Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Nhìn trang web màu trắng trên màn hình, lúc này Trương Dân Vệ không nhịn được mà nuốt nước miếng.   

Y vào trang web này cũng không nhiều, cũng chỉ có một hai lần, nhưng mỗi lần vào, trong lòng y đều rất run. Bởi vì người có thể vào được trang web không phải y mà là cha của y.   

Hơn nữa, cha của y cũng không biết được Trương Dân Vệ lại biết điều này, lại còn dám xâm nhập vào khu tư liệu tuyệt mật. Nên biết rằng, đây tuyệt đối không phải là chuyện chỉ mắng vài ba câu là xong. Trương Dân Vệ đưa tay nhấp vào dữ liệu, chỉ cảm thấy lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.   

Nếu cha của y không phải Cục trưởng cục 3, y tuyệt đối không dám xâm nhập vào kho tư liệu tuyệt mật này.   

Mặc dù trong lòng rất lo lắng, nhưng tay của Trương Dân Vệ một khắc cũng không ngừng, rất nhanh gõ vài chữ Trạm y tế ngã tư Long Hưng.   

Sau khi nhập hàng chữ vào, Trương Dân Vệ chần chừ một chút rồi nhấn nút Enter.   

Rất nhanh, bên dưới không còn là trống rỗng nữa mà xuất hiện một loạt chữ màu đỏ và một cái ô.   

- Thiên Y Viện, tư liệu chi tiết đơn vị tuyệt mật, xin nhập mật mã.   

Nhìn thấy hàng chữ màu đỏ cùng với cái ô không ngừng lóe lên, tay Thiên Y Viện chợt run rẩy, sau đó nhanh chóng tắt đi trang web, bất tri bất giác trán đã đổ đầy mồ hôi.   

Chỉ là Trương Dân Vệ không biết, tại một căn phòng với rất nhiều máy tính, đột nhiên đèn đỏ phát sáng, rồi vang lên tiếng còi cảnh báo.   

Nghe tiếng còi cảnh báo vang lên, tất cả mọi người đều nhìn nơi phát ra đèn đỏ. Một người ngồi ở trước nhất ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:   

- Trương Giác, điều tra nơi phát ra cảnh báo.   

- Vâng.   

Người ngồi gần vị trí đèn đỏ liền nhanh chóng đánh lên máy tính vài cái, nhìn tư liệu và tình huống biểu hiện trên màn hình, lập tức đem tư liệu gửi đi.   

Người thanh niên ngồi trước nhất trong phòng làm việc nhìn văn kiện xuất hiện trên màn hình, sau đó cầm điện thoại lên.   

- Đơn vị tuyệt mật?   

Trương Dân Vệ thì thào.   

- Anh nói cái gì? Có tra ra được không?   

Hà Quyên mơ hồ nghe được tiếng Trương Dân Vệ lẩm bẩm bên này, không nhịn được lớn tiếng hỏi.   

Nghe tiếng Hà Quyên truyền vào trong điện thoại, Trương Dân Vệ liền bừng tỉnh, thoáng trấn định, hạ thấp giọng nói:   

- Hà Quyên, đừng tra nữa. Nơi đó không thể đụng vào.   

Nghe được lời này, Hà Quyên cũng sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng hồi phục tinh thần. Mặc dù tính tình của cô nóng vội nhưng lại cực kỳ thông minh. Nếu không cũng không ngồi lên vị trí tổ trưởng. Hơn nữa, cô lớn lên cùng với Trương Dân Vệ, biết rõ một khi Trương Dân Vệ đã trực tiếp gọi thẳng tên cô, như vậy nơi đó thật sự không thể đụng vào.   

Nhưng Hà Quyên vẫn không cam lòng, cẩn thận hỏi:   

- Rốt cuộc là nơi nào vậy? Tại sao anh lại khẩn trương như thế?   

- Đừng hỏi nữa, là đơn vị tuyệt mật. Hãy mau rời khỏi đi, đụng cũng đừng đụng vào.   

Trương Dân Vệ vừa lau mồ hôi vừa thấp giọng trả lời.   

- Đơn vị tuyệt mật? Cấp bậc gì thế? Tại sao anh lại sợ như vậy? Chẳng lẽ là cấp đặc biệt?   

