Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Nhanh đi điều tra thân phận người phụ nữ này, còn cả việc sao cô ta có thể lẫn vào đây?   

Sắc mặt người phụ trách căng thẳng vừa nhìn Giang Khương trả lời nữ ký giả kia, vừa cầm bộ đàm lên, sau đó thấp giọng nói vào bên trong. Hiện giờ tuy người đã giao cho Tổ trưởng Giang xử lý, nhưng nhất định phải nhanh chóng điều tra ra thân phận của người phụ nữ này. Nhìn bộ dạng bất thiện của đối phương, nếu thật sự chỉ là một ký giả, vậy thì cũng không phiền phức gì quá lớn, nhưng nếu đến vì mục đích khác thì phiền phức to rồi.   

Đạo diễn hiện trường đã nhanh chóng cắt máy quay bên này, đồng thời phản ứng cực kỳ nhanh chóng giảm bớt âm thanh micro trong tay nữ ký giả, nhưng tất cả thị dân Bắc Kinh ngồi trước tivi đều đã nhìn thấy màn này, thậm chí đều đại khái hiểu có chuyện gì xảy ra.   

Thân là người dân sống ở thủ đô, dĩ nhiên độ mẫn cảm chính trị tương đối cao. Họ đều lờ mờ phát hiện ra cảnh này có gì đó không bình thường, có điều, cũng may phản ứng của Giang Khương khiến trong lòng họ dần bình ổn lại.   

Nhìn Giang Khương ngồi trên bàn đại biểu, nụ cười tùy ý lạnh nhạt trên mặt, lúc này hắn thậm chí còn hơi nghiêng người về phía trước, đưa tay chống cằm, cứ thế ngồi trước bàn, yên lặng và tò mò nhìn nữ ký giả của báo Thái Dương kia, như tương đối tùy tiện đợi câu hỏi của đối phương vậy.   

Vốn các phóng viên bên dưới còn đang xôn xao, sau khi nghe Giang Khương nói vậy cũng dần yên tĩnh trở lại. Ai nấy đều nhìn về phía nữ ký giả báo Thái Dương vẫn đang cầm micro, muốn biết xem nữ ký giả này sẽ hỏi câu hỏi gì.   

So với những ký giả ở đây, còn cả vị phụ trách hiện trường vốn đã chuẩn bị xong tâm lý vò đã mẻ lại sứt, sắc mặt của Phó thủ tướng Tề ngồi trong văn phòng lúc này cũng cực kỳ khó coi.   

Mặc dù Giang Khương bị ông đẩy đi tham gia cuộc họp báo này, nhưng không có nghĩa là ông mong cuộc họp báo xảy ra vấn đề. Nếu thật sự xảy ra vấn đề thì sẽ không ai có thể chạy thoát, hậu quả chắc chắn không ai trong tổ này muốn nhìn thấy.   

Tiền Ngọc Minh và Bạch Quý ngồi bên cạnh Giang Khương thấy nụ cười tự tin điềm tĩnh và tùy ý của Giang Khương thì dường như cũng bị khí tức tự tin trên người Giang Khương lây nhiễm, sự kinh ngạc trên mặt cũng dần tiêu tan, hồi phục lại sự trấn định, sau đó cùng với Giang Khương nhìn nữ ký giả đã đứng trở về vị trí cũ kia.   

Nữ ký giả nhìn tên thanh niên ngồi ngay ngắn trên bàn đại biểu trước mặt đang biếng nhác nhìn mình, thậm chí trong mắt còn mang theo tia hiếu kỳ và nở nụ cười trấn định nhìn mình, tim cô cũng hơi siết lại, đột nhiên cảm thấy hình như mình vẫn chưa nắm chắc lắm.   

- Được, cảm ơn Tổ trưởng Giang. Tôi là Isomura Hatoyama của Tờ tin tức Thái Dương.   

Nữ ký giả nói răng rõ ràng, ánh mắt kinh ngạc vốn lóe lên trong mắt lúc này nhanh chóng biến mất. Cô nhìn Giang Khương, đôi mắt lóe lên tia lạnh lẻo, trấn định nói:   

- Tôi không có nhiều câu hỏi lắm, chỉ muốn làm rõ một vài nghi hoặc về tình hình mà ban nãy Tổ trưởng Giang đã thông báo thôi.   

Giọng nữ ký giả này rất trong, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, tiếng Trung vô cùng lưu loát.   

Nếu cô không tự xưng mình là ký giả Nhật Bản, chỉ e tất cả những người ở đây đều không thể nhận ra cô không phải người Trung Quốc.   

- Isomura Hatoyama?   

Giang Khương thầm lặp lại, trong đầu lóe lên một cái tên khác.   

Đôi mắt Giang Khương khá hứng thú nhìn nữ ký giả, đột nhiên hắn cảm thấy người phụ nữ này hơi quen quen. Lâu lắm rồi hắn chưa gặp vụ khiêu chiến nào, không ngờ, đến lúc này lại gặp một vụ. Hơn nữa còn là một phụ nữ người Nhật, chủ yếu nhất là cũng họ Hatoyama. Xem ra lai lịch của Isomura này cũng không đơn giản.  

Nghĩ tới đây, Giang Khương nhìn Isomura này, nụ cười trên mặt càng đậm hơn. Hắn rất tò mò và cũng rất mong chờ.   

Isomura Hatoyama nhìn nụ cười đột nhiên đậm hơn trên gương mặt Giang Khương thì đôi mắt xinh đẹp híp lại, đang định nói thì đột nhiên nghe một âm thanh truyền đến.   

- Isomura tiểu thư? Xin hỏi có phải cô quen Michiko Hatoyama tiểu thư không?   

- Ô?!   

