Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Hoàng Giang là một phóng viên của Báo buổi chiều Vân Giang. Lúc này gã đang ngồi trước máy tính, tùy tiện tán gẫu với một thông tấn viên của tòa soạn. Với một người làm công việc hai ba năm mà nói, gã thích nhất là tán gẫu với mấy thông tấn viên. Những thông tấn viên này thường là nguồn chủ yếu giúp gã có những tin mới.   

Gã đưa tay đẩy đẩy kính, nhìn mấy dòng chữ đối phương đang gõ trên màn hình, trong mắt lóe lên ngọn lửa hưng phấn.   

- Sáng tôi đi tái khám ở gần Bệnh viện số 1 Đại học Đông Nguyên, nghe có người nói hai ngày nay không biết khoa nhi có chuyện gì, hình như không nhận bệnh nhân. Hơn nữa tòa nhà khoa nhi hình như cũng ít người hơn hẳn.   

Hoàng Giang hưng phấn đưa tay gõ bàn phím nói:   

- Lão Dư, anh chắc chắn chứ?   

- Đương nhiên. Vốn tôi định qua xem thử, nhưng vừa mới đến gần đã bị bảo vệ bệnh viện cản lại, nói tòa nhà khoa nhi gần đây đang tu sửa. Tình hình cụ thể tôi không rõ lắm, có điều tôi cứ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.   

Lão Dư nhanh chóng trả lời nói:   

- Nếu như cậu có thời gian có thể qua xem thử.   

- Được, dù sao giờ tôi cũng đang nhàn rỗi chẳng có việc gì, thì đi xem thử vậy!   

Hoàng Giang cười đáp lời, lập tức tắt máy tính, sau đó nhấc túi xách lên, nói với đồng nghiệp bên cạnh:   

- Lão Lý, tôi ra ngoài một chút!   

- Sao? Tìm được tin tức rồi à?   

Đồng nghiệp khoảng năm mươi tuổi ngồi bên nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Hoàng Giang liền cười ha hả gật đầu nói:   

- Đi đi, đi đi!   

- Ờm.   

Hoàng Giang đáp một tiếng rồi liền quay đầu rời đi.   

Lão Lý nhìn thấy Hoàng Giang nhanh chóng chạy đi thì cười tủm tỉm lắc đầu, chàng thanh niên này cũng đủ nhiệt tình đấy.   

Còn Hoàng Giang lúc này đã chạy xuống dưới lầu, đến bãi đỗ xe lái xe, đạp mạnh chân ga phóng đi.   

Về chuyện lão Dư nói, đối với một người chuyên làm việc với tin tức mà nói, cảm giác linh mẫn của Hoàng Giang cho gã biết chuyện này hình như hơi khác thường. Cho nên vừa nhận được tin gã liền chạy đi không chút do dự. Là phóng viên tức tức, tính thời hiệu của tin tức cực cao. Nếu không lấy được tin tức đầu tiên thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.   

Trong lúc Hoàng Giang lái xe chạy nhanh về phía Bệnh viện số 1 Đại học Đông Nguyên, Lâm Mẫn Lâm đại công tử lúc này sắc mặt nôn nóng, tức giận nói với cặp nam nữ chăm sóc bên cạnh:   

- Có nghe thấy không, tôi không muốn ở đây nữa, tôi muốn đi ra ngoài hít thở không khí.   

Người đàn ông bên cạnh vẻ mặt bất đắc dĩ nói:   

- Mẫn thiếu, bác sĩ nói hiện tại ngài không thể vận động, sẽ ảnh hưởng đến việc khép lại của xương cốt.   

- Ảnh hưởng cái gì? Không phải giờ tôi đã bó bột rồi à, sao ảnh hưởng được?   

Mẫn đại thiếu vẻ mặt tức giận nhìn người thanh niên kia nói:   

- May đi lấy xe lăn cho tôi, đẩy tôi ra ngoài hít thở không khí, có nghe thấy không?   

- Nhưng mà Mẫn thiếu thực sự không thể cử động được.   

Người thanh niên sờ sờ sau gáy.   

Y thật sự đau đầu với đại thiếu gia này.   

- Không được, tôi nhất định phải cử động.   

Lúc này sắc mặt Mẫn đại thiếu đã vô cùng khó coi, trừng mắt nhìn người thanh niên trước mặt, nói:   

- Nếu anh còn không đẩy tôi ra ngoài hoạt động, tôi sẽ làm anh không sống tốt được nữa đâu đấy!   

Người thanh niên nghe Mẫn đại thiếu uy hiếp thì sắc mặt cũng có chút khó coi. Y hiểu rất rõ tính cách Mẫn đại thiếu này. Nếu giờ không đồng ý chỉ e thật sự sẽ xảy ra vấn đề, đến lúc đó đắc tội với vị Mẫn đại thiếu này, sau này chắc chắn mình sẽ như Mẫn đại thiếu nói, không sống tốt được.   

