Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Thấy Giang Khương gật đầu, biểu hiện có nhớ, La y sư liền mỉm cười.   

Còn Vương Mịch và Tôn Nghị bên cạnh thì liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hiện lên sự cổ quái. Hai người biết rất rõ, kỳ thật lần này La y sư đến đây chủ yếu là muốn thu hoạch tài liệu thí nghiệm trên người Giang Khương, tiến hành thêm một bước nghiên cứu, nhưng La y sư đột nhiên nhắc đến chuyện này, xem ra là có ý định nhận Giang Khương vào Thiên Y Viện. Đến lúc đó muốn nghiên cứu cũng tiện hơn. Chỉ cần có Giang Khương ở đó, muốn lấy máu hay gì đó cũng sẽ đơn giản hơn nhiều.   

Giang Khương thật ra cũng không chú ý đến vẻ mặt của Vương Mịch và Tôn Nghị bên cạnh. Trong lòng hắn vẫn nhớ kỹ chuyện của Thiên Y Viện. Dù sao lần này chuyện của Tuyên Tử Nguyệt, nếu không có Thiên Y Viện làm hậu thuẫn, hắn thật đúng không có cách nào giải quyết.   

Vốn hắn định sáng nay gọi điện thoại cho La y sư, nhưng nghĩ đến sắp tới lễ mừng năm mới nên đành để sang một bên. Nhưng nếu La y sư đã tìm đến, như vậy hắn cũng muốn xác nhận một chút. Dù sao hắn vẫn còn có rất nhiều băn khoăn khi tiến vào Thiên Y Viện. Hắn không biết Thiên Y Viện rốt cuộc có quy định như thế nào.   

Trên người hắn có rất nhiều bí mật không thể nói cho người ta biết, nhưng lại có rất nhiều việc cần hắn làm. Nếu Thiên Y Viện hạn chế nghiêm ngặt, một khi tiến vào thì sẽ bị hạn chế. Giang Khương lo lắng nhất chính là chuyện này.   

- Cậu lo lắng chuyện gì?   

La y sư nhìn Giang Khương. Ông thật sự muốn tiến cử Giang Khương vào Thiên Y Viện. Dù sao cũng là đệ tử của cố nhân. Vị cố nhân đó một thân y học kiệt xuất khiến cho ông vô cùng thưởng thức. Nếu đối phương đã có sâu xa với Thiên Y Viện, hơn nữa năng lực cũng đã đủ, như vậy nếu hắn có thể tiến vào Thiên Y Viện, đây chính là chuyện tốt.   

Gương mặt Giang Khương hiện lên chút do dự, nhưng rất nhanh nói với La y sư:   

- La lão, tôi đồng ý gia nhập Thiên Y Viện, nhưng có chút vấn đề tôi muốn tìm hiểu rõ.   

- Ồ, là vấn đề gì?   

La y sư vẫn rất bình tĩnh. Mặc dù Thiên Y Viện có rất nhiều mối quan hệ với nhiều người, nhưng dù sao Giang Khương và Thiên Y Viện không hề quen biết. Cho nên có nghi vấn cũng là chuyện bình thường.   

Giang Khương cười nói:   

- Tôi không rõ ràng lắm sau khi gia nhập Thiên Y Viện thì sẽ trở thành người như thế nào? Hoặc có thể nói là có bị ước thúc hay hạn chế gì không? Có cần làm gì cho Thiên Y Viện không?   

Nghe Giang Khương hỏi, La y sư cau mày, sau đó cười nhẹ, lắc đầu nói:   

- Hạn chế của Thiên Y Viện đối với người cũng không nghiêm khắc lắm. Nếu cậu có thể trở thành bác sĩ chính thức, chỉ cần cậu tuân theo kỷ cương của viện, hơn nữa hoàn thành nhiệm vụ mà Thiên Y Viện giao cho, vậy thì không ai có thể can thiệp vào chuyện của cậu, mà cậu còn có thể thu được rất nhiều tài liệu của Thiên Y Viện, giúp cậu gia tăng năng lực.   

