Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Được rồi. Đầu tiên tôi xin lỗi vì đã để xảy ra một chút vấn đề nhỏ. Cho nên đối với tình huống trong hơn hai tiếng qua, tôi thật sự không hiểu rõ lắm.   

Giang Khương mỉm cười nói, sau đó quay sang nhìn Phó thủ tướng Tề:   

- Tổ trưởng Tề, phiền ngài có thể nói rõ chi tiết tình huống hiện tại cho tôi biết hay không?   

Giang Khương vừa nói xong, gương mặt của Phó thủ tướng Tề không khỏi giật giật vài cái. Các thành viên bên cạnh nhìn chằm chằm vào cây bút của mình, giống như từ trên cây bút có thể nở ra một bông hoa.   

Trong lúc gương mặt Phó thủ tướng Tề đang giật giật, thư ký đằng sau ông cũng nhìn chằm chằm sàn nhà, giống như trên sàn nhà cũng nở ra một bông hoa.   

- Được rồi, nếu tổ trưởng Giang đã cảm thấy khỏe trong người, có thời gian đến tham gia cuộc họp, vậy thì tôi cũng xin nói qua một chút.   

Phó thủ tướng Tề nhìn chằm chằm Giang Khương, nghiến răng nghiến lợi nói.   

Mặc dù ông có chút kiêng kỵ Giang Khương, nhưng tuyệt đối không phải là sợ. Mặc kệ thế nào thì ông cũng là Phó thủ tướng Quốc Vụ Viện, hoàn toàn không cần sợ một Phó tổ trưởng thường vụ của một tiểu tổ lãnh đạo tạm thời.   

Gương mặt Giang Khương cũng không tỏ ra điều gì bất thường, chỉ mỉm cười gật đầu. Hắn rất hiểu tâm trạng của Phó thủ tướng Tề, cho nên cũng không trách móc. Phó thủ tướng Tề thể hiện thái độ như vậy, hẳn là ở trên đã có người gõ qua ông. Nếu không, đường đường là một Phó thủ tướng Quốc Vụ Viện, làm sao có thể thu liễm trước mặt hắn như vậy.   

Nhìn đối phương không hề bất mãn như ông đã nghĩ, thậm chí còn mỉm cười gật đầu, Phó thủ tướng Tề có chút sửng sốt, ánh mắt hiện lên thần sắc khác. Nhưng lúc này ông cũng không có tâm tư suy nghĩ lý do tại sao Giang Khương lại như vậy, sau khi hắng giọng, liền trầm giọng nói:   

- Tình huống trước mắt đang rất khó khăn, có thể nói là đạt đến trình độ nguy hiểm. Chỉ trong vòng mấy tiếng, đã có vô số lời đồn đãi truyền khắp Bắc Kinh.   

- Trước mắt, đã có gần một trăm người bệnh đòi xuất viện. Căn cứ theo số liệu biểu hiện của các ngành có liên quan, chỉ trong hơn hai tiếng, vé máy bay và tàu lửa đã gia tăng mãnh liệt. Dòng người đổ về các bến xe lại càng nhiều hơn.   

Nói đến đây, Phó thủ tướng Tề ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Giang Khương rồi nói tiếp:   

- Nếu chúng ta không nhanh chóng áp chế xuống, phỏng chừng chưa đầy năm tiếng nữa, tình huống sẽ không áp chế được nữa. Trong vòng hơn mười tiếng, Bắc Kinh sẽ nổ ra cuộc khủng hoảng, trật tự sẽ là một vấn đề tương đối lớn.  

- Một khi xuất hiện vấn đề, chúng ta – những người đang ngồi ở đây sẽ gánh vách trách nhiệm cực kỳ trọng đại. Người nào cũng không thoát được.   

Phó thủ tướng Tề nhìn chằm chằm Giang Khương.   

Thấy vẻ mặt của Giang Khương vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không hề bị áp lực, trong lòng Phó thủ tướng Tề lại càng căm tức, đành phải dời tầm mắt sang những người khác. Thấy vậy, mọi người liền liên tục gật đầu.   

Nói đến đây, Phó thủ tướng Tề mới chuyển tầm mắt sang Giang Khương, trầm giọng nói;   

- Tình huống trước mắt tạm thời chính là như thế.   

