Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Hai người qua bên kia, canh chừng chỗ này cho tôi. Tên kia rất có khả năng ở chỗ này.   

Nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng tức giận, hơn nữa còn có tiếng nghiến răng của Ngô tiên sinh, Trưởng phòng Hồ đang tuyệt vọng chờ chết liền sáng mắt, hiện lên sự hưng phấn lẫn mong muốn.   

Nghe được thanh âm này, vẻ mặt của Giang Khương không hề biến đổi. Trước khi đối phương lên tiếng, hắn đã cảm nhận được tiếng phá phong truyền đến. Hơn nữa còn biết được thân phận của đối phương. Hai ngày trước, hắn đã cảm nhận được khí tức của cao thủ này rồi.   

Chỉ là Giang Khương không ngờ đối phương lại đến nhanh như vậy. Xem ra hắn đi chưa được bao lâu thì bên kia đã xuất hiện vấn đề.   

Nhìn vẻ mặt hưng phấn và mong chờ của Trưởng phòng Hồ, ánh mắt Giang Khương hiện lên sự lạnh lẽo:   

- Xem ra ông cho rằng mình đã được cứu rồi sao?   

- Để tôi nói cho cậu biết, đây là Ngô tiên sinh lợi hại nhất khu Tây Bắc chúng tôi. Ông ta đã từng trong nửa phút giải quyết xong đội ngũ tinh anh đặc chủng cường đại nhất khu Tây Bắc.   

- Cậu không thoát được đâu.  

Trưởng phòng Hồ mạnh mẽ áp chế sự hưng phấn lẫn khẩn trương trong lòng mình, hít một hơi thật sâu. Ông ta biết, nếu muốn giữ được mạng sống, ông ta nhất định phải thuyết phục được đối phương tin rằng người bên ngoài rất lợi hại. Hơn nữa hắn đã bị bao vây, hoàn toàn không còn chỗ trốn.   

Cho nên, Trưởng phòng Hồ nhìn thẳng vào cặp mắt lạnh lẽo của Giang Khương. Mặc dù trên trán vẫn đổ mồ hôi, nhưng vẫn trầm giọng nói:   

- Nếu cậu đồng ý bỏ qua cho tôi, tôi sẽ hợp tác với cậu, và cậu sẽ có khả năng rời đi.   

Nhìn vẻ mặt của đối phương, ánh mắt Giang Khương hiện lên thần sắc cổ quái. Thấy Giang Khương nhìn mình chằm chằm, tim Trưởng phòng Hồ nhảy dựng lên.   

Nghe tiếng tim đập mạnh của đối phương, khóe miệng Giang Khương nhếch lên. Ý cười càng thêm nồng đậm, thoáng có chút trào phúng:   

- Ông cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho ông sao?   

Trưởng phòng Hồ khó khăn nuốt nước miếng, nhìn cặp mắt mang theo ý giễu cợt trước mặt mình, trong lòng phát hoảng. Nhưng ông ta biết bây giờ ông ta không thể hoảng hốt, không thể bởi vì vẻ mặt của đối phương mà yếu thế.   

Hơn nữa ông ta tin rằng, những gì ông ta nói là sự thật. Với năng lực của Ngô tiên sinh, còn có ba đệ tử của ông và nhiều binh lính ngoài kia, đối phương tuyệt đối không có khả năng thoát thân, lập tức hít một hơi thật sâu, yên lặng nhìn đối phương, nói:   

- Tôi chỉ nói sự thật với cậu. Nếu làm theo lời tôi nói, cậu sẽ có hy vọng rời đi. Nếu như tôi chết, cậu tuyệt đối cũng không thoát.   

Nói đến đây, Trưởng phòng Hồ trấn định nhìn đối phương. Ông ta tin rằng, với cặp mắt u tĩnh khiến người ta phải hoảng hốt kia, hẳn hắn có thể cảm nhận được ông không có nói dối.   

Hơn nữa, ngay từ ban đầu đối phương đã biết đến sự tồn tại của Ngô tiên sinh. Lần thứ hai, thậm chí có thể thông qua nhiều thủ đoạn ứng phó với Ngô tiên sinh. Như vậy, đối phương không hề kiêng kỵ Ngô tiên sinh.   

Và hiện tại chính là cơ hội sinh tồn duy nhất của ông ta.   

