Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Trong đám người vây xem cũng có rất nhiều người muốn nhân lúc này bán thể diện cho Thiên Y viện, bước lên để hòa giải vụ này. Nếu như có thể để Thiên Y viện hoặc y sĩ trẻ trước mặt nhớ ân tình của mình, đây là chuyện tương đối tốt. Có điều, vẫn chưa có ai thật sự dám bước lên.   

Ngày vui của đích tử Tề gia, nếu người đến cướp dâu không phải người của Thiên Y viện, Tề gia sớm đã cho cả nhà ra tay đại khai sát giới. Lúc này những người bên ngoài không thể nhúng tay vào, cũng không dám tùy ý nhúng tay vào. Chuyện này chỉ cần làm không tốt là sẽ gây ra mối thù lớn.   

Cho nên có vài người hơi có thân phận đều đứng nhìn, nhìn xem chút nữa có thể hòa hoãn một chút, nếu có cơ hội thích hợp thì bước lên giàn hòa, như vậy cũng khá tốt.   

- Được... Chuyện đã qua, hôm nay chúng ta không nói đến nữa. Nhưng cậu biết hôm nay là ngày vui của Tề gia tôi... Nếu cậu gây ra thế cục chưa chết chưa dừng lại, chẳng lẽ cậu cho rằng cậu có thể toàn thân trở ra sao!   

Tề Lãng nhìn Giang Khương, lạnh giọng quát:   

- Nếu không phải tôi nể cậu còn trẻ không hiểu chuyện, hôm nay chắc chắn đã không cho cậu được trở về rồi. Giờ cậu đi đi, Tề gia tôi sẽ không so đo với cậu nữa!   

Khóe miệng Giang Khương nhếch lên, để lộ nụ cười lạnh, nhìn chằm chằm Tề Lãng, đôi mắt thanh u thâm thúy, chậm rãi nói:   

- Nếu là người khác, tôi có thể mặc kệ... Nhưng là Tuyên Tử Nguyệt, nếu cô ấy không muốn cưới, vậy thì cô ấy có thể không cưới... Không ai có thể ép được!   

- Cậu...   

Tề Lãng nghe Giang Khương nói vậy thì đôi mắt lạnh lẽo, quét mắt nhìn bốn cao thủ đồ đen đang bảo vệ Giang Khương ở giữa, trong lòng thầm hận. Nếu không có bốn cao thủ ngoại viện của Thiên Y viện này, mình đã chế trụ Giang Khương từ lâu rồi, sao có thể để hắn đứng đây nói năng bừa bãi chứ?   

Có điều lúc này ông cũng chỉ nhìn Giang Khương hít vào một hơi, đè cơn bực bội trong lòng, lạnh giọng nói:   

- Tuyên Tử Nguyệt là con dâu của Tề gia, từ nhỏ đã có hôn ước. Sao con bé lại không muốn cưới? Hơn nữa tôi nghĩ dù không muốn cưới, cũng không tới lượt cậu quản!   

Giang Khương khẽ hừ một tiếng, sau đó nhìn về phía Tuyên Tử Nguyệt bị mẹ Tuyên giữ lại đứng cách đó không xa, trên mặt bắt đầu nở nụ cười ấm áp, sau đó cất cao giọng nói:   

- Tử Nguyệt... Anh từng nói rồi, nếu em không muốn cưới thì đừng cưới...   

Tuyên Tử Nguyệt nhìn nụ cười ấm áp sáng lạn của Giang Khương thì khẽ căn môi. Giọt lệ trong mắt cô rơi xuống như trân châu.   

Đám người bên cạnh nhìn thấy rất rõ ràng, trong lòng thổn thức, thanh niên bây giờ thật là, nghĩ lại hồi đó...   

Mẹ Tuyên nhìn chàng thanh niên với nụ cười tự tin và kiên đinh đang ngẩng cao đầu đứng cách đó không xa trong lòng cảm thấy ấm áp. Giang Khương này tuy còn trẻ, nhưng rất có trách nhiệm, dám dẫn vài người đến Tề gia cướp người, cũng không uổng cho con gái bảo bối của mình thương yêu hắn như vậy...   

