Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Đang đang. Hai tiếng vang trầm đục. Con dao trong tay Giang Khương phá giải hai quả cầu gai đâm tới. Phía tay trái phóng ra một đạo ngân quang vào bả vai Miêu đại sư.   

- Sao?   

Ánh mắt Miêu đại sư hiện lên sự ngưng trọng, đồng thời dậm mạnh chân xuống, hai tay thu lại. Sau khi đâm liên tiếp bốn năm lần hai quả cầu gai bức lui Giang Khương, lúc này Miêu đại sư mới nhìn thấy ngân châm đang cắm trên vai mình.   

Nhìn ngân châm còn cách huyệt Kiên Tỉnh của mình chỉ còn nửa tấc, ánh mắt Miêu đại sư lạnh lại. Vừa rồi nếu không phải ông ta kịp thời tránh được, một khi để bị đâm trúng huyệt Kiên Tỉnh, ông ta đã xong đời rồi. Mất đi một cánh tay, ông ta tuyệt đối không có cơ hội thủ thắng.   

- Thật là lợi hại.   

Miêu đại sư nổi lên cảnh giác. Chỉ là một tên nhóc cao thủ ngoại viện Thiên Y Viện, đã có thể bức ông ta đến tình trạng này, đúng là đáng sợ, lập tức không dám khinh thường nữa.   

Nhìn Miêu đại sư phía đối diện, Giang Khương nhìn thấy cây ngân châm đang phát sáng trên bả vai Miêu đại sư, nhẹ nhàng chuyển động theo hô hấp của ông ta, tay trái vung lên lần nữa, hai đạo ngân quang tiếp tục bắn về phía Miêu đại sư, đồng thời dưới chân dậm mạnh, theo sau hai đạo ngân quang là con dao găm như u linh lặng yên lướt đến.   

- Thằng nhóc kia, cậu dám...   

Nhìn động tác của Giang Khương, hai quả cầu gai trong tay Miêu đại sư nhẹ nhàng run lên, đánh bay hai ngân châm, sau đó đâm một đâm, đâm lệch con dao của Giang Khương, đồng thời phun mạnh về phía Giang Khương.   

Bịch. Bụng Miêu đại sư bị Giang Khương đá một bước, bay ngược vào vách tường. Còn thân hình Giang Khương thì cũng cứng đờ.   

Bởi vì Giang Khương bị luồng khí cổ từ trong miệng Miêu đại sư phun trúng, sau đó cảm giác toàn thân tê rần, tay chân dường như mất đi khống chế.   

Khụ khụ. Miêu đại sư ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng gương mặt lại lộ vẻ đắc ý, nhìn Giang Khương lạnh lùng nói:   

- Thế nào? Tiểu tử kia, biết mình chết chắc rồi chưa?   

- Hừ, chỉ là một thằng ranh của ngoại viện, lại dám đơn độc một mình đến chống đối với ta. Quả thật không biết sống chết.   

Miêu đại sư cười lạnh, vịn vách tường đứng lên, từ trong túi móc ra một cái bình đổ vào trong miệng, sau đó chậm rãi bước tới.   

Giang Khương yên lặng nhìn Miêu đại sư. Chỉ là khi nhìn thấy Miêu đại sư uống một ngụm nước thuốc, bước đi vài bước, gương mặt vốn tái nhợt trong nháy mắt hồng hào hẳn lên, bước chân cũng vững chắc, ánh mắt liền hiện lên vẻ kinh ngạc.   

- Hệ thống tinh thần bị vật chất dị thường xâm lấn. Chủ thể mất đi khống chế.   

Theo tiếng bước chân của Miêu đại sư, trong đầu Giang Khương giống như có tiếng vang dồn dập. Giang Khương cảm thấy vai trái của mình nóng lên. Nếu bây giờ hắn có thể nhìn thấy vai trái của mình, hẳn là sẽ nhìn thấy hình xăm màu đỏ đang dồn dập lóe sáng.   

