Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Tiểu tử con đúng là tên điên.   

La y sư nhìn Giang Khương, cười khổ lắc đầu.   

- Sư phụ, lời này của thầy cũng tổn thương người khác quá. Nếu con là tên điên, con sẽ không đáp ứng điều kiện của Tề Lãng.   

Giang Khương cúi đầu mỉm cười, nhưng vẫn làm ra vẻ đàng hoàng nói.   

- Được rồi, con cũng đừng giả bộ trước mặt thầy nữa. Người khác không biết, thầy còn không biết sao. Điên quên lối về.   

Nhìn biểu hiện giả bộ thành thật của Giang Khương, La y sư mỉm cười:   

- Được rồi, bây giờ qua bên phòng sám hối đi, ngoan ngoãn ở đó mười ngày. Lúc ra ngoài rồi thì phải tranh thủ thời gian học hỏi.   

- Vâng, sư phụ.   

Giang Khương thành thật gật đầu, sau đó nhìn La y sư xoay người bước vào phòng thí nghiệm, ánh mắt hiện lên sự ấm áp.   

Mặc dù Vương Mịch không nói rõ tình huống xử phạt hắn, nhưng Giang Khương biết rất rõ, nếu không nhờ sư phụ, hắn sẽ không dễ dàng gì mà tránh được một cửa này, chỉ bị cấm túc sám hối mười ngày. Nhìn vẻ mặt buồn bực của Tôn Nghị bên cạnh là có thể biết được.   

Nếu quyết định xử phạt đã có, hơn nữa Tuyên Tử Nguyệt đã có Vương Mịch và Mã Tiểu Duệ chiếu cố, hắn cũng yên tâm đến phòng sám hối.   

Phòng sám hối nằm ở ngọn núi sau viện. Trên đường đi, Giang Khương gặp phải không ít người.   

- Xin chào y sĩ Giang.   

- Xin chào y sĩ Giang.   

Nhìn gương mặt kính nể lẫn hâm mộ của các y sĩ thực tập hoặc kiến tập, Giang Khương hiểu ra chuyện của hắn chỉ sợ đã bị lan truyền khắp viện rồi.   

- Giang Khương, không tệ đấy. Nghe nói cậu dẫn bốn cao thủ ngoại viện xông vào Tề gia cướp vợ, đánh Tề gia đến hoa rơi nước chảy, nhưng vẫn có thể toàn thân trở ra. Hơn nữa, Tề gia cũng chỉ đòi cậu có mười viên Vân Cực Đan. Mạnh, quá mạnh đi.   

Gặp một vị y sĩ ba mươi tuổi, Giang Khương liền nhận ra ngay. Nhìn đối phương bội phục cộng với ngón tay cái giơ lên, Giang Khương cười hắc hắc:   

- Đào huynh, anh cũng đừng trêu chọc tôi chứ? Có biết hậu quả là gì không? Là cấm túc sám hối đấy.   

- Cấm túc sám hối?   

Nghe được câu này, gương mặt Đào Dương Khôn trở nên cứng đờ, vẻ bội phục trong nháy mắt chuyển sang đồng tình, sau đó hỏi:   

- Mấy ngày?   

Nhìn sắc mặt thay đổi của Đào Dương, Giang Khương có chút ngạc nhiên:   

- Mười ngày, làm sao vậy?   

- Mười ngày?   

Đào Dương thất thanh kêu lên.   

- Vâng, mười ngày, mà có chuyện gì sao? Hình như nó rất kinh khủng?   

Giang Khương cả kinh hỏi.   

- Đương nhiên, cấm túc mười ngày…   

Trong lòng Đào Dương Khôn dường như rất sợ, nhìn Giang Khương, đồng tình nói:   

- Lần trước tôi bị cấm túc ba ngày, lúc ra ngoài cảm giác giống như đã chết.   

- Nghiêm trọng như vậy sao?   

Giang Khương mở to mắt, hoài nghi nói:   

- Đào huynh, anh đừng hù dọa tôi chứ?   

- Hù dọa cậu?   

