Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Không dám chần chừ, Giang Khương rất nhanh móc ra một cây ngân châm và một con dao nhỏ giống ngân châm, rạch thẳng xuống vết thương.   

- Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút. Tên tiểu tử kia nhất định chưa chạy thoát được đâu. Phải cẩn thận tìm kiếm.   

Giọng nói căm tức của Ngô tiên sinh vang lên, phân công cho hai đệ tử tìm kiếm xung quanh. Tuy nói tìm kiếm trong bóng đêm có chút bất tiện, nhưng tên tiểu tử kia đột nhiên không thấy, nhất định là trốn ở gần đâu đây.  

Bị súng bắn trúng, bị thương khẳng định không nhẹ, tuyệt đối không chạy đi xa được.   

Mày Giang Khương cau lại, nhẹ nhàng rạch con dao xuống vết thương.   

Với cường độ da thịt của hắn bây giờ, súng bình thường hoặc tiểu liên trong cự ly gần không thể làm hắn bị thương nặng được. Nhưng súng lần này lại khác. Nếu không phải bắn trúng bắp đùi mà là chỗ khác, chỉ sợ đã bị lủng rồi.   

Đương nhiên, đã bắn thủng thì không cần phải khoét viên đạn ra. Nhưng bây giờ hắn nhất định phải lấy viên đạn ra cho bằng được. Nếu không, muốn khôi phục lại hành động bình thường sẽ rất khó.   

Năng lực chịu đau của Giang Khương rất mạnh. Lần trước hắn cũng đã cắt thịt của mình đưa cho La lão. Nhưng lần trước không có phiền phức như lần này. Lần trước chỉ cần hạ đao chuẩn xác và nhanh một chút thì không bị đau.   

Còn lần này, muốn lấy viên đạn ra cũng không phải là chuyện đơn giản. Đầu tiên phải mở vết thương rộng ra rồi mới lấy được.   

Khi con dao nhỏ cắt xuống, giọng nói của Ngô tiên sinh và hai đệ tử cũng càng lúc càng gần, làm cho mày Giang Khương càng cau chặt, động tác trong tay cũng càng nhanh hơn.   

Mạnh mẽ dùng lực, một dòng máu tươi từ vết thương toát ra.   

Cảm giác được con dao va chạm vật cứng bên trong, Giang Khương hít sâu một hơi, lại tiếp tục dùng lực. Con dao nhỏ đã chạm vào đầu đạn. Con dao dài mười ly, bây giờ chỉ còn lộ ba ly ra bên ngoài.   

Sau khi xác nhận con dao đã nằm dưới đầu đạn, Giang Khương hít vào một hơi, cắn rắng nhấn tay xuống.   

Hizz. Theo con dao nhấn xuống, cho dù lực chịu đựng của Giang Khương rất cao, cũng không khỏi hít một hơi thật sâu. Cơn đau này khiến cho tầm nhìn của hắn trở nên mơ hồ.   

Trong đầu của hắn truyền đến một tin tức:   

- Chủ thể rời khỏi trạng thái Không Minh. Năng lượng tiêu hao 3%. Năng lượng tích trữ Cửu Vĩ đuôi 5 còn lại 87%.   

Cảm nhận được tin tức trong đầu, Giang Khương cũng cố không hơn. Vừa rồi quả thật rất đau. Thậm chí cơn đau còn làm cho hắn rời khỏi trạng thái Không Minh.   

Nhưng sự tàn nhẫn này cũng không vô ích. Dưới lực khống chế tinh chuẩn của mình, vết thương bên ngoài cũng không toét ra quá nhiều.   

Giang Khương vươn tay trái kéo đầu đạn ra, sau đó mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.   

Nhưng tiếng hít thở vừa rồi của hắn đã khiến cho Ngô tiên sinh chú ý. Bây giờ ông ta đang bắt đầu tìm kiếm sang bên này.   

Giang Khương cũng không dám chần chừ, tay đè lên trên vết thương đang chảy máu, sau đó vứt con dao vẫn còn dính máu đi. Vết thương tương đối sâu. Hơn nữa vừa mới lấy đạn, khiến cho vết thương lại càng sâu thêm, rất có khả năng tổn thương đến mạch máu. Giang Khương biết rất rõ, với năng lực khôi phục của hắn, muốn trong khoảng thời gian ngắn cầm máu, nhất định phải khâu lại.   

Nếu không, khi chân vừa cử động, máu sẽ chảy không ngừng, vậy lại càng phiền toái hơn.   

Thoáng cân nhắc một chút, Giang Khương đã đưa ra phán định tình huống. Hắn muốn thoát khỏi sự đuổi giết của đối phương, nhất định phải khống chế cho được chỗ này. Nếu không, vết thương đó sẽ làm cho hắn thất bại ngay.   

Nghĩ đến đây, lại nghe được bước chân càng lúc càng gần, Giang Khương cũng không dám chần chừ, tiếp tục lấy ra một cây ngân châm khác.   

Hai mắt nheo lại, sau đó hít vào một hơi, đâm thẳng vào bên cạnh vết thương, rồi rót tiếp nội khí vào bên trong, khiến cho cây ngân châm trở nên thẳng đứng, hắn lại tiếp tục đâm xuống, xuyên thẳng qua bên kia.   

Sau khi cây ngân châm xuyên qua cơ thể, đầu và đuôi châm chạm nhau, hắn đã dùng cây châm thay thế cho chỉ, trực tiếp khâu vết thương lại với nhau.   

Tương đương dùng một dây kẽm để buộc vết thương lại.   

Sau khi làm xong hết thảy, trán Giang Khương toát ra một tầng mồ hôi mịn. Nhưng Giang Khương cũng không dừng lại. Bởi vì lấy viên đạn, miệng vết thương bị khoét to hơn, cho nên khâu một châm vẫn còn chưa đủ.   

Giang Khương không chút chần chừ rút ra một cây nữa, sau đó tiếp tục đâm vào vết thương của mình.   

Lúc này, Ngô tiên sinh cách hơn mười thước, có chút hít hít cái mũi, giống như ngửi được mùi máu tươi trong gió, hai mắt liền sáng lên, quay sang hướng gió thổi tới, rồi phất tay ra hiệu cho hai đệ tử đang tìm kiếm cách đó không xa.   

Lúc này, Giang Khương đang cau mày, trán đổ càng lúc càng nhiều mồ hôi.   

Khoảng cách gần như vậy, rất nhanh hai người đệ tử của Ngô tiên sinh đã nhanh chóng tìm thấy bụi cỏ. Ngô tiên sinh hướng bụi cỏ cười to:   

- Tên tiểu tử kia, bước ra đây chịu chết đi. Mày không chạy thoát đâu.   

Ngô tiên sinh vừa nói xong, bên trong bụi cỏ không truyền ra bất cứ thanh âm nào.   

- Còn muốn trốn?   

Thấy đối phương hoàn toàn bất động, Ngô tiên sinh cười lạnh, khom thắt lưng xuống, tay nhặt một hòn đá, hít một hơi thật sâu rồi ném vào bụi cỏ.   

Nhưng khi ông còn chưa ra tay, trong bụi cỏ đã chậm rãi đứng lên một người.   

- Hả, không né sao?
Advertisement
';
Advertisement