- Sao vậy? Lâm Mẫn, ai lại chọc con không vui vậy?   

Đang lúc người thanh niên bị làm khó thì bên ngoài truyền đến một giọng nói khiến cho người thanh niên lập tức vui mừng.   

Cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, Thị trưởng Lâm và thư ký bước vào. Vẻ mặt Thị trưởng Lâm ôn hòa nhìn Lâm Mẫn nói:   

- Con trai bảo bối của ba, lại sao thế?   

- Ba, con ở đây buồn chết đi được ấy, con muốn ra ngoài hít thở.   

Lâm Mẫn thấy cha mình tới thì không dám làm loạn như lúc đầu nữa, chỉ nhìn cha mình đáng thương nói.   

Chiêu này tương đối có hiệu quả với Thị trưởng Lâm. Ông liền thở dài, liếc nhìn thư ký bên cạnh, nói:   

- Tiểu Hoàng, anh đi gọi bác sĩ đến đây một chút?   

Có thị trưởng triệu đến, bác sĩ dĩ nhiên cuống quýt chạy tới, hơn nữa còn là Chủ nhiệm phòng bệnh của Khoa chấn thương chỉnh hình.   

Vị chủ nhiệm phòng bệnh nghe câu hỏi của Thị trưởng Lâm, lại nhìn ánh mắt uy hiếp Mẫn đại thiếu dành cho mình liền bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói:   

- Nếu nhất định phải đi ra ngoài hít thở thì cũng không phải không thể, nhưng phải nghiêm khắc hạn chế hoạt động, chỉ được phép ngồi xe lăn. Hơn nữa phải sử dụng nẹp cố định chân, không để phân chân di chuyển.   

- Được được, không cử động là được, không cử động là được.   

Lâm Mẫn nghe nói có thể hoạt động vội vàng gật đầu đáp.   

Thị trưởng Lâm nhìn thấy vẻ hưng phấn của Lâm Mẫn đành thở dài, sau đó trầm giọng nói:   

- Vậy mau sắp xếp đi, đem xe lăn và nẹp đến đây.  

- Được được, Thị trưởng Lâm yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đích thân giúp Lâm công tử cố định nẹp, chỉ cần không hoạt động quá mạnh có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn đâu!   

Chủ nhiệm phòng bệnh vội vàng đáp lời.   

Có lãnh đạo ở đây, động tác của mọi người cũng rất nhanh. Chưa đến ba bốn phút ngắn ngủi, Chủ nhiệm giường bệnh đã dẫn một bác sĩ nam cao to đẩy một chiếc xe lăn đến, sau đó đích thân dẫn bác sĩ nam này cộng thêm người thanh niên đi theo chăm sóc kia, ba người cẩn thận nâng xe lăn, sau đó chống nẹp.   

Còn Thị trưởng Lâm đại nhân cũng hiếm khi tâm tình tốt cùng con trai xuống lầu ra ngoài phơi nắng.   

Lúc này đồng chí phóng viên Hoàng Giang cũng đã khó khăn dừng xe ở bãi đỗ xe. Sau khi gã đỗ xe xong liền đi thẳng đến tòa nhà khoa nhi.   

- Cái gì? Không được vào? Tôi đến thăm người bệnh.   

Giang Khương dây dưa với một bảo vệ ở cửa:   

- Sao lại có đạo lý thế này chứ?   

- Xin lỗi, hiện nay tòa lầu khoa nhi đang tu sửa, mời anh hôm khác quay lại!   

Bảo vệ tương đối kiên quyết, hơn nữa hình như cũng tương đối quen với tình huống như thế này rồi. Anh ta đưa ra cái lý do này rồi chặn Hoàng Giang ở cửa, làm thế nào cũng không cho vào.   

Hoàng Giang nghe bảo vệ giải thích như vậy lập tức cảm thấy bên trong chắc chắn có vấn đề lớn, liền dây dưa với bảo vệ:   

- Ê... ê.. có ai như các anh không? Tôi đến thăm cháu gái tôi mà không được à? Tu sửa thì chẳng lẽ cháu gái tôi bên trong không cần ra ngoài nữa sao?   

- Cháu gái? Cháu gái anh? Bệnh gì? Ở khoa nào?   

Bảo vệ nghe thấy Hoàng Giang đến thăm cháu gái thì nhíu mày, đánh giá Hoàng Giang từ trên xuống dưới rồi trầm giọng hỏi.   

Hoàng Giang bị bảo vệ hỏi như vậy thì hơi sửng sốt. Gã làm gì có cháu gái nào nằm trong tòa lầu này, hơn nữa gã đã bao giờ chạy đến tòa lầu khoa nhi này đâu. Đầu óc gã lập tức xoay chuyển, mỉm cười nói:   

- Phòng 3, bị sốt, tình hình cụ thể tôi cũng không rõ.   

