Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Nghe bên kia Miêu đại sư đã cúp điện thoại, gương mặt Trưởng phòng Hồ lạnh lại hai phần, thoáng trầm ngâm một chút rồi gọi một số điện thoại khác, sau đó nói:   

- Các người hãy chú ý cẩn thận tình huống ở bệnh viện ba quân chủng, đừng để tên tiểu tử kia trốn thoát. Ngoài ra còn phải chú ý hành động của Miêu đại sư. Nếu ông ta có hành động bất thường thì báo lại cho tôi.   

- Rõ, xin Trưởng phòng Hồ yên tâm.   

Sau khi nói chuyện với Trưởng phòng Hồ xong, Miêu đại sư cầm một cái rương nhỏ mở cánh cửa phòng, nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó lặng yên bước vào nhà vệ sinh chung. Hai phút sau, bên trong bước ra một người đàn ông trung niên mặc tây trang, từ cửa sổ nhẹ nhàng nhảy xuống rồi biến mất trong con hẻm nhỏ.   

Nửa tiếng sau, người đàn ông trung niên này xuất hiện tại một khách sạn năm sao cao cấp.   

- Xin chào tiên sinh, xin hỏi có thể giúp được gì cho tiên sinh.   

Nhân viên tiếp tân nhìn người đàn ông vóc người không cao, nhưng thoạt nhìn nhã nhặn, mỉm cười nói.   

- Cho tôi thuê một gian phòng.   

Người đàn ông mỉm cười đưa ra chứng minh nhân dân, giọng nói trầm thấp, không giống cái giọng khàn khàn khi nói chuyện với Trưởng phòng Hồ.   

- Vâng, xin ngài chờ một lát.   

Sau khi làm xong thủ tục, Miêu đại sư chậm rãi bước vào thang máy, rồi bước vào một gian phòng, tiện tay đặt cái rương nhỏ lên trên bàn, ngồi xuống ghế salon, dường như nghĩ đến chuyện gì rất vui, đột nhiên phá lên cười:   

- Thiên Y Viện, thật không nghĩ ra chỉ tiện tay làm chút chuyện lại dụ được người của Thiên Y Viện đến. Thật là thú vị. Hahah.   

Cười to hai tiếng, Miêu đại sư đột nhiên gật đầu, lẩm bẩm:   

- Trưởng phòng Hồ, hắc chắc, tưởng rằng Miêu Nhất Thiên tôi cần chút tiền ít ỏi của ông sao? Xin lỗi nhé. Nếu không phải có người của Thiên Y Viện xuất hiện, tôi xem như tiện tay giúp chút chuyện nhỏ mà thôi. Nhưng lần này phải xin lỗi rồi. Miêu Nhất Thiên tôi nào để chuyện kết thúc một cách đơn giản như vậy. Vất vả lắm mới có người của Thiên Y Viện xuất hiện, nếu không xuất hiện thì tôi thất vọng lắm đây. Haha…   

- Bây giờ đã hai ngày rồi, hẳn là Thiên Y Viện sắp tìm ra thuốc giải. Nhưng, Miêu Nhất Thiên nào đơn giản như thế chứ? Hãy cứ chờ xem, lần này tôi sẽ cho Thiên Y Viện các người rơi đài trước.   

Lúc này, điện thoại của Trưởng phòng Hồ vang lên. Nhìn số điện thoại gọi đến, trưởng phòng Hồ cau mày, nhận điện thoại:   

- Chuyện gì xảy ra vậy?   

- Trưởng phòng, Miêu đại sư không thấy đâu cả.   

Bên kia truyền đến thanh âm khẩn trương.   

- Cái gì? Tại sao lại như vậy? Nửa tiếng trước tôi còn nói chuyện với ông ta mà? Các người không canh chừng ông ta sao?   

Sắc mặt Trưởng phòng Hồ khẽ biến, trầm giọng nói.   