Thấy vẻ mặt chăm chú của Trưởng phòng Hồ, Giang Khương cười nói:   

- Được, tôi thừa nhận ông là một người rất lợi hại, rất giỏi nắm bắt cơ hội. Và đây chính là nguyên nhân khiến ông có thể trở thành thuộc hạ đắc lực nhất của Trương tướng quân.   

Nghe đối phương nói những lời này, trong lòng Trưởng phòng Hồ thoáng yên ổn hơn vài phần. Xem ra đối phương hẳn là có chút tâm động rồi.   

- Nhưng ông đã sai lầm rồi.   

Trong lòng Trưởng phòng Hồ vừa mới thả lỏng được một chút, nghe đến đó, sắc mặt liền cứng đờ, sau đó nhìn thấy trong tay đối phương xuất hiện một cây ngân châm, chợt lóe lên rồi biến mất.   

Sau đó ông ta cảm thấy toàn thân tê rần, khí lực dần dần tiêu tán, ý thức cũng trở nên mơ hồ. Trong chút ý thức còn sót lại là một gương mặt tràn ngập sát ý của đối phương.   

- Hắn thật sự không sợ sao?   

Mang theo chút nghi vấn cuối cùng cộng với ảo não và tuyệt vọng, Trưởng phòng Hồ dần dần lâm vào bóng tối vô hạn vô biên.   

Chậm rãi đứng dậy, nhìn thoáng qua người trước mắt, Giang Khương thở hắt ra, sau đó móc một cái khẩu trang trong túi đeo lên, lúc này mới nhẹ nhàng xoay người sang chỗ khác.   

Khi Giang Khương vừa mới xoay người, cánh cửa phòng bị đá văng ra, bay về phía hắn.   

Sắc mặt Giang Khương không hề thay đổi, giống như đã sớm có sự chuẩn bị, một quyền đánh tới.   

Cánh cửa bị bể thành bốn năm mảnh. Giang Khương hít sâu một hơi, sau đó một cước đá ra ngoài.   

Bịch.   

Một thanh âm muộn hưởng vang lên, một luồng khí lãng đá văng những mảnh cửa nhỏ ra ngoài, va vào bức tường hai bên, phát ra thanh âm bịch bịch rồi mới rơi xuống đất.   

Mảnh nhỏ văng đi, hai người cũng lui về sau vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững, sau đó mới ngẩng đầu nhìn rõ hình dáng đối phương.   

Vẻ mặt Giang Khương vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng ánh mắt của Ngô tiên sinh lại có chút kinh ngạc. Ông ta không ngờ, xu thế kẹp của mình lại ngang bằng với một mình đối phương.   

Hơn nữa, mặc dù đối phương đeo khẩu trang màu đen, cộng thêm cặp mắt kính đen, nhưng ông vẫn có thể từ hai mắt và hàng lông mày ẩn hiện của hắn mà đoán được, tuổi của đối phương hẳn không quá ba mươi.   

Ông tự nhận, bây giờ bất quá ông chỉ mới có bốn mươi sáu tuổi, nhưng đã có thể đạt đến cảnh giới Địa giai đỉnh phong, được xem là kỳ tài khó có được. Đây cũng chính là điểm kiêu ngạo của ông ta. Nhưng bây giờ ông ta đã không còn suy nghĩ này nữa.   

- Cậu là ai? Tại sao lại dám tập kích quân doanh, giết chết chủ quản quân đội?   

Nhìn ánh mắt bình tĩnh và lạnh lẽo của đối phương, không hề có sự sợ hãi, ý niệm trong lòng Ngô tiên sinh cũng bắt đầu dao động. Ông ta vốn tưởng rằng người trước mắt là người của Thiên Y Viện, nhưng bây giờ ông ta lại không dám khẳng định. Thiên Y Viện luôn có quy định nghiêm khắc, sẽ không cho phép các thành viên nhúng tay vào chuyện quân sự và chính trị, lại càng không có chuyện dám ra tay giết chết lãnh đạo trong quân đội.   

Nhìn người trung niên gầy gò trước mặt, tay Giang Khương nhẹ đẩy cặp mắt kính, sau đó điều chỉnh lại giọng nói của mình:   

- Ông chính là Ngô tiên sinh?   

- Phải.   

Ngô tiên sinh cau mày một chút, sau đó liếc nhìn Trưởng phòng Hồ đang nằm im trên giường đằng sau lưng Giang Khương, lạnh giọng hỏi:   

- Cậu là Giang Khương?   

