Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Ba... ba...   

Giang Khương chợt tỉnh khỏi giấc ngủ, đã lâu rồi hắn chưa nằm mơ. Ban nãy hình như trước mắt hắn hiện lên bóng dáng Tiểu Bảo, còn cả giọng nói bập bẹ của nó nữa.   

Giang Khương chậm rãi ngồi dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này ngoài cửa sổ vẫn đen như mực, nhưng đồng hồ sinh học chuẩn xác đã nói cho hắn biết giữa màu đen vô bờ ngoài cửa sổ kia lúc này đã có chút ánh bình minh.   

Hắn rời giường mặc xong quần áo, lén lút mở cửa phòng, sau đó đi ra khỏi tòa nhà.   

Trong bóng đêm yên lặng, Giang Khương chậm rãi đi ra sau núi.   

Hắn giờ đã tương đối quen với con đường này, cho dù không khởi động năng lực nhìn trong bóng đêm cũng có thể thuận lợi bước đi.   

- Hộc... hộc...   

Giang Khương làm những động tác quen thuộc, cảm nhận cơ thịt và xương khớp của mình dưới từng động tác đã từ thoải mái linh hoạt, sau đó là thu chặt lại, từng cổ khí tức hoặc mát mẻ, hoặc ấm áp lúc nhanh chóng chuyển động, lúc chậm rãi quanh cơ thể, trong lòng Giang Khương vô cùng thỏa mãn.   

Mấy ngày trước đã tiêu hao quá nhiều năng lượng. Lúc ở Tề gia đã tiêu hao một lượng lớn năng lượng tích lũy. Sau đó khi quay lại khó khăn lắm mới bổ sung được một phần nào đó. Nhưng lúc ở Phòng sám hối hắn lại tiêu hao hơn phân nửa năng lượng. Lần này qua nhiều ngày cố gắng, rồi còn ăn khá nhiều sâm núi, cuối cùng cũng một lần nữa bổ sung lại năng lượng. Hơn nữa hắn chỉ cần nỗ lực thêm chút nữa có lẽ sẽ tiếp tục tiếp lên một cấp. Điều này khiến tâm tình của Giang Khương tương đối tốt.   

- Hộc...   

Sau khi Giang Khương chậm rãi đứng dậy, thở mạnh một hơi, cảm nhận khí tức lưu động trong cơ thể đang chậm rãi trở về khí hải, dần dần yên tĩnh trở lại, sau đó trong đầu lóe lên dòng thông báo:   

- Tít... Ngũ Cầm vận khí pháp tự động dừng lại, điểm tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đuôi thứ năm là 56%...   

Giang Khương nghe thấy tin tức này lóe lên trong đầu liền hài lòng gật đầu, nhìn bầu trời, thấy lúc này ánh sáng phía đông đã hơi lộ diện...   

Hôm nay Giang Khương dậy sớm hơn thường ngày nên cũng tiện đường ghé qua nhà ăn lấy bữa sáng.   

- Sao hôm nay dậy sớm vậy...   

Lúc quay về Tuyên Tử Nguyệt giờ mới vừa rời giường rửa mặt, thấy Giang Khương mang theo bữa sáng trở về, có chút sửng sốt rồi mỉm cười.   

Giang Khương cười cười, nói:   

- Dậy hơi sớm... nhìn đồng hồ thấy vừa đến giờ nên tiện thể ghé nhà ăn mua bữa sáng luôn!   

- Dậy sớm...   

Tuyên Tử Nguyệt nghe Giang Khương nói vậy thì thấy hơi kỳ lạ.   

Cô ở đây đã hơn một tháng. Trên cơ bản sáng nào Giang Khương cũng dậy lúc 6h30. Nhưng hôm nay hắn đã dậy sớm hơn ít nhất nửa tiếng, đúng là dậy sớm thật.   

- Nào... ăn bữa sáng đi. Anh mua quẩy với đậu nành, còn cả bánh bao nữa...   

Giang Khương cười lấy từng thứ một ra đặt lên bàn, cười nói:   

- Mau đến ăn đi, để nguội không ngon đâu!   

- Ừm...   

Giang Khương vừa ăn bữa sáng, thỉnh thoảng lại cầm di động lên xem giờ. Tuyên Tử Nguyệt ngồi cạnh thấy hình như hôm nay Giang Khương hơi khác thường. Sau khi cô chần chừ một lát liền nói:   

- Sao vậy?   

Giang Khương cười cười, sau đó tiện tay đưa điện thoại di động đặt một bên, nói:   

- Sáng nay nằm mơ thấy Tiểu Bảo... Gần đây bận quá, không biết nó... thế nào rồi...   

- Ồ...   

Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương hiếm khi lại lộ vẻ phiền muộn liền yên lặng gật đầu. Dĩ nhiên cô hiểu, gần đây Giang Khương bận tối mắt tối mũi. Ngày nào cũng hơn mười hai giờ đêm hắn mới ngủ, sáng sáu giờ hơn dậy, ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có. Hơn nữa ngay cả Phan Hiểu Hiểu cũng rất ít khi liên lạc chứ đừng nói đến bọn Từ Thanh Linh ở Vân Giang.   

Bên Phan Hiểu Hiểu là vì Tiểu Bảo nên mới thỉnh thoảng liên lạc một hai lần.   

- Đợi lát nữa anh gọi điện thoại về đi... Lâu lắm rồi Tiểu Bảo không gặp anh, chắc nó cũng nhớ anh lắm!   

Tuyên Tử Nguyệt ngẩng đầu nhìn Giang Khương, nói.   

- Ừ...   

Giang Khương gật đầu, lại cầm lấy điện thoại di động nhìn một chút.   

Ăn xong bữa sáng, lại uống chén trà, nhìn đồng hồ thấy gần đến tám giờ, lúc này Giang Khương mới cầm di động ra. Hắn đang định gọi điện đến trường mẫu giáo ở Bắc Kinh. Nào ngờ hắn vừa định gọi đi thì di động vang lên.   

Giang Khương nhìn thấy cái tên “Hiểu Hiểu” hiện lên thì trong lòng có chút căng thẳng, sau đó ấn nút nghe.   

- Alo... Hiểu Hiểu..   

Giang Khương trầm giọng nói.   

Bên kia Phan Hiểu Hiểu nghe thấy giọng Giang Khương vội vàng nói:   

- Anh Nguyên... Tiểu Bảo sốt hai ngày nay nhưng làm thế nào cũng không hạ sốt được... hôm nay... bắt đầu mê sảng rồi...   

- Cái gì?   

Giang Khương nghe thấy giọng Phan Hiểu Hiểu sốt ruột như vậy thì trong lòng rất căng thẳng, trầm giọng nói:  

- Bác sĩ nói như thế nào?   

- Chủ nhiệm Lý Khoa y Bệnh viện đa khoa tổng hợp nói giờ đang chờ kiểm tra nguyên nhân gây sốt...   

Phan Hiểu Hiểu sốt ruột nói:   

- Anh Nguyên, hay là anh về xem thử... sáng nay Tiểu Bảo còn mê sảng gọi ba!   

- Được...   

Giang Khương trong lòng trầm xuống, quả nhiên xảy ra vấn đề, hắn nhíu mày, sau đó đồng ý nói:   

- Lát nữa anh sẽ bay về... Có lẽ cũng mất vài tiếng, anh sẽ cho người đến xem trước!   

- Ừm... Anh về nhanh lên, em lo lắng sắp chết rồi...   

Phan Hiểu Hiểu nghe Giang Khương nói vậy thoáng thở phào nhẹ nhỏm, nói.   

Sau khi cúp máy, Tuyên Tử Nguyệt đứng bên Giang Khương sớm đã cảm thấy không ổn, lúc này cũng căng thẳng hỏi Giang Khương:   

- Sao vậy? Tiểu Bảo làm sao?   

- Sốt cao không hạ... Giờ bệnh viện vẫn chưa kiểm tra ra nguyên nhân...   

Sắc mặt Giang Khương âm trầm thở hắt ra. Sau đó hắn cầm điện toại lên, bấm một con số, nói:   

- Ban hậu cần à? Tôi là Giang Khương... Giúp tôi đặt hai vé máy bay chuyến bay đi Bắc Kinh nhanh nhất...   

- Cái gì? Giờ con muốn đi à?   

La y sư thấy Giang Khương nửa tháng nay không xuất hiện trước mặt mình đột nhiên chạy đến đây, nói muốn đi Bắc Kinh thì ông lập tức nhướn mày, bất mãn nhìn Giang Khương nói:   

- Con đã chậm trễ mất nửa tháng, giờ chỉ còn hơn một tháng nữa mà con còn muốn đi?   

Giang Khương hiểu rõ phản ứng của La y sư, vội vàng giải thích nói:   

- Thầy, Tiểu Bảo nhà con bị bệnh, giờ bên bệnh viện nói không kiểm tra được nguyên nhân, con phải về xem thử...   

- Tiểu Bảo bị bệnh?   

La y sư có chút sửng sốt, sau đó mày cũng nhíu sát. Ông cũng khá thích đứa trẻ Tiểu Bảo này, sao nó lại đột nhiên bị bệnh...   

La y sư cau mày thoáng trầm ngâm, dĩ nhiên ông cũng biết Giang Khương rất coi trọng cậu con nuôi này. Lần này ông cũng không tiện ngăn cản. Nhưng giờ đang là thời kỳ tương đối mấu chốt của Giang Khương. Qua ba tháng này, Giang Khương muốn khởi động lại bộ tư liệu này sẽ cực kỳ phiền phức.
Advertisement
';
Advertisement