Hà Quyên không hỏi cho rõ ràng thì không từ bỏ ý định. Nếu không biết được kết quả mà xám xịt rời đi, cô tuyệt đối không cam lòng. Cô chưa bao giờ chịu thiệt qua như vậy. Nếu như là một đơn vị bảo mật cấp đặc biệt, thậm chí là cấp 1, cô sẽ quay đầu bỏ đi. Bởi vì nó không phải là thứ mà cô có thể chạm vào.   

- Đơn vị tuyệt mật, em có hiểu hay không? Không phải là đơn vị bảo mật.   

Trương Dân Vệ thở hắt ra:   

- Cho dù là đơn vị bảo mật cấp đặc biệt, anh cũng không cho em xông vào. Nhưng đơn vị tuyệt mật, em hẳn hiểu rõ sự khác nhau trong đó chứ?   

- Đơn vị tuyệt mật, không phải đơn vị bảo mật?   

Hà Quyên cau mày, vừa mới nói đến đây, đột nhiên sững lại. Bởi vì cô nhớ đến đã từng tiếp xúc qua một phần tư liệu, dường như ngoại trừ đơn vị bảo mật đặc biệt thì quả thật còn có một đơn vị tuyệt mật cao hơn. Chỉ là mấy năm gần đây cô chưa từng gặp qua nên khái niệm không rõ ràng cho lắm.   

Bây giờ vừa nghe xong, cô liền phản ứng trở lại. Đơn vị tuyệt mật. Thì ra cấp bậc đơn vị này là có tồn tại.   

Nghĩ đến đây, sắc mặt Hà Quyên trắng bệch, khó trách đối phương biết thân phận của cô cũng không thèm để vào mắt. Nghĩ đến việc cấp dưới của cô hai lần lẻn vào trong đó, sau đó bị người ta đánh ra ngoài, trong lòng Hà Quyên cảm thấy sợ. Nếu đối phương thật sự là đơn vị tuyệt mật, nếu muốn giết chết cấp dưới của cô, bọn họ xem như chết không công rồi.  

- Vâng, cảm ơn anh, khi nào em về sẽ mời anh ăn cơm.   

Hà Quyên không dám chần chừ, nói lời cảm ơn với Trương Dân Vệ xong thì gật đầu với hai người La Hưng Bảo:   

- Bảo mọi người thu đội trở về.   

- Vâng.   

Nhìn sắc mặt khó coi của Hà Quyên, hai người liền biết cô đã đụng phải nơi khó chơi, vội vàng lên tiếng, sau đó thông qua điện thoại nói mọi người rút lui.   

Sau khi cúp điện thoại, Trương Dân Vệ thở hắt ra, cố gắng dằn nỗi khiếp sợ của mình xuống, nhưng trong lòng bắt đầu tò mò đối với trạm y tế phố Long Hưng. Y chủ quản công tác tình báo, nhưng chưa bao gờ biết quốc nội lại có một cơ cấu “trạm y tế” thuộc đơn vị tuyệt mật như vậy.   

Chỉ là y càng nghĩ lại càng không ra.   

Reng reng reng. Trong một căn phòng làm việc, tiếng chuông điện thoại vang lên. Một người đàn ông trung niên thoạt nhìn giống với Trương Dân Vệ vài phần nhìn hai chiếc điện thoại trên bàn, xác nhận chiếc điện thoại màu đỏ vang lên, sắc mặt nghiêm lại, vội vàng buông cây bút trong tay cầm điện thoại lên nghe.   

- Xin chào, tôi là Trương Hi Dân.   

- Xin chào Cục trưởng Trương, tôi gọi từ phòng bảo mật ủy ban quân sự, muốn hỏi ngài một vấn đề.   

Giọng nói bên kia còn trẻ nhưng rất nghiêm túc.   

Cục trưởng Trương lên tiếng:   

- Được, xin hỏi là vấn đề gì?   

- Xin hỏi Cục trưởng Trương, căn cứ vào biểu hiện ghi chép vừa rồi, cách đây mười phút, ngài đã dùng quyền hạn thăm dò cấp hai của mình đăng nhập vào tư liệu trạm y tế phố Long Hưng, xin hỏi là có chuyện gì mà ngài phải kiểm tra nơi đó?   

