Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Tiểu Vũ đã khỏe, cho nên Giang Khương cho Tiểu Vũ thêm hai ngày thuốc nữa, còn dặn cô nếu có gì không ổn thì phải trở lại ngay.   

Tiểu Vũ vốn muốn trả tiền nhưng lại bị Giang Khương trả lại.   

Nhìn gương mặt của Giang Khương, Tiểu Vũ rốt cuộc cũng từ bỏ việc trả tiền thuốc. Lý gia cô nợ Giang Khương không ít, chút tiền này có là gì chứ.   

Nhìn Tiểu Vũ đi xa, Giang Khương mới thở phào một hơi. Nghĩ đến tình huống hôm qua, hắn thật sự sợ. Tiểu Vũ sốt đến mức sắp ngất đi. Cũng may mà đến phòng khám mới ngất. Nếu ngất giữa đường thì không biết sẽ như thế nào.   

Cho nên Giang Khương cảm thấy, khi nào có tiền hắn sẽ đi mua một cái điện thoại. Dù sao bây giờ có điện thoại cũng tiện. Mua một cái mấy trăm đồng, nghe gọi nhắn tin là đủ.   

Lại bị tổ sư gia hành thêm một đêm, sáng sớm Giang Khương choáng váng tỉnh lại. Bởi vì chuyện của Tiểu Vũ hôm qua nên đã nghỉ luyện Ngũ Cầm Hí một ngày. Hôm nay không thể nghỉ nữa. Cho nên sau khi rửa mặt xong, Giang Khương liền chạy về phía trường đại học Đông Nguyên.   

- Xin chào Giang lão sư.   

- Xin chào Giang lão sư.   

- Hả, chào buổi sáng, chào buổi sáng.   

Trong lòng Giang Khương phát khổ, nhưng ngoài mặt vẫn phải mỉm cười với hai bạn nữ sinh, sau đó chạy vào đường rẽ nhỏ, để lại hai bạn nữ đang cúi đầu thảo luận với nhau:   

- Quả nhiên không đeo mắt kính đẹp trai hơn nhiều. Thoạt nhìn tuổi tác không lớn hơn chúng ta bao nhiêu.   

Trong rừng, Giang Khương tập luyện Ngũ Cầm Hí gần một tiếng rồi trở lại phòng khám mở cửa.   

Mọi người lục tục đi làm. Hồ lão cố ý đến phòng thuốc dặn dò các y tá, bảo về sau phòng khám có chuyện khẩn cấp thì Giang Khương tạm thời có quyền được kê đơn và lấy thuốc.   

Đối với chuyện này, mọi người tất nhiên là không có dị nghị. Dù sao chuyện ngày hôm qua đã nói rõ một số tình huống. Nếu y tá Tiểu Lệ chỉ vì Giang Khương không có bằng cấp hành nghề mà không chấp hành yêu cầu của Giang Khương, như vậy người bị ngộ độc thuốc trừ sâu sẽ không cứu được.   

Bây giờ Giang Khương đã có cái quyền này, sau này làm việc cũng tiện hơn, ít nhất cũng không lo lắng sẽ xảy ra chuyện như lần trước.   

Khi Trương Nhạc nghe được tin tức này, ánh mắt hiện lên sự tức giận, nhưng vẫn cúi đầu nhẫn nhịn, không dám có dũng khí biểu lộ.   

Giang Khương phối hợp với Hồ lão càng lúc càng thuần thục, Trương Nhạc cảm thấy mình giống như người ngoài. Về phương diện Trung y, trên cơ bản không cần y ra tay. Bởi vì y khám cho một người bằng Giang Khương khám cho ít nhất hai ba người.   

Cho nên, Trương Nhạc dần dần bắt đầu phụ trách chuyên môn của mình. Y am hiểu nhất là Tây y, còn về phần Trung y, chỉ khi nào Hồ lão và Giang Khương bận quá thì mới giúp.   

Mục đích chính của y đến đây chỉ là muốn mượn danh tiếng và nhân mạch của Hồ lão tạo con đường sự nghiệp cho mình. Về phần Trung y chỉ là học thêm mà thôi. Dù sao, trải qua hơn một năm, y cũng đã có được cơ sở nhất định, chỉ còn thiếu mỗi kinh nghiệm, mà cái này thì sẽ từ từ bổ sung.   

Cho nên, Trương Nhạc tự an ủi mình. Bây giờ cần phải hạ thấp mình, ngàn vạn lần phải nhẫn nại.   