Nghe đối phương gọi thẳng tên của mình như vậy, xem ra lời của Trương tướng quân là không sai. Giang Nguyệt Minh và vị Ngô tiên sinh này là cùng một phe. Ngô tiên sinh chính là người mà Giang Nguyệt Minh phái đến để bảo vệ Trương tướng quân. Nếu không, đối phương sẽ không có khả năng đoán được thân phận của hắn dễ dàng như vậy. Tuy nói đối phương còn chưa xác định lắm, nhưng ít ra hắn đã khiến đối phương phải hoài nghi.   

- Ông không cần quan tâm chuyện tôi là ai. Bây giờ tôi chỉ muốn biết ông là ai.   

Giang Khương yên lặng nhìn Ngô tiên sinh trước mắt. Bây giờ hắn không có ý định bại lộ thân phận cho đối phương biết, lại càng không để cho đối phương biết hắn đã biết được Giang Nguyệt Minh.   

Hiện tại, hắn đã có thể xác nhận, chuyện của Cô Lang cũng không phải một mình Trương tướng quân làm. Thế lực ẩn sau đó còn lớn hơn hắn đã tưởng tượng. Chỉ là chờ đợi lâu như vậy, hắn không còn kiên nhẫn nổi nữa. Mối thù của đám người đội trưởng cũng không thể vì khó khăn và phong hiểm trước mắt mà ngừng lại. Chỉ là hắn không có ý định thu hút sự chú ý của đối phương. Ít nhất không làm cho đối phương biết được hắn đã từ chỗ Trương tướng quân biết được tình huống về bọn họ.   

Nếu không, đối mặt với tình huống như vậy, đối phương sẽ không chết không thôi với hắn.   

Nghe Giang Khương nói, Ngô tiên sinh lại nhìn chằm chằm Giang Khương, lạnh giọng cười nói:   

- Nếu cậu đã không muốn nói, vậy chờ sau khi tôi bắt được cậu, xem cậu có nói ra hay không.  

Dứt lời, liền huy trảo về phía Giang Khương.   

Giang Khương cười lạnh. Đây cũng là điều mà hắn muốn. Hắn không muốn nhiều lời với đối phương. Nói càng nhiều càng dễ bị sơ hở.   

Bịch bịch. Tiếng giao thủ liên tiếp vang lên. Một luồng khí lãng từ chỗ hai người phát ra toàn bộ căn phòng, khiến giấy tờ bên trong phòng bay tán loạn.   

Đấu nhau vài chiêu, vẻ mặt của Ngô tiên sinh lại càng kinh hãi. Ông vốn cho rằng đối phương tuổi tác còn nhỏ, có lẽ thực lực không thua kém ông, nhưng kinh nghiệm tuyệt đối không thể bằng ông. Chỉ cần giao thủ vài chiêu, với kinh nghiệm của ông, muốn bắt đối phương cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Nhưng không ngờ, đối phương không hề rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn trên cơ nữa chứ.   

Trong lúc Ngô tiên sinh đang định gọi đệ tử đến giúp đỡ, Giang Khương cũng không định cấp cơ hội cho đối phương. Thời gian của hắn không có nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy, muốn bắt đối phương cũng không phải là không thể, nhưng kéo dài như thế này, đến lúc đó hắn muốn đi sẽ rất khó.   

Bịch. Giang Khương toàn lực đánh ra một quyền, chấn bay Ngô tiên sinh ra ngoài, thừa dịp này, hắn liền nhào ra cửa.   

Ngoài cửa, một người đang đứng huy động một thanh trường đao chém xuống đỉnh đầu Giang Khương.   

Nhìn thấy ngân quang chợt lóe, trong lòng Giang Khương sửng sốt. Trên người hắn không mang theo binh khí, không có gì có thể ngăn cản. Hơn nữa, chiều rộng của cánh cửa cũng chỉ có ba thước, Giang Khương chỉ có thể thở dài, nhẹ nhàng thối lui về phía sau.   

Ánh mắt Ngô tiên sinh phía sau hiện lên sự vui vẻ. Nếu không nhờ có đệ tử của ông ngăn cản, thiếu chút nữa đã khiến tên tiểu tử này chạt thoát rồi.   

Lập tức quát một tiếng, hai tay chộp đến hai vai Giang Khương. Chỉ cần đối phương bị ông ta chộp trúng, xương quai xanh xem như bị phế rồi.
Advertisement
';
Advertisement