Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Trong phòng họp lớn của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, lúc này đã ngồi dầy người. Đằng sau có ba bốn camera đã ráp máy xong, nhân viên các phương diện đều đã vào vị trí.   

Các phóng viên có mặt ở đây cũng đang giở tài liệu vừa cầm trong tay, vẻ mặt ai nấy đều rất nghiêm túc.   

Với những nhiệm vụ chính trị như thế này, người đến tham dự buổi họp báo này trên căn bản đều là những nhân viên nòng cốt của giới truyền thông, biết rõ tình hình. Tuy trong lòng họ cũng đã biết một chút về cuộc họp báo lần này nhưng đa số vẫn chưa rõ lắm.   

Sau khi họ đọc thoáng qua, cả hội trường vang lên tiếng xôn xao.   

- Quy cách của tổ lãnh đạo này đúng là không thấp... Phó thủ tướng Trương là Tổ trưởng... Giang Khương là Tổ phó thường vụ... Phó thủ tướng Tề là Tổ phó...   

Một ký giả trẻ lật quyển tư liệu trong tay, vừa đọc, đột nhiên quay đầu nhìn sang một vị ký giả tóc hoa râm bên cạnh, kinh ngạc nói:   

- Lão Hoàng, Giang Khương? Giang Khương này là Giang Khương nào?   

- A... Tôi cũng không biết...   

Lúc này rõ ràng lão Hoàng cũng vừa mới đọc tới đây, nghe thấy ký giả trẻ nói vậy, lúc này cũng sửng sốt. Ông nhìn chằm chằm vào mục danh sách thành viên của tổ, sau khi nhíu mày hồi lâu, lại ngẩng đầu lên nhìn bàn đại biểu phía trước, trên bàn có đặt bảng tên. Ông liếc mắt nhìn qua, cái tên Giang Khương nằm ở chính giữa nhất rất bắt mắt.   

- Cái này thật khó nói, nhưng có lẽ không phải Giang Khương kia...   

Lão Hoàng nhìn chằm chằm cái bảng tên kia mấy lần, sau đó nhíu mày thấp giọng nói.   

- Đó không phải Giang Khương này, giờ lãnh đạo bên trên có ai tên Giang Khương sao? Xếp hạng của người này còn trên cả Phó thủ tướng Tề, không thể nào chưa từng nghe nói đến được!   

Lúc này ký giả trẻ cũng nhíu chặt mày, sau khi suy nghĩ một lúc, dường như không thể nào nghĩ ra. Sau đó cậu ta dồn hy vọng sang lão Hoàng bên cạnh, nói:   

- Lão Hoàng, ông giàu kinh nghiệm, có lẽ ông biết chứ?   

- Không biết... Tôi thật sự chưa nghe nói có ai tên Giang Khương...   

Lão Hoàng sau khi nghĩ thêm lần nữa, cuối cùng vẫn lắc đầu, cười khổ nói.   

Cũng giống như những gì hai người này bàn luận, không ít người bên cạnh, ai nấy đều thỉnh thoảng nhìn lên cái bảng tên ở chính giữa bàn, vừa nhìn tư liệu trong tay, sự nghi hoặc tràn ngập trong ánh mắt mỗi người.   

Có điều về nỗi nghi hoặc này, không ít người đều phải lắc đầu. Dù sao Giang Khương kia thật sự quá trẻ tuổi, hơn nữa đẳng cấp kém tổ này quá xa, có lẽ không thể nào là hắn được.   

Rất nhanh, các ký giả đều chuyển lực chú ý lên chủ đề của cuộc họp báo lần này.   

- Bệnh độc mới? Trận thế lớn thế này... không phải lại xảy ra vấn đề gì lớn chứ?   

Một ký giả căng thẳng nói.   

Một ký giả khác lúc này cũng gật đầu nói:   

- Có thể... lẽ nào hôm nay anh không nghe thấy lời đồn sao? Nói ở đây xảy ra chuyện... hơn nữa xem tình hình bây giờ...   

Cấp trên chắc là muốn làm sáng tỏ việc này... Nếu không đã không vội vàng thu dọn sạch sẽ tin đồn này, chỉ sợ lại xảy ra vấn đề lớn rồi.   

- Đáng chết... Hy vọng đừng xảy ra vấn đề gì lớn, nếu không chúng ta đều ở đây, nếu mà xảy ra vấn đề, chúng ta đều xui xẻo rồi...   

Ký giả đầu tiên kia lúc này lại căng thẳng nói.   

- Có lẽ không đâu... nếu thật sự xảy ra vấn đề gì lớn, chắc cũng sẽ không mở cuộc họp báo ở đây... có điều nhìn tình hình hiện tại thì thực sự hơi kỳ lạ, chỉ có thể dựa theo tiêu chuẩn trên để hỏi...   

Ký giả thứ hai nhìn vào tờ cuối cùng của tư liệu, lúc này cũng nhíu chặt mày.   

