể nhìn thấy tình hình tiến triển của mục tiêu.   

Yamachou đại nhân đưa tay nhẹ nhàng vân vê tài liệu trong tay, tùy tiện lật xem, trên khuôn mặt xinh đẹp vô song dần nở nụ cười.   

Uddi ở bên cạnh dè dặt nhìn biểu cảm của Yamachou đại nhân, lập tức khẽ cười góp vui nói:   

- Tên y sĩ thực tập Giang Khương này đúng là thú vị, không biết có nên coi là có bệnh vái tứ phương không nữa! Lần này không kịp tìm ra thuốc ức chế bệnh độc nên dùng cả trung y... thực sự hơi...   

- A a... Thằng nhãi này thú vị quá, phương thuốc này kê cũng khá thú vị... Có điều bệnh độc số 103 này của tôi không thể nào ứng phó đơn giản như vậy... Thiên Y viện của hắn cũng chưa từng gặp 103 mới nhất mà tôi vừa nghiên cứu. Trong vòng mười ngày nửa tháng, cho dù đám người của Phòng nghiên cứu bệnh độc Thiên Y viện tới cũng chưa chắc có thể tìm được loại thuốc ức chế hữu hiệu. Mấy đơn thuốc trung dược này chắc là thằng nhãi này cũng bất đắc dĩ nên đem ra dùng để thử vận may thôi.   

Yamachou đại nhân rất tự tin vào bệnh độc của mình. Vốn ả không muốn chừa cho Giang Khương đường sống, có điều vì Miêu Thiên Nhất kia hành sự cũng hơi quá đáng, cho nên mới cho Giang Khương cơ hội này, nhân tiện thử xem hiệu quả bệnh độc mới của mình như thế nào. Ả nghĩ tới hành động gần đây của Giang Khương liền nhếch miệng cười, nhìn Uddi bên cạnh nói:   

- Uddi, anh nói tên nhãi này không phải được Thiên Y viện cử đi làm trò hề đấy chứ?   

- Haha, Yamachou đại nhân nói rất đúng, tôi cũng cảm thấy thế...   

Uddi nhìn thấy Yamachou đại nhân che miệng cười phong tình thì trong lòng không kìm được rung động, có điều, Uddi vội vàng thu lại chút suy nghĩ khác thường trong đầu, cười nói:   

- Thằng nhãi này đúng là giống tên hề, đi dùng trung dược, a... hahaha...   

Cổ Môn và Thiên Y viện là kẻ thù truyền kiếp. Yamachou đại nhân không hề có ý định dễ dàng bỏ qua cho kẻ thù. Có điều, thằng nhãi của Thiên Y viện này khá thú vị, khiến Yamachou đại nhân hơi tò mò, cho nên mới nảy ra ý định khác. Đương nhiên ả cũng không coi trọng trò chơi này lắm.   

Sau khi ả tùy tiện lẳng xấp tài liệu trong tay xuống, liền nói:   

- Uddi, sắp xếp máy bay cho tôi, ba ngày sau tôi đi Paris. Tuần lễ thời trang xuân hạ sắp bắt đầu rồi...   

- Vâng, Yamachou đại nhân...   

Uddi cung kính gật đầu đáp.   

Tòa lầu khoa y Bệnh viện số 1 Đại học Đông Nguyên. Giáo sư Vu hưng phấn bước ra khỏi Phòng nghiên cứu tạm thời, hào hứng cầm một bản báo cao đi vào phòng làm việc của Giang Khương.  

- Tổ trưởng Giang, kết quả phân ly và so sánh bệnh độc có rồi, đúng là bệnh độc mới phát hiện...   

Giáo sư Vu đặt báo cáo trong tay lên bàn làm việc của Giang Khương, nói:   

- Dưới đây có chứng cứ, chúng ta đã khởi động dự án phòng dịch cấp 1 khá kịp thời!   

Có điều, giáo sư Vu không hề nhìn thấy nét hưng phấn nào trên mặt Tổ trưởng Giang. Sau khi sửng sốt một chút, giáo sư Vu lập tức tỉnh thần sau sự hưng phấn. Đúng rồi... vị Tổ trưởng Giang này chắc chắn đã nắm chắc, nên mới khởi động dự án, nếu không sẽ không bình tĩnh như vậy. Còn mình tốn gần hai ngày trời mới có thể phân ly được bệnh độc dưới sự chỉ thị của Tổ trưởng Giang, ngay cả việc nghiên cứu thuốc ức chế bệnh độc cũng chỉ vừa mới khởi động, chưa có thành quả gì mà đã hưng phấn như vậy, thực đúng là làm người ta phải đỏ mặt.   