- Ồ?   

Nghe đến đó, hai mắt Giang Khương có chút sáng lên.   

Nếu thật là như thế thì tốt quá rồi.   

Nhưng lúc này Giang Khương trong lúc lơ đãng nhìn thấy vẻ trào phúng trong mắt Tôn Nghị, trong lòng cả kinh. Chẳng lẽ…   

Nghĩ đến đây, thoáng chút trầm ngâm, Giang Khương liền nhìn ra được điểm mấu chốt:   

- La lão, tôi xin hỏi một vấn đề nữa. Khi tôi gia nhập Thiên Y Viện, có phải sẽ trở thành bác sĩ chính thức hay không?   

Giang Khương vừa nói xong, ánh mắt La y sư liền hiện lên sự tán thưởng. Ông thật không nghĩ đến Giang Khương đã nắm bắt được điểm mấu chốt trong đó. Với năng lực của hắn, cùng với việc hắn có quan hệ sâu xa với Thiên Y Viện, La y sư lại đích thân đến mời, việc Giang Khương gia nhập Thiên Y Viện sẽ không thành vấn đề.   

Nhưng mấu chốt chính là điểm mà Giang Khương nhắc đến.   

Nên biết rằng Thiên Y Viện bồi dưỡng ra một bác sĩ đều là bồi dưỡng từ dưới đi lên, phải thông qua vô số khảo nghiệm mới có thể trở thành sinh viên thực tập, bác sĩ kiến tập và bác sĩ thực tập mới có thể trở thành bác sĩ chân chính của Thiên Y Viện.   

Muốn thông qua ba cấp này, những người trẻ tuổi phải mất gần hai mươi năm cố gắng, sau ba mươi tuổi mới có khả năng trở thành một bác sĩ cấp ba ba.   

Nhưng Giang Khương lại chưa từng tiếp nhận sự bồi dưỡng của Thiên Y Viện. Nếu thông qua quy định, La y sư cảm giác Giang Khương sẽ trở thành bác sĩ thực tập. Dù sao năng lực của hắn cũng chỉ đạt đến bước này.   

Nếu Giang Khương muốn trở thành bác sĩ hạng ba, loại khả năng này là cực kỳ nhỏ bé.   

Nhưng mặc kệ thế nào, bác sĩ thực tập của Thiên Y Viện đã là khó lường rồi. Cho dù là Vương Mịch hay là Tôn Nghị, đều được phá lệ phê chuẩn tham gia khảo hạch bác sĩ thực tập, tuổi tác cũng chỉ lớn hơn Giang Khương một hai tuổi. Những người khác lại còn phải mất hơn hai năm nữa. Lúc này Giang Khương mới 24 tuổi, trở thành bác sĩ thực tập là không sai.   

Muốn thuận lợi trở thành bác sĩ cấp ba, Giang Khương phải tiếp nhận sự huấn luyện cao độ của Thiên Y Viện và một kỳ khảo hạch. Mà quá trình này phải mất đến mấy năm.   

Suy nghĩ một chút, La y sư nói:   

- Điều này cũng không nhất định, nhưng tôi cho rằng cậu sẽ có thể trở thành bác sĩ thực tập của Thiên Y Viện. Sau đó tham gia bồi dưỡng và học tập, được thăng chức bác sĩ cấp ba cũng không thành vấn đề.   

La y sư vừa nói xong, sắc mặt Tôn Nghị liền có chút biến đổi. Mặc dù y thừa nhận năng lực của Giang Khương không thua kém y, thậm chí còn có thể mạnh hơn một chút, nhưng chỉ một chút mà thôi. Thật không ngờ La y sư lại nói Giang Khương có thể thăng lên đồng cấp bác sĩ thực tập với y.   

