Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Mấy vị giáo sư nhìn hòm khám bệnh rồi lại nhìn nhau, thật sự cảm thấy mình bị trấn trụ.   

Đây gọi là đi tát sắm gầu, đi câu sắm giỏ. Đầu tiên cái ống nghe xa hoa kia họ còn hơi khinh thường, nhưng tính thực dụng cực mạnh của cái hòm khám bệnh trước mặt thật sự khiến họ chấn động.   

Mặc dù họ không rõ đây là kiểm tra này là kiểm tra gì, nhưng chắc chắn không phải loại kiểm tra máu bình thường, có lẽ thuộc một loại kiểm tra đặc biệt. Nếu không với kỹ thuật và thiết bị của Bệnh viện đa khoa, trên bệnh án có ghi lại nhiều báo cáo kiểm tra như vậy, trên căn bản không cần phải kiểm tra tạm thời thêm nữa.   

Đương nhiên, trừ phi đối phương cố ý lấy le, nếu không khả năng này gần như rất nhỏ.   

Các giáo sư chuyên gia này đột nhiên chú ý thấy nữ y sư luôn nở nụ cười mỉm trên môi của đối phương lúc này sắc mặt đột nhiên âm u. Trong lòng mấy vị giáo sư khẽ “tạch” một tiếng. Lẽ nào đối phương đã kiểm tra ra được gì?   

- Thế nào?   

Lâm y sư nhíu mày, lãnh đạm hỏi.   

- Không thể xác nhận được nguyên nhân sốt...   

Lúc này Trương y sư cũng khẽ cau mày, nhìn số liệu thể hiện trên màn hình tinh thể lỏng, thấy hơi bất ngờ.  

Lâm y sư nghe Trương y sư nói vậy thì lông mày càng nhíu chặt, sau đó tự bước đến cạnh Tiểu Bảo, nhìn cơ thể đang mơ màng nằm trên giường bệnh. Sau khi ông đánh giá một lúc liền đưa tay lật người Tiểu Bảo, cẩn thận kiểm tra cơ thể Tiểu Bảo một lượt, rồi lại đưa tay đẩy những nếp nhăn chỗ khuỷu tay, khuỷu chân của Tiểu Bảo ra xem.   

Sau khi ông xem cẩn thận một lượt thì lông mày càng nhíu chặt, giống như đang gặp phải vấn đề khó/   

Sau khi ông thoáng trầm mặc, liền lắc lắc cơ thể Tiểu Bảo đang nằm trên giường. Lâm y sư nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo, sau đó đưa tay nhẹ nhàng đẩy vị trí lưng ngón trỏ tay trái của Tiểu Bảo.   

Lúc này mấy vị giáo sư bên cạnh bắt đầu hai mắt nhìn nhau. Theo lý, vị Lâm y sư này là y sư cấp trên, y sư cấp dưới không kiểm tra ra, y sư cấp trên kiểm tra lại thì phải thực hiện một lần kiểm tra cơ thể nữa mới đúng. Làm gì có chuyện y sư cấp dưới đã kiểm tra cơ thể qua rồi thì mình không kiểm tra nữa, lẽ nào ông ta không lo y sư cấp dưới không phát hiện ra được một vài hiện tượng khác thường sao?   

Hơn nữa dù y sư cấp trên chỉ làm bộ thì cũng phải làm... Sao hai người này hoàn toàn không để ý đến chuyện này vậy?   

Trong lòng các vị giáo sư thầm nghĩ. Nhưng họ thật sự không biết trong lòng những y sư Thiên Y viện này kiêu ngạo và tự tin nhường nào. Người có tư cách trở thành thành viên chính thức của Thiên Y viện, vậy thì họ luôn đủ tin tưởng vào đồng nghiệp của mình. Nếu những kiểm tra cơ thể đơn giản nhất này cũng không làm được, vậy thì còn mặt mũi đâu mà lăn lộn tiếp nữa.   

Hơn nữa Lâm y sư và Trương y sư cùng làm việc với nhau ở Bắc Kinh nhiều năm.   

Họ rất hiểu tính khí của đối phương. Tính tình Trương y sư kỳ cẩn thận, mặc dù là Y sĩ nhị phẩm nhưng phương diện này so với Lâm y sư không hề thua kém chút nào, cho nên dĩ nhiên Lâm y sư rất yên tâm. Cộng thêm người của Thiên Y viện trước nay làm việc luôn yêu cầu hiệu suất và hiệu quả, căn bản sẽ không lãng phí thời gian vào những chuyện đơn giản như vậy.   