Lúc này ký giả đầu tiên cũng đưa tay gãi đầu, sau đó bất đắc dĩ nhìn về phía bàn đại biểu trước mặt, thấy đã có vài người lục tục ngồi xuống, cười khổ nói:   

- Đừng nghỉ nữa. Chuẩn bị sẵn sàng đi... dù sao cũng sắp có đáp án rồi...  

Đợi lúc Giang Khương ra ngoài, trên bàn đại biểu đã có hai người ngồi rồi. Giang Khương nhìn nhìn rồi mỉm cười.   

Vốn hắn tưởng chỉ có mình mình ứng phó nơi này. Có điều Phó thủ tướng Tề suy nghĩ tương đối chu toàn, đã kéo cả Tiền Ngọc Minh của Trung tâm khống chế bệnh dịch và Bạch Quý của Trung tâm nghiên cứu bệnh độc trong tổ đến chống đỡ cục diện cho mình.   

Có điều nhìn nụ cười gượng của Tiền Ngọc Minh và Bạch Quý đang ngồi trên bàn Giang Khương hiểu rất rõ, e là hai người này bị Phó thủ tướng Tề ép dến, ngoại trừ mình có ai bằng lòng nhúng tay vào việc này chứ?   

Đối với vấn đề này, Giang Khương cũng không quá để ý, có hai người tới chống đỡ cục diện cho mình dĩ nhiên càng tốt, nếu không một mình mình ngồi bên trên bàn đại biểu thì cũng không được hay cho lắm. Cho dù khí trường của mình có mạnh chừng nào thì cũng hơi có cảm giác thế đơn lực yếu. Hơn nữa với tuổi tác của mình, tuy mình là một Tổ phó thường trực, nhưng một mình mình mở một cuộc họp báo, thực sự khó khiến người ta tín nhiệm.   

Giang Khương lập tức mỉm cười, chậm rãi đi về vị trí chính giữa của bàn đại biểu.   

Giang Khương vừa chậm rãi bước đến, bên dưới lập tức vang lên những tiếng xôn xao. Ký giả của các công ty truyền thông lớn đều ngồi đầy nơi này, ai nấy trên mặt cũng kinh ngạc nhìn Giang Khương rồi bắt đầu cúi đầu ghé tai bàn luận.   

Giang Khương đi tới chính giữa bàn đại biểu nhìn nhìn vị trí chính giữa, phía trước có một bảng tên ghi tên mình. Hắn mỉm cười với Tiền Ngọc Minh và Bạch Quý ngồi hai bên, sau đó ngồi xuống chính giữa.   

Những người bên dưới thấy Giang Khương mặc bộ trang phụ giáo quan thẳng tắp, bên ngoài khoác áo blouse trắng ngồi chính giữa bàn đại biểu thì dần yên tĩnh lại, chỉ có một vài người vẫn khó át chế được sự nghi hoặc trong lòng đang thấp giọng bàn luận với nhau.   

Lỗ tai Giang Khương khẽ giật giật, nghe thấy lời bàn luận của mấy người kia.   

- Đúng là Giang Khương này sao... Sao có thể? Sao cậu ta lại ở đây, không thể nào như vậy được...   

- Không thể nào hiểu nổi, theo lý thì những chuyện như thế này hoặc do Phó thủ tướng Tề ra mặt, hoặc là bộ Y tế cử một Phó bộ trưởng tới, còn không nữa thì sẽ do Chủ nhiệm Tiền của bên khống chế bệnh dịch kia chủ trì, sao có thể là Giang Khương...   

Giang Khương nghe thấy tiếng bàn luận của mọi người thì mỉm cười, sau đó nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ thì liền ho khan hai tiếng vào micro, thử giọng.   

Trong loa truyền ra hai tiếng thử giọng, các ký giả ở đây đều im lặng trở lại, sau đó nhìn về phía Giang Khương trên bàn đại biểu.   

- Xin chào các bạn ký giả, tôi là Giang Khương Tổ phó thường vụ Tổ lãnh đạo khống chế dịch bệnh bộ Y tế...   

- Ồ ồ...   

Giang Khương vừa nói ra lời này, bên dưới lại có những tiếng ồn ào bàn luận không ngoài dự liệu.   

- Chuyện gì xảy ra vậy? Giang Khương thật sự là Tổ phó thường vụ sao... Phó thủ tướng Tề còn dưới quyền cậu ta...   

Trong mắt các ký giả tràn đầy kinh ngạc.   

Những ký giả có thể ngồi ở đây trên cơ bản đều là nhân viên nòng cốt của các công ty truyền thông, trên cơ bản họ đều đã từng tiếp xúc với anh hùng quốc dân Giang Khương từng hot trong thời gian trước. Và dĩ nhiên họ cũng nắm rõ lý lịch Giang Khương trong lòng bàn tay.   

Càng hiểu rõ lý lịch của Giang Khương thì họ lại càng kinh ngạc. Ở một nơi chức vị quyết định tất cả như Trung Quốc sao có thể xuất hiện tình huống như vậy?   

