Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Tay Giang Khương có chút run lên.   

Đương nhiên là lặng yên mà run rẩy, một lúc sau đã nhanh chóng ổn định lại.   

Đưa mắt nhìn gương mặt lạnh lùng phía đối diện, Giang Khương cố gắng ức chế suy nghĩ muốn lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ để đào thoát, đưa tay cầm tách trà đã được đổ đầy đưa lên miệng, nhẹ nhàng ngửi mùi trà, rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.   

Nhìn Giang Khương chỉ tập trung vào chén trà, mặc dù sắc mặt Sơn Trường Đại Nhân vẫn lạnh lùng, nhưng không khỏi khẽ cười. Giang Khương ngồi đối diện cô, nếu như vừa rồi cô không nhận ra được tay Giang Khương run lên thì thật sự tệ quá. Nhưng bây giờ nhìn biểu hiện giống như phẩm trà của hắn, hiển nhiên là đã biết:   

- Tiểu gia hỏa này làm bộ rất giỏi. Chắc hắn bây giờ đang hối hận muốn chết. Nhưng không nghĩ đến Thiên Y Viện lại xuất hiện một quái thai như vậy, đúng là có chút thú vị. Miêu Thiên Nhất bị giết chết trong tay tên tiểu tử này, cũng không tính là dọa người.   

Cười thầm, Sơn Trường Đại Nhân nhìn Giang Khương, đột nhiên ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc. Hôm qua khi gặp Giang Khương ở ngoài, cô cũng không quá mức chú ý.   

Khi đó, bởi vì Giang Khương thu liễm nội tức, liếc mắt nhìn thoáng qua, cô không phát hiện được bất kỳ khí tức của người tu luyện nội khí nào. Nhưng bây giờ, sau khi cẩn thận cảm giác một chút, cô có thể mơ hồ cảm nhận được cơ thể của hắn tràn ngập nội khí, hơn nữa còn không kém, nhưng lại có chút không cố định, khiến cho người ta không cách nào phán đoán được thực lực chân thật của đối phương.   

- Kỳ lạ, chẳng lẽ tên tiểu tử này tu luyện công pháp đặc dị nào đó? Tại sao trước giờ chưa từng nghe nói Thiên Y Viện có tu luyện công pháp này?   

Khụ! Trong lúc Sơn Trường Đại Nhân đang nghi hoặc, Giang Khương buông chén trà trong tay xuống, hắng giọng hai tiếng rồi nói:   

- Tôi không ngờ Sơn Trường Đại Nhân lại là người của Cổ môn.   

- Đúng, tôi là Sơn Trường của Cổ môn.   

Thấy Giang Khương không còn giả bộ nữa, Sơn Trường Đại Nhân mỉm cười, nói:   

- Bây giờ có hối hận vì đã đến chỗ tôi uống trà không?   

- Ừm, quả thật là có.   

Giang Khương đưa tay sờ mũi, mở to mắt nhìn Sơn Trường Đại Nhân đối diện, bất đắc dĩ gật đầu:   

- Xem ra tôi đã quá khinh thường rồi. Tôi phải nên tìm kiếm tư liệu của cô trong nội viện trước.   

Dứt lời, Giang Khương lại cười khổ nhìn Sơn Trường Đại Nhân:   

- Nhưng nếu Sơn Trường Đại Nhân đã tìm tôi, hẳn không chỉ để uống trà thôi chứ?   

- Đương nhiên là không phải rồi.   

Sơn Trường Đại Nhân khẽ hừ một tiếng, gương mặt chỉ còn vẻ lạnh lùng, nhìn Giang Khương, nói:   

- Vốn việc này không phải do tôi quản, nhưng...   

- Vừa lúc tôi đi ngang qua đây, hơn nữa thuộc hạ của tôi cũng nhận được tin tức, nói anh đã trở về. Dù sao thì Miêu Thiên Nhất cũng có chút quan hệ với tôi. Cho nên tôi liền lưu lại, định xem ai là người đã giết ông ta, thuận tiện báo thù cho ông ta luôn.   

Nghe xong, trong lòng Giang Khương có chút căng thẳng. Nếu đối phương đã nhắc đến Miêu Thiên Nhất, quả nhiên là muốn báo thù cho ông ta.   

Người này thoạt nhìn giống như một cô gái chẳng làm hại ai, nhưng ẩn sâu bên trong cơ thể là nội khí khổng lồ, cộng với mùi máu tanh không dễ dàng cảm nhận được trên người, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, trong đầu liền xuất hiện một tin tức:   

- Thiên phú Tàng Phong khởi động.   

Từ lúc tin tức này hiện lên, khí tức vốn đang chậm rãi trong cơ thể Giang Khương đột nhiên mất đi. Nhưng Giang Khương lại biết rõ, trạng thái của hắn đã đạt đến đỉnh phong. Bất luận là muốn chạy trốn hay là cho đối phương một kích trí mạng cũng đều đã được chuẩn bị.   

- Sao?   

Vẫn luôn chú ý động tĩnh của Giang Khương, Sơn Trường Đại Nhân rõ ràng cảm giác được khí tức của Giang Khương đang thay đổi. Vốn cô cho rằng Giang Khương đang âm thầm tụ khí, chuẩn bị tùy thời chạy trốn hoặc chuẩn bị đối kháng với cô.  

