Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Trên bảng thông báo trước cửa căng tin Thiên Y Viện xuất hiện một tin tức, rất nhanh nhấc lên một con sóng không nhỏ trong các y sĩ Thiên Y Viện.   

Mặc dù chỉ là tin tức phê bình hai vị y sĩ thực tập nhưng lại khiến kẻ khác phải chú ý. Bởi vì hai người đó khá nổi tiếng ở Thiên Y Viện, một người tên Liêu Dương, một người tên Tôn Nghị, hai nhân vật phong vân trong lớp trẻ. Phía sau bọn họ còn có Thiên y sư Liêu Long Căn và Thiên y sư Chu Thế Dương.   

- Vốn đang không biết tại sao Giang Khương lại nổi điên ở phòng sám hối, thì ra là có liên quan đến hai người này. Phòng sám hối mà bọn họ cũng có thể nhúng tay vào? Đúng là gan lớn.   

- Nếu anh có Thiên y sư hậu thuẫn, lá gan của anh cũng sẽ lớn như vậy thôi. Anh không phải không biết bọn họ hoành hành như thế nào trong Thiên Y Viện à?   

- Cũng đúng. Hai người đó gây ra chuyện như vậy cũng chẳng có gì kỳ lạ.   

- Nhưng lần này xử phạt cũng không nhẹ, bị cấm túc một tuần. Chẳng lẽ viện Giám sát không quan tâm đ n thái độ của hai vị Thiên y sư sao?   

Hai y sĩ thực tập đứng trước bảng thông báo, thấp giọng bàn tán với nhau.   

Bên cạnh là hai y sĩ nhị phẩm, cũng đang xem tin tức, nghe hai y sĩ thực tập bàn tán với nhau, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, một người trong đó hưng phấn nói:   

- Viện Giám sát đúng là có vốn trong tay. Nếu không, với tính cách của Thiên y sư Chu Thế Dương, làm sao mà để Tôn Nghị bị xử phạt nặng như vậy.   

- Thật ra, tôi nghe nói Viện trưởng Từ cũng chú ý đến chuyện này, cho nên Thiên y sư Lưu Mộc Dương mới có thể nhanh chóng đưa ra kết quả xử lý.   

Người còn lại cười nói. Quyết định xử phạt như vậy, đối với một số y sĩ bình thường mà nói, tuyệt đối là một tin tức phấn chấn lòng người. Mặc dù Thiên Y Viện giới luật sâm nghiêm, hơn nữa còn có giám sát, có một số quy định không ai dám phạm vào. Nhưng đám y sĩ phẩm thấp như bọn họ ngẫu nhiên bị ức hiếp cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa còn không dám để lộ ra ngoài.   

Nhưng lần này viện Giám sát không hề lưu tình đối với hai vị Thiên y sư, quyết định xử phạt nặng Tôn Nghị và Liêu Dương, cũng khiến cho một số người thu liễm lại.  

Hai vị y sư tình cờ đi ngang, sau khi đọc được tin tức, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc. Một người gật đầu, sau đó nhìn vị y sư còn lại, nói:   

- Việc này đúng là không đơn giản. Xảy ra chuyện lần này, hai người kia muốn tiến lên y sĩ chính thức, chỉ sợ sẽ bị trì hoãn mất hai năm. Viện Giám sát đúng là không cố kỵ hai vị Thiên y sư rồi.   

Người còn lại chỉ mỉm cười, nói:   

- Anh thì biết cái gì? Cái này còn chưa tính. Liêu Dương thì không sao, nhưng Tôn Nghị thì lớn chuyện rồi. Lần này là cậu ta mưu hại đồng môn. Trong tương lai, nếu muốn tấn cấp Thiên y sư, đây chính là vết nhơ không thể xóa, đủ để khiến cho cơ hội cạnh tranh của cậu ta tan thành mây khói.   

- Còn có chuyện này sao?   

Người nọ cả kinh hỏi.   

- Đương nhiên, đánh cuộc thì không tính, nhưng mưu hại đồng môn thì là việc tối kỵ trong viện chúng ta. Mặc dù chúng ta cũng được xem là đồng môn, nhưng dù sao bọn họ có cùng một sư phụ. Mặc dù trong viện không có ghi chép quy định cụ thể về việc này, nhưng vẫn có tục lệ. Đã từng có người bị vết nhơ, cả đời không còn cơ hội để thượng vị.   