Giang Khương dần dần cảm nhận được tay chân cứng đờ đang từ từ khôi phục. Nhưng Miêu đại sư lúc này chỉ còn cách hắn có hai thước.   

Vẫn còn đang trong trạng thái Không Minh, gương mặt Giang Khương hiện lên sự lạnh nhạt. Đối mặt với tình huống trước mắt, hắn vẫn không hề sợ hãi, còn ánh mắt Miêu đại sư thì hiện lên sự nghi ngờ.   

- Chậc chậc, Thiên Y Viện cũng bắt đầu bồi dưỡng những người như tử sĩ sao? Đến lúc này rồi mà còn có thể chịu đựng được? Khó trách chỉ bằng ấy tuổi mà đã có được thực lực như thế.   

Miêu đại sư thoáng cả kinh, dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nở nụ cười, vẻ mặt đáng tiếc nhìn Giang Khương, hai quả cầu gai trong tay run lên, nói:   

- Chỉ là một tiểu tử giỏi như vậy lại chết, đúng thật là đáng tiếc. Tiểu tử, lần sau đừng nhập sai môn nữa nhé.   

Dứt lời, hai quả cầu gai trong tay Miêu đại sư đã đâm tới trái tim Giang Khương, vừa đâm vừa nói:   

- Cao thủ trẻ tuổi như cậu quả thật tìm không dễ. Máu nơi ngực của cậu chính là một vật tuyệt hảo để nuôi cổ, quả thật không nên lãng phí.   

Nhìn quả cầu gai màu trắng đang đâm xuyên về phía mình, đồng tử Giang Khương co rụt lại. Nhìn thấy vẻ mặt của Giang Khương, Miêu đại sư đắc ý cười, hai quả cầu gai đâm vào áo khoác của hắn, tiếp tục đâm sâu vào cơ thể.   

Hai mắt Giang Khương nheo lại. Hắn đã cảm nhận được hàn ý phát ra từ quả cầu, mà quả cầu đang cách tâm thất trái của hắn chỉ một chút xíu.   

- Haha...A!   

Nhìn gương mặt hơi hoảng hốt của Giang Khương, Miêu đại sư phá lên cười, nhưng vừa mới cười được hai tiếng, nụ cười liền cứng lại, gương mặt lộ vẻ hoảng sợ.   

Sau đó liền nhìn thấy Giang Khương giống như cương thi ngã về phía sau, tránh được quả cầu gai màu trắng đâm vào ngực.   

Con dao găm vẫn nắm chặt trong tay Giang Khương không biết khi nào đã dính đầy máu tươi.   

Miêu đại sư nhìn con dao găm trong tay Giang Khương, nhìn máu tươi dính trên đó, rồi nhìn vị trí bên trái dưới bụng, chỉ thấy được một dòng máu đang chậm rãi phun ra, nhanh chóng thấm ướt chiếc áo sơ mi màu trắng.   

- Đi chết đi.   

Nhìn máu của mình đang trào ra, sắc mặt Miêu đại sư trở nên đáng sợ, cầm chặt quả cầu gai màu trắng đâm tới ngực Giang Khương.   

Giang Khương đang nằm trên mặt đất cũng không giống như Miêu đại sư đã đoán, đột nhiên xoay người thật mạnh, khó khăn lắm mới tránh được quả cầu gai đâm xuống.   

Cạch. Nhìn quả cầu gai đâm xuyên qua thảm, phát ra một tiếng kêu thật to, sắc mặt Miêu đại sư một lần nữa biến đổi. Sau một chút chần chừ, ông ta liền cầm quả cầu gai đen tiếp tục phóng tới Giang Khương.   

Nhưng khi ông ta vừa mới vung lên, đã nhìn thấy khóe miệng của Giang Khương đột nhiên lộ ra thần sắc quỷ dị, thậm chí còn mang theo chút trào phúng, thấp giọng nói:   

- Bắn.   

