Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Bệnh nhân hiện tại chủ yếu bị chứng bóc tách động mạch chủ kèm theo mất máu nhẹ và thiếu máu. Đề nghị nhanh chóng phẫu thuật chữa trị.   

Giang Khương trả lời ngắn gọn súc tích. Sau khi hắn nói xong, ánh mắt lơ đãng quét qua khuôn mặt Lâm y sư, thấy trên mặt lão đột nhiên lóe lên tia tối tăm, trong lòng hắn cười thầm, chờ các lão đồng chí cho điểm.   

Thiên y sư Lưu Mộc Dương nhìn chàng thanh niên tràn đầy tự tin này trên mặt cũng nở nụ cười nhạt, nhẹ nhàng mà gật đầu, sau đó nhìn về phía Đào y sư bên cạnh, mỉm cười nói:   

- Đào y sư, các ông cho điểm đi!   

Đào y sư cười gật đầu, liền nhìn về phía Lâm y sư cùng Dương y sư, nói:   

- Dương y sư, ông cảm thấy thế nào?   

- Phán đoán chính xác bệnh tình, đề nghị chữa trị chính xác!   

Dương y sư nói chuyện dứt khoát lưu loát, lúc này khi nhìn Giang Khương ý cười cũng đậm hơn nhiều.   

Còn Lâm y sư, lão sớm đã nhìn thấy Thiên y sư Lưu Mộc Dương kia khẽ gật đầu, trong lòng đã rối thành một đống bùi nhùi. Lão biết nếu mình cố ý cho điểm thấp, chỉ e sẽ khiến Thiên y sư Lưu Mộc Dương phát hiện ra điểm bất thường, sợ là Đào y sư kia cũng sẽ có ý kiến với mình.   

Lão đành phải tìm cách mỉm cười, gật đầu nói:   

- Tôi đồng ý với ý kiến của Dương y sư!   

Đào y sư thấy cuối cùng Lâm y sư cũng đưa ra một đánh giá công bằng cũng hài lòng gật đầu, sau đó nhìn Thiên y sư Lưu Mộc Dương nói:   

- Thiên y sư Lưu Mộc Dương, tổng cộng điểm của Lâm y sư và Dương y sư, cá nhân tôi cho rằng phán đoán và chữa trị của bác sĩ Giang Khương hoàn toàn chính xác, nên cho điểm A+!   

- Được!   

Giang Khương đi sau Lâm y sư, thấy khí thế của đồng chí già này dường như đã yếu đi bớt liền cảm thấy tự đắc. Có điều trong lòng hắn vẫn nghi hoặc. Rốt cuộc mình đã đắc tội lão từ bao giờ? Cũng may lần này lão cho mình điểm A+ coi như cũng hơi xua đi buồn bực lúc ban đầu rồi.   

Giang Khương nghĩ mãi không nghĩ ra thì chỉ đành lắc đầu, tạm thời bỏ qua chuyện này. Hắn không phải là người sợ chuyện, nhưng vô duyên vô cớ bị người ta gây khó dễ khiến trong lòng Giang Khương hơi bực bội.   

Có điều cũng may, chỉ cần bản thân mình giỏi, vẫn còn có các y sư khác ở đây, lão già này có lẽ không dám làm gì quá đáng.   

Tiếp theo đề thứ ba là bệnh nhân phụ khoa.   

Đối với bệnh nhân thế này, Giang Khương chỉ có thể nói là không có gì để nói. Thực ra số bệnh nhân phụ khoa hắn từng khám không nhiều. Vì cho dù là lúc hắn ở nước ngoài hay ở phòng khám trong nước, thực sự không có quá nhiều bệnh nhân bệnh phụ khoa đến tìm hắn khám.   

Duy chỉ có một điểm là năm đó khi ở Haiti, bác sĩ quá ít, nhân thủ không đủ dùng, có vài phụ nữ không kìm được bác sĩ phụ khoa bản địa nên chẳng còn cách nào khác mới tìm đến hắn.   

Lúc này Giang Khương mới hiểu, vì sao trước kia khi mình kiểm tra cho bệnh nhân, có vài bác sĩ lại nhìn mình với ánh mắt quái dị. Có lẽ họ cũng đều nắm được tư liệu của mình, biết mình không nắm rõ phụ khoa lắm nên mới có vẻ mặt như vậy.   

Đồng chí lão Lâm đứng bên lúc này tinh thần lại phấn chấn, ánh mắt chẳng có chút hảo ý nhìn Giang Khương. Nụ cười trộm vốn đã dập tắt kia của lão giờ lại nở ra.   

Giang Khương thấy tinh thần không lùi bước này của đồng chí lão Lâm thì đành phải thở dài. Mặc dù mình ít khi giết heo, nhưng không có nghĩa là mình không giết được.   