Sau khi dứt lời, trong lòng Phó thủ tướng Tề đột nhiên có cảm giác thả lỏng. Hai tiếng vừa qua, ông đã tận lực nghĩ mọi biện pháp, nhưng vẫn không có biện pháp nào tốt để khống chế tình huống. Bây giờ Giang Khương đã xuất hiện, ông thật ra lại thở phào nhẹ nhõm, ít nhất còn có người nhảy ra gánh trọng trách lớn hơn. Tuy nói không thể giúp được gì, nhưng ít ra vẫn còn có một người treo cái danh lãnh đạo trên đầu mình. Khi xảy ra vấn đề, lửa cũng không lan đến ông quá nhiều.   

Thấy Phó thủ tướng Tề nhìn mình chằm chằm, hơn nữa gương mặt còn hiện lên sự mệt mỏi, Giang Khương mỉm cười. Làm lãnh đạo đúng là không thoải mái, chỉ sợ vị Phó thủ tướng Tề này chủ trì công việc trong hơn hai tiếng qua cũng chẳng dễ dàng gì.   

Thấy Giang Khương bị mình nhìn chằm chằm như vậy mà còn mỉm cười được, lửa giận trong lòng Phó thủ tướng Tề liền phát ra, lạnh giọng nói:   

- Như thế nào, tổ trưởng Giang có biện pháp giải quyết nào không?   

- Cái này để sau hãy nói.   

Giang Khương đáp.   

- Để sau hãy nói? Còn có điều gì quan trọng hơn cái này?   

Nghe xong, Phó thủ tướng Tề tức muốn lộn ruột. Bận rộn đến trưa, chính là vì chuyện này mà đau đầu. Bây giờ Giang Khương lại nói là để sau hãy nói.   

Nhìn Phó thủ tướng Tề tức giận, Giang Khương cau mày nói:   

- Bây giờ tình huống bên phía nhà trẻ như thế nào? Có bao nhiêu người nhiễm bệnh? Có quan trọng bằng mấy lời đồn đó không?   

- Ơ?   

Phó thủ tướng Tề nghe xong, sắc mặt liền cứng đờ, nhưng lại không thể phản bác. Đúng như lời Giang Khương đã nói, kỳ thật cái này quan trọng hơn. Chỉ là phong ba trước mắt quá cấp bách, khiến cho ông tập trung hết mọi lực chú ý mà thôi.   

Lập tức hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên sự ưu tư, đáp:   

- Trước mắt nhà trẻ Tây Sơn đã xuất hiện hơn mười ca, đều là bị sốt cao. Bây giờ cũng đã tiến hành biện pháp cách ly, nhưng trong thời gian tới, vẫn còn có khả năng có bệnh nhi xuất hiện.   

Nghe xong, Giang Khương lại cau mày. Đây cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn. Hơn nữa bây giờ thuốc cũng đã có, vấn đề xảy ra cũng sẽ không quá lớn. Cho nên hắn cũng không lo lắng.   

Thấy Giang Khương không quá để ý, trong lòng Phó thủ tướng Tề tràn đầy sự bất lực với Giang Khương, cảm thấy tên tiểu tử này đúng là không hiểu chuyện. Cứ tưởng rằng là Phó tổ trưởng thường vụ thì ngồi đó chỉ tay sao? Khi xảy ra vấn đề, cho dù có cự đầu đằng sau nâng đỡ, hắn cũng sẽ lưu lại vết nhơ mà thôi.   

Hơn nữa, lúc này đã xảy ra vấn đề, chẳng lẽ cậu thoát được sao?   

Nhìn vẻ mặt của Phó thủ tướng Tề, Giang Khương cũng biết ông đang suy nghĩ chuyện gì, liền cười nói:   

- Vậy, chủ yếu trước mắt chính là khống chế tin đồn tiếp tục lan truyền.   

- Ừm.   

