Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Trong tay thần y Tiểu Giang, cái miệng méo xệch của lão Trương chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi đã được chữa khỏi. Các bệnh nhân và bác sĩ đứng vây xem bên cạnh ai nấy đều vui mừng cuống quít vỗ tay.   

Các bác sĩ vui mừng là vì cuối cùng phòng khám cũng thoát được một kiếp nạn, cứu vãn được danh dự. Các bệnh nhân vui mừng là vì đã có thêm một tiểu thần y. Sau này nếu lỡ như sức khỏe có vấn đề gì, họ lại có thêm một hy vọng được cứu chữa.   

Nhìn thấy cha mình đang đứng ở giữa vui mừng sờ miệng, còn được những người khác bên cạnh vỗ tay, sắc mặt Trương Chí xanh mét. Gã đưa tay lau vết máu khóe miệng, oán hận nhìn Giang Khương một cái rồi lén lút rời đi.   

Đứng ở cửa, Trương Chí quay đầu lại nhìn Giang Khương một cái, tàn nhẫn nói thầm:   

- Ông đây sẽ không tha cho mày đâu!   

Giang Khương đứng đó, dường như cảm nhận được ánh mắt uy hiếp kia của Trương Chí liền quay đầu lại nhìn theo bóng lưng Trương Chí, nhẹ nhàng nở nụ cười lạnh.   

- Trương Nhạc, điều kiện chữa trị hiện tại cực tệ, lần sau gặp phải bệnh nhân như vậy nhất định phải chú ý, phải tỉ mỉ kiên nhẫn, nói rõ tất cả các khả năng cho bệnh nhân. May là lần này có Giang Khương nên mọi chuyện không có vấn đề gì lớn, cho nên ta cũng không xử phạt con nữa...   

Hồ lão y sư trước nay luôn công bằng, hơn nữa hiện tại phòng khám cũng không thể thiếu được Trương Nhạc nên cũng chẳng xử phạt gì... Chuyện này kể ra thì cũng chỉ có thể trách Trương Nhạc không may. Gần đây thằng nhãi này xui xẻo quá, may là không liên lụy đến phòng khám. Hơn nữa, nhờ có Giang Khương, danh tiếng của phòng khám được vực dậy, tâm tình của Hồ lão y sư cũng tốt hơn nên không truy cứu chuyện đó nữa.   

Nghe Hồ lão y sư nói vậy, Trương Nhạc cũng thở phào nhẹ nhỏm. Anh ta nhìn Giang Khương đang đứng cạnh, trong mắt chứa thêm vài phần cảm kích.   

Phòng khám nhanh chóng khôi phục sự yên tĩnh, Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhỏm, âm thầm cảm thấy may mắn. Tổ sư gia này cũng khá thú vị. Nếu không phải mấy ngày nay lão dạy cái trò này, thì chuyện lần này mình cũng chẳng có cách nào giải quyết.   

Đêm yên tĩnh trôi qua, Giang Khương nằm trên giường, vết xăm chỗ vai trái thỉnh thoảng vẫn lóe lên, đôi mắt của Giang Khương vẫn bất giác rung động. Hắn đang bị động tiếp thu những phân tích và hấp thụ đối với năng lượng tinh thần. Từng bức ảnh kèm theo giọng nói của Tổ sư gia đang tiến vào trong đầu hắn.   

- Cơ thể sắp tỉnh rồi, tạm dừng phân tích hấp thụ năng lượng tinh thần. Trước mắt con đã hấp thụ được sáu tin tức về kinh mạch, 102 tin tức về huyệt vị, phần còn lại đợi khi cơ thể rơi vào giấc ngủ sẽ lại hấp thu tiếp.   

Nửa giờ sau, Giang Khương tỉnh lại từ trong giấc ngủ, nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thấy đầu nặng như chì. Giang Khương cũng chẳng than thở gì, dù sao bây giờ hắn cũng đã cảm nhận được sâu sắc lợi ích của những giấc mộng mơ hồ hàng ngày rồi.   

Nếu không có những mộng cảnh như có như không hàng ngày này, những chuyện như hôm qua mình không thể nào xử lý tốt được như vậy.   

Đã có hiệu quả như vậy, vậy thì mày mơ màng thêm một hai năm cũng có sao đâu. Giang Khương sờ sờ đầu rồi vội vàng rời khỏi giường. Sau khi hắn rửa mặt liền vội vàng thay quần áo, chạy bước nhỏ về phía sân trường Đại học Đông Nguyên.   

- Hộc, hộc, hộc...   

