Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- A!   

Nhìn hai thuộc hạ ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu, sắc mặt Lý phán quan vô cùng khó coi.   

Hai thuộc hạ, một người Địa giai tầng một, một người Địa giai tầng hai, mặc dù không mạnh bằng, nhưng cũng chỉ yếu hơn một chút.   

Nhưng lúc này, vừa mới vọt vào đã bị đối phương đánh bay ra ngoài. Rốt cuộc là Giang Khương có bao nhiêu lợi hại?   

Mặc dù đã sớm nghe nói Giang Khương xông qua được Trường Đao trận của Tề gia, thậm chí còn giết rất nhiều cao thủ của Tề gia, nhưng Lý phán quan lại không tin. Dù sao ông tu luyện mười năm mới đến được Địa giai đỉnh phong, còn Giang Khương mới 25 tuổi, làm sao đạt đến trình độ đó được? Ông vốn cho rằng cao thủ Tề gia kiêng kỵ Thiên Y Viện nên không dám xuất ra toàn lực, vì thế mới khiến cho hắn kiêu ngạo như thế.  

Nhưng bây giờ, Lý phán quan không dám nghi ngờ nhiều. Bốn thuộc hạ vọt vào, bị thương mất hai người. Thực lực này còn bàn cãi nữa sao?   

Lúc này, một thân ảnh từ thông đạo vọt ra, mang theo hàn ý dày đặc. Hai cao thủ đằng sau Lý phán quan kêu lên một tiếng, đuổi sát đằng sau.   

- Mẹ kiếp.   

Nhìn thân ảnh người nọ, Lý phán quan không dám chậm trễ, toàn lực đánh một quyền về phía người kia.   

Đối phương phản ứng cực nhanh, không chút né tránh, một quyền đối lại, hoàn toàn không để một quyền của Lý phán quan vào mắt.   

Nhìn phản ứng của đối phương, sắc mặt Lý phán quan lạnh lại. Giang Khương có lợi hại, nhưng chung quy vẫn chưa đạt đến Thiên giai. Nếu liều mạng, Địa giai đỉnh phong như ông còn sợ sao? Lập tức cắn răng, một quyền đánh tới.   

Ầm.   

Quyền của hai người va vào nhau, tạo thành một cơn gió mãnh liệt, khiến cho hai cao thủ đang vọt đến bên cạnh Giang Khương phải mở to mắt nhìn.   

Cảm nhận được lực phản chấn rất mạnh từ cánh tay truyền lên, chấn động cả người, Lý phán quan cuống quýt lui về phía sau, sắc mặt đại biến. Đã rất lâu rồi ông chưa đụng phải một đối thủ mạnh đến như vậy. Với thực lực Địa giai đỉnh phong như ông, nhưng lại bị một quyền của Giang Khương đẩy lui, quả thật rất đáng sợ.   

Lý phán quan không dám tin nhìn đối phương, nhưng khi nhìn thấy đối phương cũng bị đánh lui ba bốn bước, trong lòng mới thoáng yên ổn lại.   

Nhưng đối phương chỉ lui vài bước, sau đó lại phát ra tiếng gầm nhẹ khiến người ta lạnh cả ruột gan.   

Tiếp tục vọt đến, trong lòng Lý phán quan run lên. Tiểu tử này đáng sợ quá. Xem ra dưới tác dụng kích thích của thuốc, hắn đã thật sự nổi điên.   

Với khí thế như vậy, khi đối chiến, hắn sẽ chiếm thế thượng phong.   

Trước trạng thái điên cuồng của Giang Khương, Lý phán quan còn chưa chiến, khí thế đã yếu đi vài phần. Thấy Giang Khương đánh tới một quyền, Lý phán quan liền cắn răng tung ra một quyền nghênh đón.   

Ầm.   

Khí thế đã yếu đi vài phần, Lý phán quan bị Giang Khương chấn lui năm sáu bước, nhưng khi hai chân vừa mới đứng vững, Giang Khương lại hét lên một tiếng, tiếp tục đánh tới một quyền, xu thế hung hãn trước đây chưa từng có.   