Người còn lại thấp giọng nói:   

- Cho nên, tôi cũng không hiểu tại sao Thiên y sư Chu Thế Dương là một nhân vật không dễ chọc, lại không dám thay đổi quyết định của viện Giám sát. Đúng là hiếm thấy.   

- Còn có chuyện như vậy?   

Người nọ cũng sửng sốt, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, nói:   

- Với tính cách của Thiên y sư Chu Thế Dương, chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tay, tại sao lại như vậy?   

- Còn như thế nào nữa? Chính là Thiên y sư Lưu Mộc Dương không phải là người dễ lay chuyển. Nếu không, Thiên y sư Lưu Mộc Dương làm sao có thể nắm giữ viện Giám sát nhiều năm như thế.   

Nói đến đây, ánh mắt của người này hiện lên sự kính nể”   

- Cũng chính là Thiên y sư Lưu Mộc Dương có thể làm như vậy, nếu không, anh cho rằng Chu Thế Dương làm sao mà cam tâm chứ? Lại còn có Thiên y sư Liêu Long Căn nữa. Người bình thường có thể chống lại hai vị Thiên y sư không?   

- Đúng rồi, Thiên y sư Lưu Mộc Dương nắm giữ quyền giám sát trong tay, nội viện chúng ta có người nào không phục đâu chứ.   

Hai người chậm rãi bước về phía trước, còn Lý Mạnh thì cùng với một người khác bước đến trước bảng thông báo.   

Những người đang vây xem, nhìn thấy Lý Mạnh, liền khách sáo chào hỏi:   

- Chào Mạnh ca.   

- Ừ, ừ!   

Tâm trạng Lý Mạnh rất tốt, gật đầu với mọi người, sau đó chậm rãi bước đến trước bảng thông báo.   

Ngẩng đầu nhìn một hồi, khóe miệng Lý Mạnh nhếch lên, khẽ cười lắc đầu, sau đó xoay người lại nói với những người chung quanh:   

- Được rồi, bắt đầu 9h ngày mai, ai cược Giang Khương thắng thì đến gặp tôi.   

Lý Mạnh vừa nói ra, có không ít người cảm thấy vui mừng, nhưng cũng có một số người kinh ngạc, cả kinh hỏi:   

- Mạnh ca, không phải Giang Khương nổi điên mới chạy ra khỏi phòng sám hối sao? Cho dù có người giở thủ đoạn trong đó, nhưng cũng không liên quan gì đến chúng ta.   

- Danh dự của Lý Mạnh tôi mà các người cũng không tin sao? Liêu Dương và Tôn Nghị dùng thủ đoạn, đương nhiên là không có liên quan gì đến các người. Kết quả như thế nào thì như thế đó thôi.   

Lý Mạnh nhún vai, sau đó cười nói:   

- Anh có xem quy tắc không? Phải can thiệp tinh thần thì mới tính là thua. Nhưng sau khi Giang Khương đi ra, hôn mê chừng một tiếng thì trở lại bình thường, căn bản không cần tiến hành can thiệp tinh thần. Cho nên đây chính là phán định cuối cùng.   

- Hả, vâng.   

Người này ngẩn ra, sau đó mới nhớ lại quy tắc quả thật là như thế. Bọn họ đã không chú ý đến điểm này, lập tức có không ít người sắc mặt buồn bã, sau đó thở dài.   

Lý Mạnh chậm rãi rời đi, nhưng trong lòng lại thầm than.   

- Vốn đang định dạy cho hai tên này một bài học. Nhưng nhìn bọn họ thảm như vậy, thôi thì bỏ qua. Ôi, thật đáng tiếc.   

- Lão Liêu, anh hoàn toàn không động lòng sao?   

Chu Thế Dương âm trầm nhìn Liêu Long Căn đối diện, hỏi.   

Thiên y sư Liêu Long Căn thật ra rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nâng chung trà lên nhấp một ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Thế Dương, thở dài:   

- Lão Chu, tính ra anh ở trong viện cũng bốn năm chục năm rồi phải không?   

- Đương nhiên, chúng ta ai mà không vào viện từ nhỏ? Trải qua mấy chục năm khó khăn mới lên được vị trí này.   