- Trưởng phòng, người của chúng tôi vẫn ở bên cạnh. Sau khi chúng tôi nhận được điện thoại, đến gõ cửa phòng, phát hiện Miêu đại sư không còn ở đó, ngay cả vật phẩm tùy thân cũng không thấy đâu luôn.   

Giọng nói bên kia có chút bất đắc dĩ. Cấp trên đã ra lệnh bọn họ đi cùng Miêu đại sư, nhưng không ra lệnh giám sát. Bây giờ đột nhiên nói phải giám sát thì lại không thấy người đâu. Đây cũng không còn biện pháp.   

- Miêu đại sư rốt cuộc đã chạy đi đâu?   

Cẩn thận nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Miêu đại sư, dường như cũng không có điều gì bất thường. Nhưng tại sao Miêu đại sư lại biến mất?   

Chẳng lẽ ông ta đã phát giác được chuyện gì? Trưởng phòng Hồ cau mày, trầm ngâm một chút, nhớ đến dù sao Giang Khương cũng đã xuất hiện, cho dù không thấy Miêu đại sư cũng không sao, lập tức nói:   

- Mặc kệ ông ta đi. Các người phái một số người đi dạo xung quanh, xem có thể tìm được hay không. Vạn nhất tìm không được, mục tiêu chủ yếu của chúng ta vẫn là người bên trong bệnh viện ba quân chủng, hiểu chưa?   

- Rõ, thưa Trưởng phòng.   

Nghe được tiếng điện thoại cúp, Trưởng phòng Hồ cau mày, sau đó cầm điện thoại gọi đến cho Miêu đại sư, phát hiện điện thoại đã khóa máy.   

Mặc dù trong lòng ý thức được có chút vấn đề, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Miêu đại sư thấy nó cũng không gây ra ảnh hưởng gì đặc biệt, cũng không chú ý đến chuyện này nữa.   

Nhưng Trưởng phòng Hồ không biết lần này Miêu đại sư mà ông không quá chú ý sẽ gây ra phiền toái đến cỡ nào.   

Sắc trời dần dần tối xuống. Giang Khương ngồi trong phòng cách ly, chậm rãi nuốt thức ăn trên bàn, cho đến khi ăn xong hết thì mới nhẹ nhàng thở ra.   

Sau đó đặt cái ghế vào góc tường, tạo ra một khoảng trống, rồi cúi người xuống, hai tay chống đẩy, bắt đầu vận động vai và chân.   

Phù phù. Giang Khương chậm rãi thở ra hít vào, tay chân một trước một sau chậm rãi di chuyển. Nội khí bên trong khí hải cũng bắt đầu lưu động, rót vào hai mạch Nhâm Đốc, rồi lưu động toàn thân.   

Thời gian dần trôi, Giang Khương đột nhiên thay đổi cơ thể, khí thế trên người trong nháy mắt trở nên uy mãnh, cả người giống như con gấu thở phì phò, một lát sau liền lăn qua lăn lại trên mặt đất.   

Trong căn phòng chỉ hơn mười mét vuông nhưng Giang Khương lăn như thế nào cũng không đụng vào vách tường. Khi lăn, hắn cũng không quan sát chung quanh, chỉ  

nhắm mắt, tùy tâm sở dục hoạt động thân hình, giống như hắn có thể nhạy cảm cảm giác được chướng ngại vật xung quanh.   

Giang Khương nhắm mắt, tập trung hoạt động, cảm nhận được một luồng khí tức lưu động bên trong cơ thể, chậm rãi xua tan sự uể oải trong người.   

Sau khi luyện xong, một thân mồ hôi, Giang Khương mới đứng lên, bước vào phòng tắm nhỏ, tắm rửa một lát rồi thay quần áo đi ra.   

Cảm nhận được sự khoan khoái, lúc này Giang Khương mới thấy được chức vụ Phó tổ trưởng thường vụ của hắn có chút tác dụng. Nên biết rằng, căn phòng tắm nhỏ này là tạm thời xây dựng nên. Nước trong phòng tắm cũng không phải trực tiếp chảy từ vòi mà là thông qua một cái bình, trải qua nửa tiếng khử trùng mới có thể sử dụng.   