- Trạm y tế phố Long Hưng? Cách đây mười phút?   

Cục trưởng Trương sửng sốt, ngẩn cả người.   

- Vâng, Cục trưởng Trương, xin lỗi vì đã quấy rầy. Xin ngài tra rõ sự việc. Chúng tôi chờ kết quả của ngài.   

Nghe tiếng tút tút từ bên kia truyền đến, sắc mặt Trương Hi Dân tái xanh. Quyền hạn của mình đã bị người ta lấy cắp để dùng. Đây chính là thất trách. Mặc dù trước kia cũng có tiền lệ, nhưng nhất định phải điều tra cho rõ. Nếu không, là Cục trưởng cục Tình báo mà bị người ta trộm mất tài khoản, đó chính là một sự mất mặt rất lớn.   

Trương Hi Dân nhanh chóng mở máy, sau đó đăng nhập vào hệ thống, kiểm tra lịch sử đăng nhập. Tài khoản của ông được đăng ký ở một số nơi, nhưng ngoài những chỗ này thì không ai có khả năng sử dụng tài khoản của ông.   

Nghĩ cũng không cần nghĩ, tất bên trong cục đã có quỷ, hơn nữa cấp bậc còn không thấp.   

Màn hình trước mặt Trương Hi Dân nhanh chóng hiển thị lịch sử đăng nhập vào tài khoản cộng với những ghi chép có liên quan.   

Sau khi xem xong, sắc mặt Trương Hi Dân trầm xuống. Nhìn địa chỉ đã truy cập vào tài khoản của ông, hai mắt Trương Hi Dân tối sầm, thiếu chút nữa là ngất xỉu.   

- Nghịch tử.   

Môi Trương Hi Dân run rẩy, mở to mắt nhìn địa chỉ truy cập hiện lên trước mặt mình, một lúc sau mới hồi phục tinh thần. Địa chỉ truy cập này đến từ phòng làm việc của con ông. Ban đầu còn suy nghĩ xem ai có đủ quyền hạn truy cập vào tài khoản của ông, bây giờ nghĩ lại, ngoại trừ nghịch tử nhà ông thì còn có ai nữa?   

Nhìn lão tử nhà mình đằng đằng sát khí bước vào cửa, Trương Dân Vệ còn đang cau mày suy nghĩ về chuyện của trạm y tế phó Long Hưng liền sửng sốt, trong lòng liền trầm xuống. Mồ hôi vừa mới khô trên trán một lần nữa toát ra.   

Trương Dân Vệ chột dạ nhìn vẻ mặt của lão tử nhà mình, thấy sắc mặt của ông âm trầm, vốn tưởng rằng sau khi y thừa nhận, nhiều nhất là chỉ bị ăn đập, nhưng bây giờ đã ý thức được điều gì đó.   

- Ba, có chuyện gì thế?   

Trương Dân Vệ khẩn trương nhìn Trương Hi Dân, nói.   

- Con rốt cuộc đã đụng phải thứ gì vậy?   

Sắc mặt Trương Hi Dân âm u nhìn con trai của mình.   

Nhìn biểu hiện thận trọng của cha, Trương Dân Vệ biết được lần này mình đã gây ra họa. Đơn vị tuyệt mật kia nhất định là có giám sát.   

Sắc mặt liền trắng bệch, vội vàng thành thật trả lời.   

- Kim Lăng? Trạm y tế? Thiên Y Viện?   

Nghe con mình nói ra mấy chữ này, trong đầu Trương Hi Dân liền nhớ đến câu chuyện của mười mấy năm trước.   

Lúc đó, ông chỉ là một Phó chủ nhiệm bình thường. Khi nghe đến chuyện này cũng cảm thấy tò mò, nhưng bởi vì giới hạn quy định và điều lệ, rất nhanh đã đem chuyện này ném ra sau đầu. Hơn mười năm trôi qua, cái từ đó đã không còn xuất hiện nữa, cho nên ông cũng không nhớ rõ. Bây giờ đột nhiên xuất hiện, khiến cho ông nhớ lại sự kiện năm đó.   

- Thiên Y Viện.   

Nhẹ nhàng lẩm bẩm, sắc mặt Trương Hi Dân liền biến đổi.
Advertisement
';
Advertisement