Nếu Giang Khương chỉ có một vị trí thành viên trong tổ thì họ cũng chẳng cảm thấy quá kỳ quái. Dù sao Giang Khương cũng là người trong ngành y, hơn nữa cũng nỏi tiếng... cố lẽ cũng có bối cảnh. Dù hắn có cùng la thành viên giống như bọn Chủ nhiệm Tiền của Trung tâm khống chế bệnh dịch cũng không phải chuyện kỳ quái.   

Nhưng bây giờ, hắn lại giữ cái vị trí Tổ phó thường trực, còn Phó thủ tướng Tề người quản lý mảng Y tế của Quốc vụ viện lại thấp hơn hắn nửa cấp, chuyện này thực sự quá kỳ quái.   

Nên biết người giữ chức Tổ trưởng là Phó thủ tướng Trương. Chức Tổ trưởng này thường chỉ mang cái danh vậy thôi, chứ không hề ra mặt chủ trì sự vụ cụ thể. Thông thường người thực sự phụ trách chính là Tổ phó thường trực...   

Mà hiện giờ Giang Khương ngồi ở vị trí Tổ phó thường trực, vậy hắn chính là lão đại thật sự của tổ lãnh đạo này. Ngay cả Phó thủ tướng Tề cũng chỉ xếp thứ hai. Tình huống như thế này thực sự trước nay chưa từng có.   

Giang Khương nghe thấy tiếng lao xao bên dưới liền mỉm cười, nhìn bản thảo trên căn bản đã thuộc lòng trong tay, sau đó tiện tay đặt xuống, chậm rãi nói vào micro:   

- Giờ... Tôi đại diện cho Tổ lãnh đạo khống chế bệnh dịch tuyên bố với mọi người một tin...   

- Trung tâm khống chế bệnh dịch trực thuộc bộ Y tế chúng tôi hai ngày trước, cũng là ngày mười sáu, đã phát hiện ra một trường hợp nhiễm bệnh độc mới. lúc đó Bệnh viện đa khoa ba quân chủng đã thực hiện cách ly nghiêm khắc, tiến hành cách ly người bệnh...   

- Đồng thời Bệnh viện đa khoa ba quân chủng cũng lập tức báo cáo tình hình bệnh dịch cho bộ Y tế và Quốc vụ viện...   

- Dưới sự quan tâm mật thiết của Quốc vụ viện đã khẩn cấp điều động thành viên các phòng ban, thành lập một Tổ lãnh đạo khống chế bệnh dịch do Phó thủ tướng Trương Hiểu Kiện của Quốc vụ viện làm tổ trưởng... tiến hành xử lý và khống chế khẩn cấp tình hình lần này...   

- Hiện tại... tình hình người bệnh đã được khống chế tốt, tổng cộng có mười ba trường hợp nhiễm bệnh, một trường hợp xảy ra nguy hiểm, không có trường hợp nào chết vì nhiễm bệnh... Trước mắt người bệnh và những người tiếp xúc đều đã được cách ly nghiêm mật...   

Nói tới đây, Giang Khương dừng một chút, trong long vô cùng bội phục tổ văn thư, không hổ là những người chuyên làm việc với chữ nghĩa và số liệu. Vốn theo báo cáo thống kê bình thường thì phải tuyên bố là trong bốn mươi tám giờ tăng thêm mười hai trường hợp mắc bệnh...   

Nhưng bản thảo của tổ văn thư đã trực tiếp tuyên bố thành tổng số người mắc bệnh là mười ba trường hợp... so với hai ngày tăng mười hai trường hợp, nghe có vẻ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau...   

Một bên là bệnh truyền nhiễm này có mười ba người phát bệnh, so với hai ngày tăng thêm mười hai người bệnh, về mặt xác suất và khái niệm học, rõ ràng là hai khái niệm khác biệt cực lớn.   

Nhưng tổ văn thư đã lựa chọn cách nghe nhẹ nhàng nhất, đó là cho số bệnh nhân tăng lên gộp chung lại thành số người bệnh. Khi những dân chúng bình thường nghe có tổng cộng mười ba người bệnh, hơn nữa đều đã hoàn toàn khống chế cách ly, sẽ đỡ nguy hiểm hơn SARS năm đó không biết bao nhiêu lần...   

Nghĩ tới đây, Giang Khương liền mỉm cười nói tiếp:   

- Hiện tại công tác nghiên cứu bệnh độc này đã gần hoàn thành. Bệnh nhân nhiễm bệnh nguy hiểm đầu tiên đang tiếp nhận trị liệu bằng thuốc ức chế bệnh độc mới nghiên cứu ra, tạm thời hiệu lực rất tốt... Công tác sản xuất thuốc khống chế bệnh độc cũng đang nhanh chóng tiến hành. Dự tính trong vòng hai mươi bốn giờ sẽ sản xuất xong một đợt thuốc với số lượng lớn.   

Giang Khương ở đây giới thiệu, các ký giả bên dưới nhanh chóng hí hoáy viết... Nhưng trong số đó cũng có người, khi Giang Khương giới thiệu, trên mặt lộ vẻ trào phúng, không có ý định ghi chép.
Advertisement
';
Advertisement