- Nào... đến đây với anh...   

Giang Khương mỉm cười vươn tay.   

Sau đó chậm rãi đi về phía trước.   

Thấy Giang Khương bước về phía trước, bốn người mặt áo đen cũng hơi sửng ra, rồi chậm rãi bước theo về phía trước.   

Là cao thủ ngoại viện của Thiên Y viện, trong lòng họ cũng có chút cảm khái. Là cao thủ của Văn phòng đại diện trú tại Vân tỉnh của ngoại viện Thiên Y viện, bình thường rất ít khi có cơ hội ra tay. Nhưng không ngờ, hôm nay ra tay lại là cùng y sĩ trong viện đi cướp dâu.   

Kể ra, khi mấy vị cao thủ này trên đường đến đây trong lòng rất tò mò. Vị y sĩ trẻ tuổi nhất trong lịch sử của viện rốt cuộc mang theo đám người mình chạy đến Tề gia để làm gì? Nhưng họ thật sự không ngờ lại đi làm cái chuyện cướp dâu hoành tráng như vậy. Nhưng hắn dám đem bốn người họ đến Tề gia cướp dâu, tuy mình là người Thiên Y viện nhưng làm như thế này cũng ngầu quá?   

Mặc dù trong lòng hơi bất đắc dĩ và cười khổ, nhưng đối mặt với người ngoài, bốn cao thủ ngoại viện của Thiên Y viện dĩ nhiên không hề có chút sợ hãi. Họ đại diện  

cho Thiên Y viện, mặc kệ phía trước là ai, là nơi nào, chỉ cần y sĩ của Thiên Y viện ra lệnh, vậy thì họ chỉ có thể tiến lên phía trước, tuyệt đối không thể lùi bước.   

Tề Lãng nhìn bốn cao thủ Thiên Y viện chậm rãi tiến lên thì sắc mặt càng trở nên khó coi. Ông biết, mình mà ra tay vậy thì quan hệ với Thiên Y viện coi như chấm hết. Nhưng tình hình hiện tại không thể không ra tay. Nếu thật sự để Giang Khương đưa Tuyên Tử Nguyệt đi, vậy mặt mũi Tề gia sẽ mất sạch.   

Hai ông già đứng sau Tề Lãng lúc này sắc mặt xanh mét, tiến lên từng bước, chắn trước mặt đám người, cùng quát lên:   

- Chớ có làm càn!   

Giang Khương nhìn hai ông già chắn phía trước và mấy cao thủ Tề gia vây quanh, đôi mắt khẽ híp lại. Hắn lại chậm rãi tiến lên trước một bước.   

Giang Khương tiến lên trước một bước, bốn cao thủ Thiên Y viện lúc này cũng lần lượt tiến lên một bước, sắc mặt lạnh lùng nhìn người trước mặt, tay đã chậm rãi giơ lên, nếu muốn cướp, vậy thì cướp thôi...   

- Đắc tội rồi...   

Hai ông cụ đứng chắn phía trước chắc cũng là cao thủ Đại giai tầng 1, thấy hai cao thủ ngoại viện Thiên Y viện xông về phía mình, hai người nhìn nhau, ánh mắt lạnh đi, sau khi nói một câu thì hai tay cũng đánh tới.   

- Bịch...   

Giữa bốn người vang lên một âm thanh trầm nặng, sau đó họ cùng lui mạnh ra sau một bước.   

Bốn người lui ra sau một bước thì Giang Khương vừa hay đứng đằng trước. Hắn cũng không hề chậm chạp, sau khi hít một hơi, hai tay đánh mạnh về phía hai người phía trước.   