Khám xong cho hai ba chục bệnh nhân đến trưa. Buổi chiều, Giang Khương và Hồ lão lại phải đi dạy. Tiết dạy này không phải là Trung y cơ sở dành cho năm hai nữa mà là tiết tăng thêm của sinh viên năm tư.   

Đối với tiết tăng thêm này, Hồ lão thật sự có chút rối rắm. Mỗi tuần cũng chỉ có một tiết, muốn giảng giải Trung y cơ sở thì được, nhưng muốn đi sâu vào Trung y thì thật không đủ.   

Phải biết rằng, sinh viên Trung y chuyên nghiệp phải mất ba bốn năm mới có thể xem như là hiểu biết. Nhưng những sinh viên này chỉ học mới một năm, thậm chí chỉ là một học kỳ, hơn nữa một tuần một buổi thì phải làm thế nào cho tốt?   

Là một giáo sư nghiêm cẩn và chuyên nghiệp, Hồ lão vô cùng rối rắm về chuyện này. Ông chậm rãi đi bên trong khuôn viên trường đại học, nghiêm túc nhìn Giang Khương:   

- Giang Khương, cậu nói buổi học này phải làm như thế nào? Ta đã suy nghĩ mấy ngày nhưng cũng không đưa ra được một chương trình phù hợp.   

- Chắc chỉ là nội dung sâu sắc và dễ hiểu thôi.   

Giang Khương gãi đầu, cau mày nói:   

- Một buổi học thì không thể nào nói quá nhiều, trên cơ bản cũng chỉ học qua lý luận cơ bản của Trung y, sau đó nhắc đến các chứng bệnh và thuốc phục dụng, để bọn họ còn có cái để hiểu, không đến mức nhìn đơn thuốc cũng không biết tác dụng của nó. Con nghĩ như vậy cũng là tốt lắm rồi.   

- Ừm, có lý.   

Hồ lão liên tục gật đầu, cho rằng Giang Khương đã nói đúng. Ông đã suy nghĩ quá nhiều rồi.   

Tiết học Trung y này là dành cho các bạn sinh viên năm tư, và là một tiết học bắt buộc.   

Cho nên, khi Giang Khương và Hồ lão bước vào phòng học, cả phòng đã đông nghịt người. Người nào cũng không muốn để lại ấn tượng quá xấu cho giáo sư.   

Giang Khương đi theo đằng sau Hồ lão, sau đó trực tiếp ngồi xuống một góc bên cạnh cánh cửa, cách xa sự chú ý của mọi người. Tất cả ánh mắt sinh viên đều tập trung trên người Hồ lão.   

- Là Hồ giáo sư.   

Không ít người nhận ra ông. Dù sao là sinh viên năm tư, ngây ngốc trong trường cũng bốn năm, trên cơ bản cũng có chút quen thuộc với phòng khám đối diện cổng sau của trường. Hơn nữa, năm thứ hai của bọn họ, Hồ lão cũng đã dạy qua tiết Trung y cơ bản. Những bạn có trí nhớ tốt đều nhớ kỹ vị Hồ lão sư nghiêm cẩn này.   

- Ôi, là Hồ giáo sư sao? Xem ra lần này chúng ta phiền toái rồi.   

Một nam sinh mặc tây trang ngồi bên cạnh một cô gái tóc dài xinh đẹp, thấp giọng nói:   

- Thanh Linh, để anh thông báo hoãn hoạt động chiều nay lại.   

Ánh mắt nữ sinh kia hiện lên sự bất đắc dĩ, sau đó gật đầu:   

- Cũng chỉ có thể như vậy.   

Tiếng chuông reo vào học vang lên, Hồ lão sư đứng trên bục giảng, hắng giọng một tiếng, sau đó dựa theo trình tự mà tự giới thiệu:   

- Các vị bạn học, thật vui khi được cùng các bạn tìm hiểu Trung y. Tôi nghĩ rằng ở đây chắc hẳn còn có rất nhiều bạn còn nhớ tôi. Cho nên hy vọng mọi người có thể phối hợp với tôi và Giang lão sư cùng nhau hoàn thành khóa học này.   

- Đối với khóa học này, tôi thật không biết nói như thế nào. Bởi vì Trung y bác đại tinh thâm mà trường học lại sắp xếp số giờ quá ít, cho nên chỉ có thể nói sơ lược mà thôi, để mọi người hiểu được đại khái về cách chữa bệnh Trung y, tránh cho sau khi tốt nghiệp mà mất đi sự hiểu biết đối với y học truyền thống của chúng ta.
Advertisement
';
Advertisement