Nhưng cô lại cảm giác tên tiểu tử này không chỉ không tụ khí ứng phó với cô, ngược lại trong cơ thể càng thêm ẩn nặc, có cảm giác như là không có nội khí vận hành trong cơ thể hắn.   

- Chẳng lẽ là muốn bày ra thực lực yếu ớt?   

Sơn Trường Đại Nhân mở to mắt, nhìn Giang Khương càng thêm bình tĩnh hơn hai phần, đột nhiên cảm giác được tiểu tử trước mặt này dường như có chút đáng yêu.   

- Sơn Trường Đại Nhân, nếu cô đã dự định báo thù cho Miêu Thiên Nhất, vậy không biết cô định báo thù như thế nào?   

Cảm giác mình có thể tùy thời làm ra phản ứng, Giang Khương nhẹ nhàng hít sâu một hơi nhìn Sơn Trường Đại Nhân phía đối diện.   

- Như thế nào? Tại sao tôi lại cảm giác anh một chút cũng không lo lắng? Chẳng lẽ anh dự định mặc cho tôi xử trí?   

Sơn Trường Đại Nhân vươn hai tay đầu ngón tay xoắn xoắn lọn tóc trên bờ vai của mình, ánh mắt hiện lên vẻ đùa cợt.   

Giang Khương mỉm cười nói:   

- Đương nhiên là không rồi. Mặc dù thực lực của tôi còn kém xa Sơn Trường Đại Nhân, nhưng đã đến nước này rồi, có lo lắng cũng vô ích. Binh đến thì tướng cản. Cho nên, tôi muốn biết cô định báo thù cho Miêu Thiên Nhất như thế nào.   

- Tốt, không tệ. Lúc này mà còn bình tĩnh được, đúng là không tệ.   

Sơn Trường Đại Nhân gật đầu tán thưởng, nói:   

- Thật không ngờ Thiên Y Viện lại có nhân tài như anh. Thật ra tôi cũng có chút tiếc nuối. Nếu anh là người của Cổ môn chúng tôi, chúng tôi sẽ bồi dưỡng anh giống như bồi dưỡng tinh anh, nào giống như Thiên Y Viện đẩy anh đến chỗ này chứ?   

- Haha, cảm ơn Sơn Trường Đại Nhân đã khích lệ.   

Mặc dù trong lòng rất căng thẳng, nhưng mặt Giang Khương vẫn không đổi sắc, cười đáp. Trong lòng hắn biết rất rõ, người phụ nữ này đã tự xưng là Sơn Trường Đại Nhân, hơn nữa còn khiến hắn cảm nhận được khí tức rất đáng sợ, hẳn địa vị trong Cổ môn sẽ rất cao.   

Đối mặt với nhân vật như vậy, Giang Khương cũng chẳng còn tâm tư nói chuyện với đối phương. Muốn đánh cứ đánh, muốn giết cứ giết. Đánh không lại thì chạy thôi.   

- Được rồi. Tôi nhận được báo cáo, có nói ông ta không có việc gì lại đi chọc đến con của anh.   

Sơn Trường Đại Nhân nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, sau đó buông tách trà xuống, nói;   

- Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ giết chết ông ta.   

- Ơ!   

Nghe được lời này, sắc mặt Giang Khương có chút cổ quái. Sơn Trường Đại Nhân rốt cuộc có phải đến tìm hắn để báo thù không? Tại sao lại đứng về hắn mà nói chuyện như thế?   

- Cho nên tôi quyết định cho anh một cơ hội, sau đó sẽ cân nhắc đến việc có nên giết anh hay không.   

Sơn Trường Đại Nhân nhìn Giang Khương, lãnh đạm nói.   

Giang Khương nhìn thẳng vào mắt Sơn Trường Đại Nhân, trong đầu đột nhiên hiện lên một tin tức:   

- Thiên phú Tàng Phong ngừng lại. Năng lượng tích trữ Cửu Vĩ đuôi 6 còn lại 11%.   

Xác nhận Sơn Trường Đại Nhân không cần phải lừa hắn, xem ra sẽ không lập tức động thủ ngay với hắn, Giang Khương liền ngừng hoạt động thiên phú Tàng Phong, tránh cho lãng phí năng lượng quá nhiều, lúc này mới nhìn Sơn Trường Đại Nhân, nói:   

- Tôi thật ra phải cảm ơn Sơn Trường Đại Nhân rồi.   

- Đừng khách sáo. Bất quá tôi thấy dù sao anh cũng là một nhân tài, cho nên quyết định cho anh một cơ hội.   

Sơn Trường Đại Nhân lãnh đạm nói:   

- Kỹ năng của Miêu Thiên Nhất không bằng người, bị các người giải được độc, bản thân không cẩn thận chết trong tay anh, thật ra cũng không thể trách người khác được.   

- Nhưng, là Sơn Trường của Cổ môn, chung quy vẫn phải lấy lại công đạo cho ông ta.   

Tay Sơn Trường Đại Nhân gõ vào chén trà trên bàn, ngẩng đầu nhìn Giang Khương, nói:   

- Cho nên tôi quyết định tiếp tục hạ độc.   

- Nếu anh có thể giải được loại độc này, như vậy tôi sẽ không giết anh.
Advertisement
';
Advertisement