- Cái đó... Tổ trưởng Giang...   

Chúng tôi sẽ sớm đưa ra thuốc ức chế...   

Giáo sư Vu chưa nói xong đã thấy Giang Khương nhìn về phía mình nói:   

- Giáo sư Vu đã làm rất tốt rồi... Có điều vẫn còn hai việc nhờ các ông phối hợp một chút!   

- A? Chuyện gì?   

Giáo sư Vu bất ngờ hỏi.   

- Chuyện thứ nhất chính là, nhờ các ông giờ tiến hành phân tách và thí nghiệm tiêu bản huyết dịch trong cơ thể tất cả người bệnh, đại khái cứ cách hai tiếng lại làm lại một lần...   

- Chuyện thứ hai, chính là nhờ lấy một phần bệnh độc tiến hành thí nghiệm lây truyền qua không khí...   

- A?!!!   

Giáo sư Vu lại kêu lên, nhìn sửng Giang Khương, nói:   

- Tổ trưởng Giang... chúng tôi không đủ nhân viên, nếu như vậy... chuyện nghiên cứu thuốc ức chế bệnh độc sẽ bị trì hoãn rất nhiều!   

- Hơn nữa thí nghiệm lan truyền trong không khí giờ buộc phải làm sao? Con đường lan truyền này có lẽ đã có thể khẳng định rồi!   

Giáo sư Vu lại chần chờ nhìn Giang Khương nghi ngờ nói.   

- Tôi muốn làm thí nghiệm đo truyền nhiễm... đồng thời phải tiến hành kiểm tra lại máu!   

Giang Khương vừa nói ra câu này, giáo sư Vu hoàn toàn ngẩn cả người, nhìn chằm chằm Giang Khương, một lúc sau mới hồi thần, kinh hãi nói:   

- Còn phải đo truyền nhiễm thực thể, chúng ta không đủ điều kiện...   

- Tôi đã chuẩn bị mười con khỉ, còn chuẩn bị cả một gian phòng kín. Các ông chuẩn bị xong mẫu bệnh độc, nhanh chóng tiến hành thí nghiệm lan truyền trong không khí là được... Sau đó cứ ba tiếng lại làm kiểm tra máu lại một lần...   

Giang Khương bình tĩnh nói:   

- Tôi sẽ cử y tá đến hỗ trợ công việc của các ông, rõ chưa?   

- Rõ... rõ rồi...   

Giáo sư Vu sửng sờ gật đầu, nhìn Giang Khương, chần chờ nói:   

- Nhưng làm thế nhân viên nghiên cứu thuốc ức chế vi khuẩn của chúng ta sẽ giảm bớt đi một nửa...   

- Không sao, thời gian của công việc này không qá dài, cùng lắm chỉ một hai ngày, tiến độ thuốc ức chế vi khuẩn có thể chậm đi một chút...   

Giang Khương trực tiếp trả lời sự nghi ngờ của giáo sư Vu.   

Giáo sư Vu nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Giang Khương thì lúc này cũng chỉ có thể gật đầu, tạm thời đặt nghi ngờ trong lòng xuống. Dường như vị Tổ trưởng Giang trước mặt sớm đã có sự chuẩn bị, nhưng cách xử lý của hắn hoàn toàn không giống với quy trình xử lý bình thường... Nhưng bây giờ đối phương là lão đại, ông cũng chỉ có thể nghe theo. Dù sao thì cho tới bây giờ, vị lão đại này vẫn khá đáng tin.   

Đúng lúc giáo sư Vu chuẩn bị rời đi, đồng chí Sở phó của Sở y tế đã đưa một đồng chí già tóc bạc hoa râm bước vào.   

- Sở trưởng Ngô?   

Giang Khương nhìn hai người đi tới thì hơi nghi ngờ nhìn về phía vị Sở phó của Sở y tế kia.   

- Tổ trưởng Giang... Vị này chính là giáo sư Đào Dương Minh là một vị giáo sư nổi tiếng trong lĩnh vực nghiên cứu Vi khuẩn học nước ta... Tỉnh trưởng Bạch đã đặc biệt mời ông ấy đến, để hỗ trợ cho Tổ trưởng Giang ngài!   

Sở trưởng Ngô khách khí nhìn về phía Giang Khương cười nói:   

- Giáo sư Đào đã về hưu hơn một năm, lần này nếu không phải nể mặt Tỉnh trưởng Bạch thì thật sự đã không thể mời tới!   