Cuối cùng cũng nghe được một câu đúng trọng tâm, Phó thủ tướng Tề gật đầu. Hiện tại vấn đề này đang là lửa cháy sém lông mày. Bây giờ virus còn chưa lan tràn, cả Bắc Kinh đã bối rối như vậy rồi. Thật là đáng sợ vô cùng, lập tức nhìn Giang Khương, nói:   

- Xem ra tổ trưởng Giang đã có tính trước, không biết đã có phương pháp gì xử lý chưa?   

- Biện pháp gì cũng không có. Tình huống trước mắt bây giờ, chỉ sợ không có biện pháp gì có thể sử dụng.   

Giang Khương cười nhạt, sau đó nói:   

- Điều duy nhất là ổn định lòng dân. Muốn tiếp tục giấu diếm cũng không còn tác dụng gì lắm. Hơn nữa càng về sau sẽ càng loạn, chỉ càng tạo thêm phiền toái.   

- Bây giờ tất cả mọi người đều biết, nếu không khống chế, không chờ thời gian sau này, bây giờ Bắc Kinh đã hoàn toàn rối loạn rồi.   

Phó thủ tướng Tề lạnh lùng nhìn Giang Khương, hừ một tiếng.   

- Không biết tổ trưởng Giang rốt cuộc đã có cao kiến gì, mau lấy ra để mọi người cùng tham khảo.   

Nhìn vẻ mặt khó chịu của Phó thủ tướng Tề, Giang Khương cười nói:   

- Ý kiến của tôi là, nếu đã không giấu được, vậy thì trực tiếp tuyên bố, nói là đã phát hiện một loại bệnh dịch mới, nhưng trước mắt đã được khống chế. Hơn nữa thuốc ức chế cũng đã được nghiên cứu thành công, tuyệt đối không có việc lan truyền trên diện rộng.   

- Tôi nghĩ, nếu dân chúng hiểu về tình huống hơn, tâm trạng sẽ bình tĩnh lại. Từ đó sẽ không còn xuất hiện hỗn loạn nữa.   

Nghe Giang Khương đề nghị, Phó thủ tướng Tề trợn mắt nhìn hắn. Còn những thành viên bên cạnh, tất cả đều ngẩng đầu nhìn Giang Khương, không nghĩ đến tổ trưởng Giang lại có đề nghị như vậy. Rốt cuộc nó có tác dụng hay là phản tác dụng thì không ai biết trước được.   

Đương nhiên, nếu làm không tốt, mọi người sẽ cùng nhau xui xẻo.   

Nhưng nghĩ lại, mọi người cảm thấy thật ra đề nghị này của tổ trưởng Giang cũng không tính là kỳ quái. Hắn không phải là người trong thể chế, nhưng lại có thể lên được cái chức Phó tổ trưởng thường vụ, hẳn sẽ không sợ xui xẻo. Dù sao tuổi của hắn cũng còn trẻ, có dũng khí đánh cuộc với mọi chuyện.   

Thành công, mọi chuyện được giải quyết. Dịch bệnh được khống chế, thuận lợi nghiên cứu được thuốc ức chế, tất cả đều vui mừng.   

Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của hắn, còn mọi người thì không dám đánh cuộc.   

Vẻ mặt của Phó thủ tướng Tề cũng cổ quái nhìn Giang Khương, trong lòng không khỏi suy nghĩ. Trong tình huống trước mắt, nếu cứ tiếp tục như vậy, thật đúng là không khống chế được. Đây thật ra cũng được xem là một biện pháp.   

Thoáng trầm mặc một chút, Phó thủ tướng Tề cắn răng ngẩng đầu nhìn Giang Khương, nói:   

- Thế ai sẽ thực hiện?   

Phó thủ tướng Tề vừa nói xong, thân hình mọi người đều cứng đờ, sau đó liếc mắt nhìn Phó thủ tướng Tề một cái, trong nháy mắt liền hiểu được ý của ông. Theo tình huống trước mắt thì quả thật không còn biện pháp nào khác. Nhưng không ai muốn nhảy ra thực hiện chuyện này.   

Nếu xảy ra vấn đề, người trấn trụ cục diện sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn, danh tiếng sẽ bị hủy, sau đó không còn cơ hội xoay người được nữa.   

Người nào có thể thực hiện được chuyện này thì đó vẫn còn là một vấn đề.
Advertisement
';
Advertisement