Chu Thế Dương có chút không rõ lời nói của Liêu Long Căn là có ý tứ gì. Chỉ là nhắc đến điều này, trong lòng không khỏi có chút kiêu ngạo. Dù sao trong viện có đến mấy trăm người, có thể bò lên vị trí cao nhất cũng chỉ có mấy người thôi.   

Bây giờ ông đã ngồi ở vị trí này, nhưng tiền đồ của đứa cháu ngoại lại không được đảm bảo, vậy thì sao chứ?   

Nhớ đến điều này, Chu Thế Dương lại cảm thấy tức giận. Nghĩ lại cái hôm chịu hạ thấp mình đi tìm Giang Khương, sắc mặt Chu Thế Dương lại càng khó coi thêm vài phần.   

Liêu Long Căn nhìn thoáng qua gương mặt đột nhiên khó coi của Chu Thế Dương, nói:   

- Lão Chu, chúng ta ở trong viện cũng mấy chục năm, chẳng lẽ không rõ quy củ của viện sao?   

- Quy củ?   

Nghe Liêu Long Căn nói, sắc mặt Chu Thế Dương trở nên cứng đờ, sau đó hừ lạnh:   

- Quy củ không phải do con người định ra sao? Hơn nữa cũng chẳng phải chuyện lớn gì. Nhưng liên quan đến tương lai của hai đứa cháu, chẳng lẽ ông một chút cũng không để ý?   

- Không phải là không thèm để ý, nhưng quy củ chính là quy củ. Hơn nữa mấy năm qua hai đứa này cũng quá kiêu ngạo rồi. Chịu chút giáo huấn cũng tốt.   

Liêu Long Căn không nhanh không chậm nói.   

- Tôi không phản đối chuyện dạy cho hai đứa nó một bài học, nhưng nó sẽ bị ghi chép lại, hơn nữa cũng sẽ ảnh hưởng đến chuyện bọn chúng tấn cấp sau này.   

Nhìn biểu hiện bình tĩnh của Liêu Long Căn, Chu Thế Dương chỉ thấy căm tức trong lòng. Nếu Liêu Long Căn có cùng suy nghĩ với ông, việc này còn có thể vãn hồi. Nhưng tại sao lão gia hỏa đó lại không thèm quan tâm?   

Nhìn biểu hiện nôn nóng của Chu Thế Dương, Liêu Long Căn nhẹ buông tách trà xuống, nói:  

- Lão Chu, tôi trở thành Thiên y sư sớm hơn ông. Cho nên có vài chuyện tôi muốn nói với ông một chút.   

- Sao?   

Nhìn vẻ mặt của Liêu Long Căn đột nhiên nghiêm túc lại, Chu Thế Dương nhướng mày, trầm giọng hỏi:   

- Lão Liêu, rốt cuộc là anh đang nghĩ chuyện gì, anh cứ nói thẳng ra đi?   

Liêu Long Căn gật đầu, sau đó nói:   

- Viện chúng ta thành lập đã mấy trăm năm. Có thể duy trì được đến ngày hôm nay, thậm chí còn có địa vị tôn quý, đây không phải là dựa vào người khác, mà là dựa vào công bình và liêm chính.   

Nghe đến đây, sắc mặt Chu Thế Dương đột nhiên có chút khó coi.   

- Công chính? Công bình? Thế giới này cho đến bây giờ vẫn không hề có công chính công bình.   

- Chẳng lẽ lão Liêu anh cho rằng có? Con trai của anh, nếu không nhờ có anh, nó có thể nhanh chóng lên đến y sư không?   

Gương mặt Chu Thế Dương hiện lên sự trào phúng:   

- Còn Tôn Nghị, mấy năm nay không nhờ cha con anh bình thường dụng tâm giảng dạy, cung cấp nhiều dược vật thượng phẩm, nó có thể xếp vị trí thứ nhất trong các y sĩ thực tập không? Điều này các y sĩ kiến tập và thực tập có thiên phú đồng dạng có thể so sánh sao?   

- Cho nên, trên đời này không có cái gì là công bình và công chính cả.   

- Những gì tôi làm chẳng qua chỉ là chút bất công nhỏ mà thôi. Giúp cháu ngoại của mình thì tính là gì? Chẳng lẽ lão Liêu anh lại không có tư tâm đó?   

Nghe Chu Thế Dương chất vấn, Liêu Long Căn mỉm cười, nói:   
Advertisement
';
Advertisement