Giáo sư Đào bên cạnh hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn người thanh niên đang ngồi sau bàn làm việc, mặt có vẻ ngạc nhiên, ngồi yên bất động, hoàn toàn không chút thức thời, bất mãn khẽ hừ một tiếng, nói:   

- Tôi và Tỉnh trưởng Bạch cũng được coi là bạn cũ, cho nên mới đến giúp đỡ... nếu là người khác, tôi thật sự sẽ không đến!   

Giang Khương nhìn vị giáo sư Đào rước mặt rõ ràng là đến gây thêm phiền phức mà còn không tự biết thì cảm thấy khổ sở ôm mặt. Chuyện gì thế này... Mấy lão già tự đại thế này là đáng ghét nhất... Có thể giúp đỡ được chút việc cỏn con nhưng nhìn như ta có giá nhất, hơn nữa còn rất thích hoa chân múa tay. Với kế hoạch của mình hiện tại, lần này Tỉnh trưởng Bạch thật sự giúp mà thêm rối.   

Mặc dù không biết làm sao, nhưng dù sao người ta cũng tới rồi, hơn nữa xem ra Tỉnh trưởng Bạch cũng phải tốn không ít mặt mũi mới có thể mời tới, Giang Khương cũng không tiện nói để ông cụ quay về cho bớt cản việc được.   

- Chào ngài, giáo sư Đào... Hoan nghênh hoan nghênh...   

Trên mặt Giang Khương nặn ra một nụ cười, đứng dậy không thèm để ý đến vẻ mặt không vui của đối phương, nhiệt tình bắt tay đối phương một cái:   

- Ôi... Ngài đến thật sự đúng lúc quá, chỗ chúng tôi đang thiếu những chuyên gia nghiên cứu bệnh độc giống như ngài...   

Sau khi nói hai câu này.   

- Cái đó... Giáo sư Vu, ông đưa giáo sư Đào đi lòng vòng phòng nghiên cứu bệnh độc, mau chóng đưa kết quả phân ly và đối chiếu bệnh độc cho giáo sư Đào xem thử, nhờ ông ấy chỉ điểm cho mọi người tiến hành nghiên cứu thuốc ức chế bệnh độc...   

Sau khi nói xong những lời này liền trưng gương mặt nhiệt tình tiễn giáo sư Đào đang vô cùng ngạc nhiên ra ngoài, để giáo sư Vu và giáo sư Đào tự đối phó với nhau, còn mình thì đóng cửa lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.   

Sở trưởng Ngô đứng bên trợn mắt há mồm nhìn Giang Khương đang thở dài, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, một lúc sau mới phản ứng lại được:   

- Giang... Tổ trưởng Giang... thế này không hay lắm đâu?   

- Có gì mà không hay? Giờ tôi không có thời gian đối phó với ông ta... Sở trường của ông ta không phải là nghiên cứu bệnh độc sao, để giáo sư Vu đưa đến nhóm nghiên cứu bệnh độc không phải rất ổn sao?   

Giang Khương trừng hai mắt, nhìn đồng chí Sở phó Ngô, dọa cho đồng chí Sở pho Cổ liên tục gật đầu nói phải!  

Giờ nơi này người làm chủ không phải Sở phó Ngô mà là vị trước mặt, vì này nói thế nào thì phải thế đó...   

Rõ ràng, đồng chí Tổ trưởng Giang này không quá hoan nghênh giáo sư Đào đến. Mặc dù không biết tại sao nhưng có thể đối xử với người mà Tỉnh trưởng Bạch phải vứt hết thể diện mới đặc biệt mời đến được, điều này chứng tỏ vị Tổ trưởng Giang này ngay cả Tỉnh trưởng Bạch dường như cũng không cần quá nể mặt...   

Nghĩ tới đây, đồng chí Sở phó Ngô vội vàng tự bước ra ngoài. Vị Tổ trưởng Giang này e là mình thật sự không thể trêu vào được, vẫn nên cẩn thận hầu hạ thì hơn. Còn chuyện sau này giáo sư Đào nói thế nào thì chuyện đó không liên quan đến mình.   

Nhìn Sở phó Ngô rất thức thời tự mình chạy đi thì Giang Khương mới thở dài, ngồi về trước bàn làm việc của mình, thấy kế hoạch của mình vừa mới bày ra, giờ lại có một vị giáo sư rõ ràng là rất không nghe lời đến, sau này e là hơi nhức đầu đây...   

Mặc dù hắn không biết dự cảm của mình là đúng hay sai, có điều rõ ràng.. Vị giáo sư Đào này rất không dễ xử lý. Người thích coi trọng bản thân quá đều dễ khiến người ta ghét..
Advertisement
';
Advertisement