Lúc này, Lý phán quan đã kinh hãi trong lòng, miễn cưỡng đối chưởng với Giang Khương một cái, cảm giác cổ tay đau không chịu nổi, không khỏi kêu lên một tiếng với hai thuộc hạ:   

- Các người chết hết rồi sao? Còn chưa xông lên?   

Lập tức thối lui, sau đó nhấn một cái nút trên cái đồng hồ đeo trên tay.   

Đây là một loại thiết bị gọi đi. Phòng sám hối nằm ngay bên trong Thiên Y Viện, hơn nữa ngày thường cũng rất ít chuyện xảy ra. Cho nên chỉ có bốn người quản lý mà thôi. Lúc này Lý phán quan ấn thiết bị cầu xin trợ giúp, trực tiếp hướng ra bên ngoài cầu cứu.   

Người phụ trách trực ban của Thiên Y Viện nghe tiếng còi cảnh báo vang lên chói tai, liền giật mình, vội bật dậy nhìn vào màn hình lớn.   

Nên biết rằng, tiếng còi cảnh báo đó, ngoại trừ diễn tập hàng năm thì chưa từng nghe thấy qua. Chẳng lẽ là diễn tập khẩn cấp?   

Người đó đưa mắt nhìn kỹ, liền nhìn thấy nơi phát ra cảnh báo không phải là bên ngoài Thiên Y Viện mà là đến từ phòng sám hối.   

- Cái này…   

Người phụ trách có chút sửng sốt, cho dù là diễn tập khẩn cấp, hẳn phải diễn ra ở bên ngoài chứ? Tại sao lại thực hiện ở phòng sám hối?   

Mặc dù kinh nghi, nhưng mặc kệ thế nào, tiếng còi cảnh báo đã vang lên rồi, người phụ trách không dám chần chừ, lập tức ấn một cái nút, sau đó nói vào micro:   

- Đội một đến trợ giúp trước.   

Sau khi ra lệnh xong, người này ngẩng đầu lên nhìn màn hình lớn trên vách tường, sau đó nhấn nút di chuyển camera giám sát đến vị trí xảy ra sự việc.   

- Ơ?   

Sau khi nhìn thấy rõ sự việc, gương mặt người phụ trách hiện lên sự cổ quái.   

Lý phán quan đang dẫn hai thuộc hạ, dùng chiến thuật trì hoãn, vây quanh một người thanh niên có gương mặt quen thuộc đang điên loạn. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, người phụ trách có chút phì cười. Chuyện như thế lại xảy ra ở viện của Lý phán quan, đúng là lần đầu tiên gặp phải.   

Một số người đứng bên ngoài phòng sám hối, đang nhàn nhã trò chuyện, chuẩn bị chờ đến sau mười phút sẽ xem tình huống của Giang Khương như thế nào, lúc này cũng nghe được tiếng quát từ trong khu vực phòng sám hối vọng ra, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, có chút không hiểu rốt cuộc bên trong đã phát sinh chuyện gì. Chẳng lẽ đám người phòng sám hối nhàn rỗi đến mức luyện võ với nhau?   

Nhưng thanh âm này dường như không giống.   

Trong lúc mọi người đang nghi hoặc, bên trong lại truyền đến tiếng hét thảm, mọi người lại càng nghi hoặc hơn.   

Một thuộc hạ của Lý phán quan nhất thời không phòng bị, bị một quyền của Giang Khương đánh trúng ngực, phun ra một ngụm máu văng ra ngoài. Lúc này chỉ còn lại Lý phán quan và một thuộc hạ khác.   

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao thanh âm này không phải giống như đang luyện võ với nhau?   

Mọi người cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhưng không ai có dũng khí lướt qua bức tường đó.   

Đây là nơi tiến hành xử phạt của Thiên Y Viện, cho dù là thành viên chính thức của Thiên Y Viện cũng không dám tự tiện chọc giận Lý phán quan. Cho nên mọi người cứ nhìn nhau mà không ai dám tiến vào tìm hiểu.   

- Chết.   