Isomura nhíu mày, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc nhìn về phía tên thanh niên đang chống cằm nhìn mình. Từ trong ánh mắt dường như hơi uể oải của đối phương cô đã xác nhận chính đối phương đã hỏi.   

- Đó là chị tôi, anh từng gặp chị ấy?   

Khuôn mặt lạnh lùng như băng của chống cằm nhìn có chút dao động, nhìn chằm chằm Giang Khương.   

Khóe miệng Giang Khương nhếch lên, trong mắt lóe lên tia khẳng định, sau đó ngồi thẳng người, cười cười, lãnh đạm nói:   

- Gặp rồi.   

Dứt lời, Giang Khương lại khôi phục vẻ đứng đắn, chậm rãi nói:   

- Được rồi, Isomura tiểu thư, cô có gì nghi ngờ, xin nói đi. Tôi sẽ thành thật trả lời cô!   

- Anh...   

Isomura trợn to hai mắt, nhưng đột nhiên phát hiện ra những ánh mắt xung quanh dường như hơi kỳ quái. Lúc này cô mới chợt nhớ ra giờ mình đang làm việc. Cô vội vàng dừng lại, hít sâu một hơi, nhìn Giang Khương.   

Lúc này ánh mắt cô nhìn Giang Khương cuối cùng cũng lóe lên một tia cổ quái. Cái gã tên Giang Khương trước mặt sao không giống mấy quan chức Trung Quốc chút nào. Trong một trường hợp như thế này mà lại đi hỏi chuyện riêng tư sao? Hơn nữa, sao hắn có thể biết chị mình? Mấy năm trước chị mình đã gia nhập một bộ phận bí mật, sau đó cả năm nay đều không có tin tức gì. Chẳng lẽ...   

Isomura không dám suy nghĩ nhiều nữa. Sau khi cô khụ một tiếng liền cầm micro, nói với Giang Khương:   

- Tổ trưởng Giang, tôi muốn hỏi, về vấn đề thống kê số người bệnh của các anh, xin hỏi anh xác nhận tổng cộng số người bệnh là mười ba người đúng không? Nói thật tôi rất không tin tưởng vào một vài thống kê của quý quốc!   

Isomura nói ra câu này, không những sắc mặt của Tiền Ngọc Minh và Bạch Quý trên bàn đại biểu hơi tràm xuống, mà ngay cả các ký giả bên dưới lúc này sắc mặt cũng hơi đen lại. Mọi người đều biết rất rõ Isomura có ý gì. Có điều chuyện năm đó thật sự không thể nào trốn tránh. Có điều đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, không còn ai nhắc đến chuyện đó nữa.   

Nhưng lúc này chuyện đó lại bị một người nước ngoài đột nhiên nhắc đến, điều này thực sự khiến những người ngồi đây trong lòng cảm thấy không thoải mái.   

Mọi người lập tức nhìn về phía Giang Khương trên bàn lãnh đạo, nhìn xem hắn nói như thế nào. Tuy mọi người không tin tưởng lắm vào con số này nhưng cũng không ai tin Giang Khương sẽ cúi đầu trước con số này. Cho dù con số này là thật hay giả, nếu đã là công bố của phái chính phủ, vậy thì dĩ nhiên không thể nào lật ngược được. Mọi người chỉ có một lo lắng duy nhất là, Isomura đột nhiên mọc ra này không biết có chứng cứ gì khác chứng minh con số này là giả không.   

- Ban nãy tôi đã nói rồi, hiện tại số người phát bệnh thực sự là mười ba người, trong đó có ba trường hợp chỉ nghi ngờ nhiễm bệnh.   

Giang Khương bình tĩnh nhìn Isomura, trên mặt khẽ cười, nói:   

- Sao? Isomura tiểu thư nghi ngờ con số này là giả?   

Isomura nhún vai, trên mặt nở nụ cười lạnh, nói:   

- Xin lỗi, tôi quả thật có chút hoài nghi!   

Giang Khương tùy ý dựa ra sao, sau đó nhìn Isomura cười nói:   

- Vậy Isomura có chứng cứ gì không? Hoặc có bất kỳ tư liệu gì có thể chỉ ra chúng tôi đã làm giả con số này không?   

- Không có.   

Isomura thấy vẻ mặt Giang Khương vẫn lạnh nhạt, không chút căng thẳng thì hơi nhíu mày, sau đó lập tức đổi đề tài, nói:   

- Có điều, tôi muốn biết, ban nãy Tổ trưởng Giang nói tổng cộng có mười ba trường hợp nhiễm bệnh, vậy không biết trong hai ngày nay số trường hợp nhiễm bệnh tăng lên bao nhiêu.   

Giang Khương yên lặng nhìn vào mắt Isomura, trong mắt mang theo ý cười. Xem ra Isomura cũng có chút bản lĩnh, ngay cả lỗ hổng này cũng có thể nắm được, có điều cũng chẳng có gì.   

- Mười ba ca bệnh này, trừ ngày đầu tiên phát hiện ra một người, còn mười hai ca khác đã liên tục phát hiện vào ngày thứ hai.   

Giang Khương lãnh đạm cười nói.   

- Vậy tôi xin thỉnh giáo tiếp một vấn đề.   

Isomura nghe Giang Khương nói vậy mắt liền lóe lên, sau đó lại nói:   

- Không biết những ca bệnh này phát hiện ở đâu?   

Nghe đến đây, Giang Khương liền chăm chú nhìn Isomura, trong lòng càng xem trọng Isomura hơn. Có điều ý cười trong lòng hắn càng đậm, muốn tìm ra được sai sót từ chỗ này, vậy thì vận may của cô thật sự không được tốt cho lắm rồi.
Advertisement
';
Advertisement