- Phòng 3? Sốt?   

Bảo vệ nhíu mày, sau đó hoài nghi nhìn Hoàng Giang nói:   

- Anh chắc chắn chứ?   

- A, tôi chắc chắn là phòng 3.   

Lúc này Hoàng Giang đã không còn đường lui, chỉ có thể cứng miệng nói.   

Bảo vệ thấy Hoàng Giang nói vậy đành thở dài, sau đó nói:   

- Được rồi, anh đừng làm loạn lên ở đâu nữa, mau đi đi, nếu không tôi không khách sáo đâu!   

- Ê... ê... tôi nói này, anh thế nào vậy? Tôi tới thăm người bệnh mà cũng không được à?   

Lúc này sao Hoàng Giang chịu, gã tiếp tục dây dưa với bảo vệ.   

Hoàng Giang cứ dây dưa nhưng tất nhiên lúc này bảo vệ nọ cũng không chịu nhường. Vẻ không vui trên mặt anh ta đã dần đậm hơn, trong tòa nhà khoa nhi lúc này cũng có hai người nhìn về phía bên này.   

Hoàng Giang lúc này cũng chú ý đến bóng hai người bên trong, mắt sáng lên, lại nói:   

- Trong đó có người, không phải anh nói đang tu sửa không cho vào sao, lừa quỷ à?   

Bảo vệ quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa nhìn thấy hai người kia sắc mặt hơi biến đi. Dĩ nhiên anh ta biết rõ hai người bên trong là làm gì, anh ta vội đẩy Hoàng Giang nói:   

- Cái anh này, sao không chịu hiểu thế nhỉ. Mau đi đi.   

Hoàng Giang sao chịu đi. Gã hiểu rất rõ, muốn làm cho rõ là chuyện gì thì chắc chắn phải vào trong mới biết, thế nên gã tiếp tục dây dưa với bảo vệ, không chịu nhường.   

Hai người bên trong luôn chú ý đến người bên này, sau khi liếc mắt nhìn nhau một cái liền chậm rãi từ bên trong đi ra.   

Hoàng Giang lúc này đang đấu khẩu với bảo vệ, không hề chú ý đến chút khí tức đặc biệt trên người hai người này. Chỉ có đôi mắt gã là sáng lên, lớn tiếng nói:   

- Đúng chứ, họ có thể vào, sao tôi không thể vào?   

Bảo vệ kia thấy hai người bên trong đi ra, lúc này sắc mặt càng thay đổi, trong lòng mắng thầm: “Thằng nhãi này sao không hiểu chuyện vậy chứ? Con bà nó chẳng lẽ không nhận ra tôi không cho vào là muốn tốt cho anh à?”   

Hai người nọ đến gần, vẫn còn chưa nói gì thì đột nhiên nghe thấy có người cách đó không xa hét lớn:   

- Các người làm gì đó?   

Hai người kia vốn định trực tiếp kéo Hoàng Giang đi, nghe thấy bên kia truyền đến giọng nói thì hai người liền dừng lại, nhìn về phía trường đến giọng nói.   

- Ờ, nói các người đó. Làm cái gì vậy?   

Một thanh niên trông có vẻ lịch sự đeo kính gọng vàng, nách cắp một cặp công văn, vừa đưa tay chỉ mọi người lớn tiếng hỏi, vừa bước nhanh đến.   

Hai người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc áo jacket đậm màu nhìn nhìn người thanh niên, lại nhìn nhìn người đàn ông trung niên đang chắp tay chậm rãi đi tới phía sau y không xa, ánh mắt hai người khẽ co rút, sau khi nhìn nhau một cái liền im lặng đứng đó, không có động tác gì khác nữa.   

- Ừ? Hỏi các người đấy? Có chuyện gì vậy? Sao lại lôi lôi kéo kéo người nhà bệnh nhân vậy?   

Vị thư ký tiểu Hoàng này nhận lệnh chạy đến, chỉ vào bảo vệ đang kéo áo Hoàng Giang, lớn tiếng chất vấn nói.   

- A. Anh Minh à? Sao anh ở đây?   

Hoàng Giang nhìn thấy thư ký Tiểu Hoàng liền lộ vẻ vui mừng nói.   

- Khụ khụ.   

Thư ký Tiểu Hoàng nghe Hoàng Giang nói vậy liền thấp giọng ho khan hai tiếng, nhìn Hoàng Giang một cái. Hoàng Giang hơi sửng ra, rồi nhìn ra phía sau lưng thư ký Tiểu Hoàng liền nhìn thấy người trung niên đang chậm rãi đi tới. Trên mặt càng vui mừng.   

Gã vỗ mạnh đùi mình, thầm hưng phấn nói: “Lần này gặp may rồi!”
Advertisement
';
Advertisement