Lúc này, trong viện truyền đến tiếng rống giận khiến cho người ta phải lạnh mình. Sau đó lại một tiếng hét thảm. Khi đó mọi người mới phát hiện sự việc có chút không ổn.   

Những người vây xem đang định leo lên tường nhìn xem, đột nhiên nghe được tiếng gió từ phía sau truyền đến. Mọi người quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy bốn người mặc chế phục màu đen, ngực đeo huy hiệu bảo vệ màu đỏ của Thiên Y Viện, từ trên mặt đất bắn lên, hai bước đạp lên bức tường rơi vào bên trong.   

- Thành viên của tổ cảnh giới.   

Nhìn thân ảnh chỉ xuất hiện trong những buổi diễn tập hàng năm, mọi người đều cả kinh. Bọn họ biết được bốn người này đại diện cho điều gì. Đây là hệ thống cảnh giới hộ vệ tầng một của Thiên Y Viện. Một khi có người xâm lấn hoặc trong viện xuất hiện tình huống dị thường, ngoại trừ nhân viên trực cảnh giới thì đây là tổ trợ giúp đầu tiên nhất.   

- Có người nào dám xâm nhập vào bên trong sao?   

Sắc mặt đám y sĩ đều thay đổi, theo sát chạy vào trong viện.   

Có người có dũng khí xâm nhập vào viện, hơn nữa còn là phòng sám hối, đúng là ăn gan báo mà.   

Lúc này, Mã Tiểu Duệ là người chạy đầu tiên, một chân đạp lên bức tường, lướt qua rồi rơi xuống bên trong.   

Sau khi rơi xuống đất, nhìn thấy rõ tình huống, sắc mặt liền biến đổi, kêu to lên:   

- Giang Khương.  

Các y sĩ còn chưa đến nơi, nghe được tiếng kinh hô của Mã Tiểu Duệ, gương mặt liền hiện lên thần sắc quái dị. Chuyện này có liên quan đến Giang Khương sao?   

Hai mắt Giang Khương đỏ bừng, một quyền đánh vào ngực Lý phán quan. Sau khi nhìn Lý phán quan bay ngược ra ngoài hai ba thước, lúc này mới ngửa đầu hét lớn một tiếng.   

Tiếng kêu thê lương khiến lòng người phát lạnh.   

Bốn thành viên cảnh giới đến trợ giúp, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, liền có chút kinh nghi. Bởi vì trước mặt chàng thanh niên râu ria xồm xoàm kia là huy hiệu y sĩ tam phẩm.   

Nhìn kỹ lại, bốn vị cao thủ của Thiên Y Viện cũng nhận ra chàng thanh niên này là ai. Đây là người có thể nói là nổi nhất ở Thiên Y Viện gần đây, nghe nói là rất được các Thiên y sư coi trọng, tiền đồ sáng lạn, y sĩ trẻ tuổi nhất, y sĩ Giang Khương.   

Nếu không phải kẻ địch xâm lấn, cao thủ ngoại viện cũng không dám tùy tiện ra tay, chỉ vội vàng tiến lên, đỡ lấy Lý phán quan, ý định hỏi thăm tình huống trước.   

- Tại sao? Tại sao?   

Một tiếng rống thê lương vang lên.   

Đứng trong sân, một thân sát ý, hai mắt đỏ bừng, Giang Khương phẫn nộ ngửa đầu hét to.   

- Tại sao? Đội trưởng, tại sao?   

- Vì quốc gia, vì lệnh của một người, chúng ta bôn ba ngàn dặm, truy tìm chém giết nhiều năm như thế, chết nhiều huynh đệ như thế. Nhưng khi mang được đồ vật về, kết quả lại như thế này?   

- Tại sao?   

- Tất cả mọi người đều tưởng rằng có thể trở về nhà, nhưng tại sao cuối cùng lại thành như vậy?   

- Cơ Đầu, Tích Nghiêm ca, Đại Hùng đã chết, mà chết trong tay người nhà.   

- Tại sao? Tại sao?   

Giang Khương ngửa đầu thét lớn, nước mắt màu đỏ chậm rãi chảy xuống gương mặt.
Advertisement
';
Advertisement