Nếu đã có đồng nghiệp đáng tin cậy đưa ra phán đoán rồi vậy thì mình hoàn toàn không cần phải lãng phí thời gian vào việc này nữa.   

Lâm y sư cẩn thận nhìn vân kinh mạch trên ngón trỏ của Tiểu Bảo, chân mày chíu chặt hơn nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Trương y sư, trầm giọng nói:   

- Kim châm đâm huyệt...   

- Kim châm đâm huyệt?   

Trương y sư nghe Lâm y sư nói vậy thì hơi sửng sốt, trên mặt lộ tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng hồi phục tinh thần, mở hòm khám bệnh ra không chút chậm trễ sau đó lấy một ống tiêm đưa qua.   

Hai người nhanh chóng nhẹ nhàng dùng bông khử trùng khử trùng một vài vị trí trên người Tiểu Bảo xong, Trương y sư ra tay nhanh như bay đâm bảy tám kim châm lên người Tiểu Bảo.   

Mấy giáo sư bên cạnh thấy trên người Tiểu Bảo đột nhiên có thêm vài cây kim châm sáng loáng từ tứ chi đến ngực, rồi đến mặt thì trong mắt lộ vẻ kinh hãi, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Cuối cùng họ vẫn kìm được không nói gì. Đứa trẻ còn nhỏ như vậy sao có thể căm kim châm dài như vậy lên người? Đặc biệt là trong cơ thể có nhiều nội tạng quan trọng như vậy, lẽ nào không sợ làm chúng bị thương sao?   

Có điều mấy vị giáo sư chuyên gia chỉ hơi trầm ngâm. Tình hình hiện tại tuy hơi khiến người ta căng thẳng, nhưng dường như hai người này cũng không phải kiểu những người hay làm bậy, cho nên mọi người quyết định không lên tiếng ngăn cản, quyết định cứ xem thử tình hình trước rồi tính sau.   

Mặc dù trên mặt các vị giáo sư lóe lên chút căng thẳng, nhưng sắc mặt của hai vị y sư động thủ lúc này lại vô cùng nghiêm túc.   

Sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau liền nhẹ nhàng gật đầu. Hai người chia nhau ra một trái một phải nhẹ nhàng búng lên đuôi mấy cây kim châm.   

Mấy cây kim châm kia rung lên, toàn thân Tiểu Bảo cũng bắt đầu khẽ run rẩy, thậm chí ngay cả nắm tay vốn nắm chặt lúc này cũng bắt đầu nắm vào mở ra.   

- Lâm y sư...   

Phan Hiểu Hiểu đứng bên thấy vậy cũng hơi căng thẳng, nhìn Lâm y sư căng thẳng nói.   

Lâm y sư khẽ khoát tay, ý bảo Phan Hiểu Hiểu đừng lo. Nhưng hai mắt của ông lại nhìn chằm chằm mấy cây kim châm, giống như sợ xảy ra sai sót.   

Các giáo sư chuyên gia đứng bên lúc này nhìn thấy vẻ nghiêm trọng trên mặt hai người thì cũng học theo họ nhìn những cây kim châm đang không ngừng rung lên kia. Nhưng họ nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn thấy có gì khác thường.   

Chỉ có hai vị y sư đứng đó nhìn bộ dạng của mấy cây kim châm, vẻ mặt càng lúc càng ngưng trọng...   

Dần dần, tốc độ rung của mấy cây kim châm càng lúc càng chậm, bắt đầu muốn dừng lại. Lúc này sắc mặt hai vị y sư âm trầm, giống như sắp có chuyện gì không hay xảy ra vậy.   

Phan Hiểu Hiểu và dì Dương đứng bên nhìn thấy vẻ mặt càng lúc càng âm trầm của hai vị y sư thì tim cũng bắt đầu thắt lại.   

Hai vị y sư bị mọi người nhìn chằm chằm, lúc này dường như không hề chú ý đến ánh mắt vừa căng thẳng vừa sợ hãi của người khác. Hai người chỉ mang theo sắc mặt âm trầm nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu. Lâm y sư đưa tay nhẹ nhàng rút kim châm ở ngực Tôn Nghị ra.   

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, sau khi kim châm ở ngực Tiểu Bảo bị rút ra thì một tơ máu cũng chầm chậm chảy ra từ lỗ kim đó, hơn nữa cùng với những kim châm xung quanh chậm rãi rung lên, tơ máu kia càng lúc càng đậm, càng lúc càng lớn, cho dến khi lớn bằng hạt đậu xanh.   

Hai vị y sư nhìn chằm chằm giọt máu lớn bằng hạt đậu xanh kia, đột nhiên, vẻ mặt âm trầm của hai người lập tức trở nên tái nhợt.   