Phụ khoa thì sao chứ? Năm đó Tổ sư gia ngay cả đỡ đẻ cũng làm rồi, hơn nữa đều là những ca nguy hiểm, cho nên dĩ nhiên cũng nắm rất rõ phụ khoa.   

Sau khi cẩn thận kiểm tra một lượt, với bệnh phụ khoa nếu Giang Khương thật sự chỉ dựa vào tài năng của mình thì đúng là hơi gà mờ. Trình độ bệnh phụ khoa của mình còn chẳng bằng những bác sĩ chủ nhiệm phụ khoa bình thường, cách tiêu chuẩn của Thiên Y viện thật sự quá xa.   

Chả trách sắc mặt của mấy vị y sư lại hơi cổ quái.   

Căn cứ theo tình hình mình kiểm tra ra, Giang Khương xác định mình không thể nào dựa vào bản lĩnh của chính mình để tiến hành phán đoán được. Hắn đành hít sâu một hơi, khẽ nhắm mắt lại, sau đó gắn kết những thứ mình kiểm tra được trong đầu một lượt.   

Rất nhanh, từ tình hình kiểm tra này, sau khi gắn kết lại trong đầu, sâu trong đầu, một đoạn hình ảnh và tin tức ùa ra.   

Năm đó khi Tổ sư gia hành y đã từng khám cho một bệnh nhân như thế này. Giang Khương so sánh phân tích tình hình và biểu hiện bệnh trạng của bệnh nhân này một lượt, xác định không khác gì lắm, sau đó hắn lại dựa vào kiến thức và bản lĩnh của bản thân để so sánh, trong lòng bình tĩnh hơn.   

Mặc dù Tổ sư gia năm đó chỉ dùng trung y, những thứ ông dùng cũng là tên bệnh và cách chữa trị trung y. Có điều giờ sau khi đối chiếu trung y với tây y thì chỉ có vài sai biệt nhỏ thôi.   

Từ cái tên bệnh trung y để xác định tên bệnh bằng tây y không phải chuyện gì quá phức tạp. Giang Khương nhanh chóng đưa ra kết luận bệnh tình. Vẻ mặt cũng nhanh chóng trở nên bình tĩnh.   

Lâm y sư thấy Giang Khương lại mang vẻ mặt đáng ghê tởm kia xoay người lại thì liền cảm thấy tim mình đập rất mạnh. Buổi chiều lão đã đọc trong tư liệu, kinh nghiệm của thằng nhãi này về phụ khoa rất ít. Mà đầu tiên khi ở văn phòng, lúc mấy vị y sư tùy tiện bàn luận đều nhận định, thằng nhãi này phải đạt được điểm B trở lên trong bài khảo hạch phụ khoa, vậy thì chỉ cần đủ thực lực để hoàn thành tốt các đề khác thì vẫn có hy vọng qua được.   

Nhưng Lâm y sư thấy thằng nhãi này lại y như hai lần đầu thì tim lại chùng xuống. Chẳng lẽ thằng nhãi này...   

- Bệnh nhân này chủ yếu bị Lạc nội mạc tử cung và tắc đường dẫn trứng.  

Giang Khương vừa dứt lời, Lâm y sư liền nhìn nhìn vị nữ y sư bên cạnh, thấy vị nữ y sư này khẽ gật đầu, trong lòng chấn động mạnh, thằng nhãi này lại phán đoán đúng rồi.   

Một khi chẩn đoán đã không có vấn đề gì, vậy thì phương diện chữa trị không phải vấn đề gì quá lớn.   

Vì phương diện liên quan đến chữa trị có rất nhiều phương pháp chữa trị ngoại giới, thực ra đều là những thứ Thiên Y viện không thèm để mắt đến. Với mỗi căn bệnh Thiên Y viện luôn có những thủ đoạn, phương pháp chữa trị đặc biệt có hiệu quả khác với ngoại giới.   

Theo tục lệ, người ngoài gia nhập Thiên Y viện đều được có quyền hạn nhất định, bắt đầu học tập củng cố lại trong các khoa của Thiên Y viện, với năng lực và tài năng của người mới gia nhập, thông thường đều có thể nắm bắt được những phương pháp trị liệu mới này, và hiểu về những phương thuốc đặc biệt của Thiên Y viện.   

Cho nên, trong khảo hạch thăng thẳng lên Y sĩ tam phẩm này, phương diện chữa trị và dùng thuốc đều không được coi trọng lắm. Chỉ cần chẩn đoán và phương hướng chữa trị đại khái không sai, vậy thì sẽ không có vấn đề gì quá lớn.   

Sau khi Giang Khương nói xong tất cả chẩn đoán và chữa trị, Thiên y sư Lưu Mộc Dương liền mỉm cười nhìn vị Y sư nhất phẩm bên cạnh, nói:   

- Bạch Vi y sư, bà và Phong y sư cùng với Hồ Hà y sư cho điểm đi!   