Đào Dương Khôn cau mày, sau đó cười nói:   

- Cậu cứ thử xem rồi biết.   

Tạm biệt Đào Dương Khôn, Giang Khương chậm rãi bước về phía bên kia núi, chỉ là trong lòng hơi căng thẳng. Biểu hiện của Đào Dương Khôn thật khiến người ta lo lắng mà.   

Bước đến sau núi, liền nhìn thấy có một gian phòng. Thật ra trước kia Giang Khương đã từng nhìn thấy một lần, biết được căn nhà này được gọi là phòng sám hối, nhưng chưa từng đến gần để xem.   

- Cậu là Giang Khương?  

Một người đàn ông trung niên sắc mặt âm trầm ngồi trước bàn, yên lặng nhìn Giang Khương.   

- Vâng, là tôi. Tôi đến để sám hối.   

Nhìn vẻ mặt âm u của đối phương rồi nhớ đến lời nói của Đào Dương Khôn, Giang Khương chợt cảm thấy trên người nổi cả da gà. Phòng sám hối này quả thật có chút dọa người.   

Nhưng ai ngờ Giang Khương vừa mới gật đầu trả lời, sắc mặt người đàn ông trung niên liền sáng lên, nở một nụ cười thật tươi, thậm chí còn đứng lên bắt tay hắn:   

- Hoan nghênh, hoan nghênh đến phòng sám hối. Tôi chờ cậu lâu rồi.   

- Vâng, vâng.   

Nhìn đối phương đột nhiên vui vẻ với mình, Giang Khương đờ đẫn, phát hiện năng lực ứng biến của mình quá kém.   

- Mười ngày, mười ngày. Thời gian thật là tốt. Cậu có biết không, tôi đã lâu lắm rồi chưa nhận được người nào đến đây quá lâu.   

- Tất cả đều chỉ ở một hai ngày, nhiều nhất là năm ngày.   

- Năm ngày cậu có biết không? Có biết hiệu quả là gì không?   

- Mấy tiểu tử đó bất quá chỉ là da lông, một chút ý tứ cũng không có.   

- Chỉ khi nào ngoài một tuần thì mới chính thức cảm nhận được nội hàm của cấm túc sám hối. Mười ngày, đây là một thời gian rất thỏa đáng.   

Nghe người đàn ông trung niên đằng trước không ức chế được sự hưng phấn khi nói chuyện, còn có con đường thẳng tắp đi sâu vào trong, Giang Khương bắt đầu cảm nhận được hàn ý bủa vây xung quanh.   

Cho đến khi hắn chính thức nhìn thấy phòng sám hối, hắn mới chân chính xác nhận sự dị thường của nó.   

Cái gì là mười ngày mới có thể cảm nhận được nội hàm của cấm túc sám hối? Rõ ràng ở năm ngày thôi đã có cảm giác muốn tự sát rồi, đừng nói là mười ngày?   

Bước vào trong, yên lặng nhìn người đàn ông trung niên vui vẻ đóng cửa, sau đó nghe được tiếng bước chân hưng phấn rời đi, Giang Khương ngẩng đầu nhìn ngọn đèn le lói trên trần nhà cao hai thước, rồi nhìn một lỗ thông gió nho nhỏ, còn có một cái bồ đoàn bằng cỏ trên mặt đất, bồn cầu tự hủy, một đống bánh bích quy và một bình nước.   

Tổng diện tích phòng sám hối, bất quá chưa đầy ba mét vuông.   

- Đậu phộng.   

Giang Khương gãi đầu, cảm giác căn phòng sám hối này còn muốn kinh khủng hơn phòng tạm giam của quân đội lần trước nữa. Ít nhất ở đó còn có cái giường, còn ở đây chỉ có cái bồ đoàn. Còn chiều cao thì không quá hai thước. Loại không gian nhỏ hẹp này khiến cho người ta khó chịu vô cùng. Người bình thường ở đây chỉ hai ba ngày đã muốn phát điên rồi.   

Còn hắn thì phải ở đến mười ngày.   