Nghe được lời này, sắc mặt Miêu đại sư đại biến, mạnh mẽ bắn lên, muốn trốn đằng sau giường. Nhưng vừa mới bay lên, đã nghe được một tiếng phốc, thân giường bốc lên một làn khói.   

Nhìn thấy làn khói, Miêu đại sư thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên lại cảm giác toàn thân tê rần, giống như có vật gì đâm xuyên qua cơ thể, sau đó thân hình ông ta từ giữa không trung rơi xuống đất.   

Nhưng còn chưa rơi xuống đất, cơ thể lại chấn động lần nữa rồi mới thật sự rơi xuống hẳn.   

Nhìn Miêu đại sư ôm bụng nằm trên mặt đất, miệng phun máu tươi, Giang Khương rốt cuộc nở nụ cười thật tươi.   

- Cao thủ đến đâu thì cũng không bằng tay súng bắn tỉa.   

Giang Khương thì thào, sau đó cố sức nâng đầu nhìn con dao dính đầy máu trong tay mình, gương mặt hiện lên nụ cười hài lòng. Lão gia hỏa này bị một dao của hắn  

đâm vào lá lách, thuận tay kéo dài thêm một chút, khiến cho máu chảy ra nhiều. Vì vậy mới tạo cơ hội cho tay súng bắn tỉa ngắm trúng. Nếu không, với thân thủ của ông ta, còn có độ nhạy cảm, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bị đánh trúng.   

Miêu đại sư nằm trên mặt đất, ôm chặt bụng, vừa phun máu vừa oán độc nhìn Giang Khương, nghiến răng nói:   

- Hèn hạ.   

- Nghĩ không ra, Miêu Thiên Nhất ta tung hoành thiên hạ hơn mười năm, lại chết trong tay một cao thủ ngoại viện của Thiên Y Viện.   

Lúc này, Giang Khương cảm thấy cảm giác tê rần toàn thân đã biến mất, chậm rãi ngồi dậy, mỉm cười nói:   

- Người nào nói cho ông biết tôi là người của ngoại viện Thiên Y?   

- Cậu...cậu không phải người...của Thiên Y Viện?   

Miêu đại sư nhìn Giang Khương ngồi dậy, gương mặt hiện lên vẻ khó tin, kinh ngạc nói:   

- Không, tuyệt đối không thể nào.   

- Tôi đương nhiên là người của Thiên Y Viện, nhưng không phải là ngoại viện Thiên Y.   

Giang Khương hoạt động tay chân, nói:   

- Miêu Thiên Nhất tiên sinh, tôi là Giang Khương, y sĩ tam phẩm Thiên Y Viện có lời chào đến ngài.   

- Y sĩ tam phẩm?   

Hai mắt Miêu đại sư mở to, cố sức lắc đầu:   

- Không, không thể nào. Cậu...cậu chỉ bằng chừng này tuổi, lại còn có một thân công phu, tại sao lại là người của nội viện Thiên Y?   

Giang Khương nhún vai, sau đó từ trong túi của mình lấy ra một huy hiệu đeo trước ngực, đứng dậy, nhìn Miêu đại sư, thở dài nói:   

- Tôi không rõ tại sao ông lại xuống tay với con trai tôi? Nếu ông không xuống tay với nó, phỏng chừng ông đã sớm đi xa rồi, không ai có thể đủ sức bắt ông.   

- Huy hiệu Thiên Y?   

Miêu đại sư nhìn chằm chằm huy hiệu trước ngực Giang Khương, sau đó lại cố sức ngẩng đầu nhìn hắn đột nhiên thở dài:   

- Con của cậu? Tôi đang tự hỏi tại sao người của Thiên Y Viện lại đến. Thì ra...Khó trách, khó trách...khụ khụ.   

Miêu đại sư ho khan một trận, máu trong miệng phun ra càng lúc càng nhiều, còn máu ở bụng cũng dần dần thấm ướt tấm thảm.   

Rồi im lặng.
Advertisement
';
Advertisement