Những người còn lại lúc này trong lòng căng thẳng, sau đó cũng đều nhìn hạt máu kia. Lần này, cuối cùng họ đã nhận ra điều khác thường, vì giọt máu kia không phải đỏ sẫm bình thường mà dường như có một tầng màu xám nhạt.   

Tầng màu xám nhạt này nếu không nhìn kỹ thì bình thường không thể nhận ra được. Nhưng sau khi họ nhìn chăm chú có thể nhìn thấy rõ trên bề mặt của giọt máu thực sự có một tầng màu xám đang không ngừng lưu động, khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái.   

Chủ nhiệm Lý thấy tình hình kỳ quái như vậy lúc này rốt cục không kìm được nữa, đang định mở miệng hỏi thì vị Trương y sư kia dường như phát hiện ra ông muốn nói gì, đột nhiên phất tay với ông, ý bảo ông đừng lên tiếng. Còn vị Lâm y sư thì rút di động trong túi ra, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng nhanh chóng bấm một dãy số.   

- Y sư cao cấp La Thiên Minh... chào ngài, tôi là Lâm Ngọc Tường, giờ tôi xin báo cáo với ngài, Bắc Kinh phát hiện ra một loại độc bệnh truyền nhiễm khác thường, tình hình cụ thể không rõ, tôi xin viện trao quyền đặc biệt...   

- Đúng... là Tiểu Bảo... ban nãy vừa xác nhận, tôi và y sĩ Trương Ngọc Phượng sẽ nhanh chóng tiến hành phân tích tương ứng...   

- Được... xác nhận trao quyền đặc biệt tạm thời, trong kỳ hạn hai tiếng đồng hồ, tôi sẽ nhanh chóng thông báo tình hình với mấy Ủy viên thường vụ đương cục, xin y sư La Thiên Minh nhanh xin phép Hội đồng viện, trao trao quyền đặc biệt chính thức và cử chi viện tương ứng!   

- Được, tôi và y sĩ Trương Ngọc Phượng sẽ luôn đảm bảo thông tin thông suốt...   

- Đã nhận được trao quyền đặc biệt tạm thời, khởi động cấp cứu khống chế...   

Sau khi cúp máy, Lâm y sư vẻ mặt nghiêm túc nói với Trương y sư hai câu, sau đó xoay người đi về phía cửa sổ.   

Lúc này Trương y sư lại nở nụ cười nhạt như ban đầu, bước đến trước cửa phòng bệnh, đóng cửa phòng bệnh lại. Sau đó chị ta xoay người đối diện với mấy vị giáo sư chuyên gia khoa nhi đang mang vẻ mặt kinh ngạc, trầm giọng nói:   

- Các vị bác sĩ... hiện giờ tôi xin tuyên bố một thông báo...   

- Xin mọi người giờ đừng đặt câu hỏi với tôi, yên lặng lắng nghe là được!  

Trương y sư dùng ngữ khí không thể chất vấn trầm giọng nói với những người đang mang vẻ mặt kinh hãi:   

- Một tiếng sau khoa nhi của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng sẽ tiến hành cách ly toàn diện, thông báo chính thức sẽ được quản lý cấp cao của quý bệnh viện dùng hình thức chính thức thông báo cho mọi người trong vòng nửa tiếng. Trong một tiếng này, các phòng ban khống chế dịch bệnh sẽ chính thức thực hiện biện pháp cách ly.   

- Còn chuyện cả viện có cách ly hay không, chúng tôi sẽ xem tình hình rồi công bố sau... Nhưng xin mọi người giờ hãy trở về vị trí của mình, chuẩn bị tốt để tiến hành cách ly. Nhưng không thể để tin tức này lộ ra ngoài, vì lộ ra ngoài... mọi người có lẽ hiểu rất rõ cách cách ly bệnh truyền nhiễm, cũng hiểu rõ hậu quả...   

- Ở đây, tôi không nói nhiều... xin mọi người phối hợp. Nếu có ai phản đối, xin hãy ở đây chờ thông báo chính thức của quý bệnh viện...   

Chủ nhiệm Lý dẫn đầu đám người thấy Trương y sư nói vậy thì kinh hãi há mồm, lại nghe giọng nói của Lâm y sư cách đó không xa truyền tới:   

- Ủy viên Ngô Thực Tích, chào anh... Tôi là Lâm Ngọc Tường của Thiên Y viện. Theo lệnh trao quyền đặc biệt tạm thời, tôi muốn thông báo với anh cùng với Ủy ban thường vụ Bộ chính trị trung ương một tin...
Advertisement
';
Advertisement