Giang Khương ôm trán, rốt cuộc hiểu tại sao vừa rồi người đàn ông kia lại hoan nghênh hắn như vậy. Người đó đúng là có vấn đề.   

Nhẹ nhàng thở dài, Giang Khương cởi giầy, khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn. Cũng may mà hắn đã có chuẩn bị tâm lý. Mặc dù có chút vượt qua sự tưởng tượng của hắn, nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi chấp nhận được.   

Hắn móc một miếng Sơn Tham trong túi đưa lên miếng cắn, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu thúc giục Ngũ Cầm Vận Khí Pháp. Hai ngày qua hắn đã tổn thất trầm trọng. Năng lượng tích trữ của Cửu Vĩ đuôi 5 chỉ còn lại hơn 10%. Lần này phải nhân cơ hội bổ sung trở lại mới được.   

- Phát hiện năng lượng sinh vật dị chủng, bắt đầu hấp thu, Ngũ Cầm Vận Khí Pháp tự động khởi động.   

Từ lúc tin tức này hiện lên, hô hấp Giang Khương dần dần bình ổn lại. Hạt năng lượng chung quanh cũng bắt đầu ngưng tụ bốn phía Giang Khương.   

- Cái gì thế?   

Trở lại phòng làm việc của mình, người đàn ông trung niên không thể chờ đợi được mà mở máy tính, sau đó kích vài cái, mở ra camera giám sát.   

Nhìn chàng thanh niên ngồi im không nhúc nhích trên bồ đoàn, hai mắt người đàn ông liền mở to.   

- Chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu tử này không phải thích náo động sao? Tại sao lại bình tĩnh như thế?   

Người đàn ông trợn mắt há mồm nhìn một hồi, gương mặt rốt cuộc hiện lên sự khinh thường:   

- Làm bộ, cậu nhất định là làm bộ. Để tôi xem, nếu cậu ở đây được ba ngày, tôi gọi cậu bằng gia gia.   

Giang Khương tất nhiên là không biết có người đang nguyền rủa hắn. Lúc này hắn chỉ toàn tâm toàn ý thôi động Ngũ Cầm Vận Khí Pháp, cảm giác hạt năng lượng nhanh chóng tập trung lại, trong lòng thầm than. Thật không ngờ ở nơi này linh khí lại nồng đậm như vậy, dường như còn đậm hơn nhiều so với bên ngoài.   

Xem ra trong mười ngày này, hắn có thể bổ sung hết toàn bộ năng lượng đã tiêu hao. Thậm chí còn có thể tích trữ thêm một ít.   

Thời gian đảo mắt trôi qua, rất nhanh đã qua bốn năm ngày.   

- Nào Tử Nguyệt, đây là cá Diệu Hương, đặc sản của Thiên Y Viện chúng tôi. Bên ngoài không có đâu.   

Mã Tiểu Duệ cười chỉ vào dĩa cá chưng tiêu trên bàn, nói.   

- Cá Diệu Hương? Hình như Giang Khương đã từng nói cho em nghe, nghe nói là rất đắt.   

Ngửi được mùi thơm ngào ngạt, Tuyên Tử Nguyệt kêu lên một tiếng, sau đó xấu hổ nhìn Mã Tiểu Duệ:   

- Tại sao lại bắt Tiểu Duệ chị tốn kém như vậy?   

- Này, khách sáo với tôi làm gì chứ? Tôi còn nhiều tiền hơn Giang Khương mà. Nào, nếm thử đi.   

- Vâng.   

Gặp gỡ một thời gian, Tuyên Tử Nguyệt cũng hiểu được tính cách của Mã Tiểu Duệ, cũng không khách sáo, dùng tay gắp một miếng bỏ vào miệng.   

Khi miếng cá vào trong miệng, Tuyên Tử Nguyệt cảm giác có một vị khó có thể hình dung tràn ngập cả khoang miệng. Trong lúc cô đang định than thở, lại nghe bên tai có người nói:   

- Chậc chậc, nghe nói vị y sĩ Giang đã ở trong phòng sám hối năm ngày rồi. Thật là lợi hại.
Advertisement
';
Advertisement