Bạch Vi y sư là một nữ y sư rất khoan thai, sau khi nghe Thiên y sư Lưu Mộc Dương nói vậy liền cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Hồ Hà y sư và Dung y sư đằng sau, cười nói:   

- Nào, mọi người phát biểu ý kiến của mình đi.   

Hai vị y sư liếc mắt nhìn nhau, sau đó một vị nữ y sư liền cười nói:   

- Bác sĩ Giang Khương trên cơ bản đã phán đoán chính xác bệnh tình, tuy chưa đủ chi tiết, nhưng cũng tương đối tốt.   

- Bác sĩ Giang Khương ngoại trừ chẩn đoán thứ ba vẫn chưa xác định được, còn về những chẩn đoán chính thì không có vấn đề gì. Phương pháp chữa trị cũng không sai sót lắm.   

Du Nhất Phong y sư vô cùng đi đúng trọng tâm, nói rõ tình trạng câu trả lời của Giang Khương. Còn về phương pháp chữa trị thì nói câu không có gì sai sót lắm rất thường dùng kia.   

Các y sư của Thiên Y viện này thú vị thật đấy. Giang Khương vô cùng buồn bực. Phương pháp chữa trị này hắn tốn công sức mới nghĩ ra biện pháp ổn thỏa như vậy, nhưng từ miệng vị Du Nhất Phong y sư này thì cũng chỉ là không sai sót gì lắm, điều này khiến hắn vô cùng bực bội.   

Lâm y sư bên này vẫn luôn dỏng tai lên, sau khi nghe hai vị y sư đánh giá xong, trong lòng lạnh căm. Theo như đánh giá này thì ít nhất hắn cũng được B+. Còn nếu Bạch Vi mà rộng rãi một chút, vậy thì điểm A là không chạy thoát rồi.   

Quả nhiên, vị Bạch Vi y sư mỉm cười xong, liền nói với Thiên y sư Lưu Mộc Dương:   

- Thiên y sư Lưu Mộc Dương, căn cứ theo chấm điểm thống nhất của chúng tôi, quyết định cho bác sĩ Giang Khương một điểm A-.   

Nghe thấy vậy, trong lòng Lâm y sư bực bội. Bà già Bạch Vi này đúng là nhìn thấy thanh niên đẹp trai nên cho điểm lung tung rồi. Chẩn đoán thứ ba không chẩn đoán được mà còn cho A-.   

Đương nhiên, Lâm y sư chỉ lầm bầm chứ không dám bày tỏ chút bất mãn nào. Bạch Vi ở Thiên Y viện là Y sư nhất phẩm chỉ thua các Thiên y. Lão chỉ là một Y sư nhị phẩm, trước mặt Bạch Vi thật sự chỉ là một y sư cấp dưới. Trong tình huống như thế này, y sư cấp dưới nếu dám chất vấn quyết định của y sư cấp trên, chắc chắn là tự tìm chết rồi.   

Cho nên Lâm y sư chỉ đành đè nén suy nghĩ của mình chứ không dám lên tiếng, cũng chẳng dám làm gì.   

Thiên y sư Lưu Mộc Dương rất hài lòng với quyết định của Bạch Vi.   

Trong đề thi thứ ba thứ tư tiếp theo, đều là bệnh nhân khoa nhi, một trong hai ca còn là bệnh nhân khoa nhi cộng thêm ngoại khoa. Giang Khương cũng không hề để ý đến vấn đề này, bệnh ngoại khoa khác với bệnh nội khoa ở chỗ, bệnh nội khoa chú trọng năng lực phân tích của anh, còn bệnh ngoại khoa lại khảo nghiệm năng lực kỹ thuật động thủ của anh.   

Trong hai đề thi này, điểm của Giang Khương cũng không thấp, một A, một A-.   

Giang Khương cũng chẳng biết rốt cuộc mình còn bao nhiêu đề thi nữa, nhưng buổi chiều đầu tiên nhanh chóng trôi qua, khảo hạch tiếp theo sẽ vào sáng mai.   

Nhưng buổi sáng mai có bao nhiêu đề, Giang Khương cũng không biết, chỉ có thể an tâm chờ đợi. Có điều với tình hình hiện tại, một A+, một A, ba A-, có vẻ cũng tương đối. Nếu như tiêu chuẩn trung bình của Thiên Y viện là A vậy thì Giang Khương thật sự hơi rắc rối.   

Có điều Giang Khương vẫn rất tự tin vào bản thân. Với năng lực của hắn cộng với những tinh hoa Tổ sư gia truyền lại cộng thêm năng lực thiên phú, nếu như còn không qua được ải, vậy thì Giang Khương cũng thật sự chẳng còn gì để nói.
Advertisement
';
Advertisement