Những tiện nghi như vậy đều do người ta tranh thủ thời gian mới hoàn thành, rất hao tốn sức lực. Mặc dù Giang Khương đã sớm thích ứng với các loại hoàn cảnh, nhưng sau khi cơ thể đổ đầy mồ hôi, có thể tắm nước nóng thì vẫn thoải mái hơn nhiều. Nếu không, khi hắn mặc đồ phòng hộ sẽ rất khó chịu.   

- Nhiệt độ đã lên đến 39.8.   

Viên Dũng cầm dụng cụ đo nhiệt độ, nhìn số liệu hiển thị bên trên, cười khổ nói với Giang Khương.   

Giang Khương gật đầu. Đối với chuyện này, hắn một chút cũng không cảm thấy bất ngờ. Dù sao thông qua chích máu ở hai mạch Kim Tân Ngọc Dịch, có thể duy trì được một hai ngày đã là tốt lắm rồi. Bây giờ sốt lại cũng là chuyện bình thường.   

Nhưng Giang Khương cũng không định sử dụng loại phương pháp này. Dù sao, không đến vạn bất đắc dĩ thì không nên dùng. Dùng nhiều sẽ tổn thương dương khí.   

Bây giờ nhiệt độ cơ thể của Tiểu Bảo còn chưa vượt quá 40 độ C. Hơn nữa qua mấy tiếng nữa, có thể sẽ có được loại thuốc ức chế. Bây giờ có túi băng hạ nhiệt, tạm thời không có vấn đề gì quá lớn.   

- Được rồi, Viên Dũng, vất vả cho anh rồi. Anh đi nghỉ đi, nơi này cứ để cho tôi.   

Nhìn gương mặt Viên Dũng có chút uể oải, Giang Khương mỉm cười nói.   

- Không cần, không cần. Y sĩ Giang, tôi canh Tiểu Bảo được rồi. Có việc gì thì tôi sẽ thông báo cho anh, anh đi nghỉ ngơi đi.   

Viên Dũng sửng sốt, ánh mắt hiện lên sự khác thường nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.   

Nhìn Viên Dũng kiên trì như vậy, Giang Khương hiển nhiên biết là tại sao, liền vỗ vai Viên Dũng, cười nói:   

- Đi đi, tôi cũng vừa mới ngủ xong, bây giờ tinh thần rất tốt. Hai ngày nay vất vả cho anh rồi. Nơi này đã có tôi, sáng mai anh trở lại. Đây là mệnh lệnh.   

- Vâng, cảm ơn y sĩ Giang.   

Nhìn ánh mắt ôn hòa của Giang Khương, Viên Dũng gật đầu, sau đó lui ra ngoài.   

Nhìn Viên Dũng biến mất sau cánh cửa, lúc này Giang Khương mới c ởi đồ phòng hộ của mình ra, ngồi xuống trước giường của Tiểu Bảo, nhìn gương mặt ửng đỏ của cậu, mày khẽ cau lại, có chút khó chịu, sắc mặt của Giang Khương cũng dần âm u hơn. Hắn đưa tay sờ trán Tiểu Bảo, cảm nhận được cảm giác nóng rát truyền đến từ lòng bàn tay, hắn âm thầm thở dài, vươn tay lấy túi băng từ trong tủ ra, đặt xuống bên cạnh gương mặt Tiểu Bảo.   

- Tiểu Bảo, đừng sợ, có ba ở cạnh con, con cần phải kiên trì hơn. Rất nhanh ba sẽ tìm ra thuốc chữa bệnh cho con. Con nhất định phải kiên trì.   

Nhẹ nhàng vuốt trán Tiểu Bảo, Giang Khương cắn môi, chậm rãi nói.   

Giống như nghe được lời nói của Giang Khương, Tiểu Bảo phát ra tiếng r3n rỉ, gương mặt vốn đang nhăn nhó tạm thời giãn ra.
Advertisement
';
Advertisement