Sau khi tập một đoạn Ngũ Cầm Hí, toàn thân Giang Khương liền toát mồ hôi. Hắn cảm thấy toàn thân thoải mái, tay chân tứ chi cảm thấy vô cùng linh hoạt, tinh thần cũng tăng lên gấp bội.   

“Hình như trước đây không thoải mái được như vậy...” Giang Khương hơi nghi hoặc lau mồ hôi trên trán, sau đó mặc T-shirt vào, chậm rãi đi trên con đường ban nãy đến đây.   

Hắn vừa đi vừa nghi hoặc. Hắn luyện Ngũ Cầm Hí đã mười mấy năm rồi, tuy có tiến bộ, hơn nữa sau khi luyện xong, cảm giác toàn thân rất thoải mái, tương đối không tệ. Nhưng, hắn chưa từng có cảm giác mãnh liệt như thế này.   

Sau khi suy nghĩ một lát Giang Khương vẫn chưa thể nghĩ thông suốt được, cho nên Giang Khương lắc đầu không suy nghĩ nhiều nữa mà đi thẳng về phía cổng trường.   

Lúc này đã sắp bảy giờ ba mươi rồi, sinh viên trên đường cũng dần đông hơn. Giờ tắm rửa, thay quần áo, ăn bữa sang cần có chút thời gian, cho nên Giang Khương bước nhanh về phía phòng khám.   

Có điều chưa đi đến cổng, hắn đã nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp dường như đang cúi đầu, lòng đầy tâm sự đi đến trước mặt mình.   

Giang Khương mỉm cười, sau đó kêu lên:   

- Tiểu Vũ!   

Nghe thấy giọng Giang Khương, sau khi sửng sốt một lúc, Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Giang Khương, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, nói:   

- Anh Nguyên... Sao anh lại ở đây?   

- Ừ... anh vừa mới vào chạy bộ... ăn sáng chưa?   

Giang Khương mỉm cười hỏi.   

- Ăn rồi ạ!   

Nhìn trán Giang Khương còn sót lại chút mồ hôi, Tiểu Vũ ngượng ngùng cười cười.   

- Hình như thấy em không vui, có chuyện gì à?   

Giang Khương nhìn thấy tâm tình Tiểu Vũ dường như không vui liền tò mò hỏi thăm.   

- A... Không có việc gì không có việc gì.   

Nghe Giang Khương hỏi vậy, Tiểu Vũ vội vàng cười lắc đầu nói:   

- Có thể do tối qua em ngủ không ngon nên giờ chẳng tỉnh táo nổi!   

- Ừm... nhớ là tối đừng thức khuya quá...   

Giang Khương cười gật đầu, nhìn thời gian thấy không còn sớm nữa, liền nói:   

- Được rồi, anh phải về mở cửa phòng khám. Em nhớ có chuyện gì thì tới phòng khám tìm anh nhé!   

- Biết rồi ạ, cảm ơn anh Nguyên, anh mau đi đi...   

Tiểu Vũ cười gật đầu nói.   

Giang Khương vẫy tay với Tiểu Vũ, sau đó đi về phía phòng khám.   

Vì hiện nay rất nhiều bệnh nhân già đều biết buổi chiều Hồ lão y sư và bác sĩ Tiểu Giang thường phải đi dạy ở Đại học Đông Nguyên, cho nên hầu hết bệnh nhân già đều chọn đến khám vào buổi sáng.   

- Thầy... cái này xong rồi...   

Giang Khương đưa đơn thuốc đã kê xong đặt bên tay Hồ lão y sư, sau đó ra hiệu bảo bệnh nhân ngồi bên chỗ Hồ lão y sư, rồi mỉm cười ngắc bệnh nhân tiếp theo:   

- Người kế tiếp!   

- Tốt quá... cuối cùng cũng đến phiên tôi...   

Một bệnh nhân vui mừng bước đến, ngồi xuống bên cạnh Giang Khương,vội vàng đưa tay đặt lên gối bắt mạch, khách khí mỉm cười nói với Giang Khương:   

- Bác sĩ Giang, phải làm phiền cậu rồi!   

Giang Khương mỉm cười gật đầu nói:   

- Cụ có chỗ nào không thoải mái ạ...   

- A... chủ yếu là chỗ thắt lưng này đau lắm, bệnh cũ mấy năm rồi. Tôi nghe nói bác sĩ Giang châm cứu rất giỏi, muốn đến kê chút thuốc, tiện thể nhờ cậu châm cứu cho tôi xem thử!   

- A... được, được...
Advertisement
';
Advertisement