Hai người khác đứng sau lưng hai ông cụ thấy Giang Khương đánh tới, lúc này trong mắt cũng lóe lên tia hung ác. Tuy bọn họ kém hơn hai ông cụ, nhưng cũng là cao thủ Địa giai tầng 2. Họ sớm đã tức giận vì Giang Khương dám đánh đến tận cửa Tề gia, giờ thấy đã động thủ, tuy vẫn kiêng kỵ thân phận Thiên Y viện của đối phương nên sẽ không dồn đối phương vào chỗ chết, nhưng sao còn nương tay. Họ lần lượt đưa hai tay lên chụp lấy bả vai Giang Khương, chuẩn bị khóa hai vai Giang Khương lại lật ra sau rồi tính sau.   

Hai người nghĩ chỉ cần mình khống chế được thằng nhãi này, vậy thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, hôn lễ của thiếu chủ cũng có thể được tiếp tục. tuy hai người đều biết rõ đối phương tuy còn trẻ nhưng thực lực không yếu. Nghe nói Tề Lang còn chết trong tay đối phương. Nhưng họ cũng không quá để ý. Một người mới chừng này tuổi, cho dù tu luyện thế nào, cũng chẳng thể quá mức lợi hại. Chắc chắn Tề Lang trúng kế của hắn. Họ vẫn kiên quyết không tin với thực lực của hai người họ mà không bắt được Giang Khương.   

Giang Khương nhìn thấy vẻ hung ác trong mắt hai người thì cũng lạnh lùng cười, trong lòng mặc niệm một tiếng, trong đầu lóe lên một thông tin: “Khởi động Thiên phú Tốc độ cấp 1.”   

Giang Khương mắt thấy tay đối phương đánh qua thì nhẹ nhàng đưa tay ra, hai cổ tay xoay một cái giống như một tia chớp nhanh chóng khóa tay đối phương, sau đó dưới chân đề xuống, một tiếng hét vang lên. Trong ánh mắt kinh hãi của đối phương, cánh tay hắn phất mạnh qua, hai người lập tức bị đánh bay đi giống hai miếng giẻ rách.   

Hai bên giao thủ chỉ trong tích tắc nhưng những gì xảy ra đã khiến tất cả tân khách há to miệng. Họ căn bản không ngờ một y sĩ Thiên Y viện trẻ tuổi lại có thực lực mạnh mẽ đến thế.   

Tuyên Tử Nguyệt đứng trong đám đông nhìn thấy cảnh này định tiến lên nhưng lại quay đầu nhìn mẹ đang giữ tay mình.   

Mẹ Tuyên nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng và đau khổ của con gái mình, trên khuôn mặt xinh đẹp của bà chậm rãi nở nụ cười thương tiếc. Sau đó bà buông tay con gái, nhẹ nhàng vuốt vẻ khuôn mặt Tuyên Tử Nguyệt, cười nói:   

- Muốn đi thì đi đi...   

Tuyên Tử Nguyệt nghe mẹ nói như vậy, cả tia thương tiếc trong mắt kia, hai mắt cô lập tức lại đỏ hoe.   

- Nhưng...   

Tuyên Tử Nguyệt nhìn mẹ, sau đó lại nhìn hai hàng trưởng bối Tề gia, cuối cùng lại chán nản cúi đầu.   

- Con gái bảo bối của mẹ... trước đây con có thế đâu...   

Mẹ Tuyên nhìn con gái chán nản cúi đầu, trên mặt đầy đau đớn liền nhẹ nhàng thở dài, sau đó cười nói:   

- Được rồi, đi đi... Con xem, ba con cũng đồng ý rồi đó!   

Tuyên Tử Nguyệt nghe mẹ Tuyên nói vậy thì hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó nhìn về phía ba mình, cô thấy lúc này ba đang mỉm cười nhìn mình, trong mắt tràn đầy thương tiếc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.   

Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy nụ cười dịu dàng của ba, hai tròng mắt nóng lên, một dòng ấm nóng lại chảy ra từ hốc mắt.
Advertisement
';
Advertisement