Nghĩ đến đây, trong lòng y cảm thấy rất buồn bực. Phải biết rằng nếu y và Vương Mịch không nhờ sự đề bạt của ông ngoại y, bây giờ bọn họ vẫn còn là bác sĩ kiến tập. Còn Giang Khương trước mắt, chẳng nhưng được phê duyệt tiến vào Thiên Y Viện, mà còn được thăng chức bác sĩ thực tập. Càng nghĩ y lại càng có cảm giác muốn hộc máu.   

Y chịu khổ ở Thiên Y Viện mười mấy hai mươi năm mới đạt được cấp bậc này, còn Giang Khương đáng chết vừa tiến vào đã được thăng lên làm bác sĩ thực tập. Tâm lý của y làm thế nào mà thăng bằng lại được?   

Vương Mịch bên cạnh thì vẫn bình tĩnh. Đối với cô mà nói, cô thật sự bội phục Giang Khương. Giang Khương có thể trở thành bác sĩ thực tập ngang hàng với cô cũng là chuyện đương nhiên. Cho nên cô cũng không có vẻ mặt gì đặc biệt.   

Hơn nữa, nếu Giang Khương có thể trở thành đồng nghiệp của cô ở Thiên Y Viện, cô thật ra rất vui. Cô cực kỳ hưng thú đối với Giang Khương. Bất luận là năng lực tự khỏi thần kỳ hay là năng lực bản thân của hắn đều làm cho cô rất tò mò.   

Nhưng Giang Khương nghe xong lời của La y sư thì trầm xuống. Hắn biết được bác sĩ thực tập là như thế nào, hẳn là cùng cấp bậc với Vương Mịch và Tôn Nghị.   

Nhưng rất rõ ràng, lần khảo hạch trước là do La y sư tiến hành. Bây giờ cả hai đều được đi theo La y sư, nhưng phải trải qua mấy năm bồi dưỡng và học tập. Mấy năm này tất nhiên là sẽ bị hạn chế.   

Nghĩ đến đây, Giang Khương cười khổ, sau đó nhìn La y sư:   

- Chẳng lẽ không thể trực tiếp thăng chức làm bác sĩ…cấp ba sao?  

Giang Khương nói xong, vẻ trào phúng trên gương mặt Tôn Nghị lại càng đậm. Bác sĩ cấp ba dễ làm như vậy sao? Cho dù là bọn họ, tiếp tục ma luyện thêm năm năm, tỷ lệ có thể thông qua được khảo hạch là rất thấp. Tham gia khảo hạch hàng năm, nhiều nhất cũng chỉ chưa đầy 3% người có thể vượt qua. Giang Khương cậu chẳng lẽ lại muốn một bước lên trời?   

Hắc hắc, có muốn nghĩ cũng đừng nghĩ như vậy chứ? Một người chưa từng trải qua Thiên Y Viện bồi dưỡng, có thể thăng cậu làm bác sĩ thực tập đã là nể mặt cậu lắm rồi, lại có muốn cóc há to miệng, thật sự là không biết trời cao đất rộng.   

Lúc này, ngay cả Vương Mịch cũng bắt đầu mỉm cười, âm thầm lắc đầu.   

La y sư lại nhìn Giang Khương, bắt đầu giải thích:   

- Giang Khương, cậu có biết bác sĩ cấp ba đại diện cho cái gì không? Tôi sẽ nói cho cậu nghe. Trong lịch sử Thiên Y Viện chúng tôi, trong vòng một trăm năm, ngoại trừ năm mươi năm trước có một bác sĩ 25 tuổi đạt được cấp bậc bác sĩ cấp ba thì chưa từng có người nào có thể trước ba mươi mà qua được.   

- Cho nên, có vài thứ không thể nóng lòng, chỉ có thể đi từng bước một. Nếu cậu gia nhập Thiên Y Viện, với năng lực và tài trí của cậu, tôi cam đoan cậu nhất định có thể tấn cấp bác sĩ cấp ba năm 29 tuổi, trở thành đệ nhất nhân sau này.   

Nói đến đây, gương mặt La y sư cũng hiện lên sự kiêu ngạo. Nếu ông dẫn Giang Khương vào Thiên Y Viện, với tư lịch của ông, tất nhiên sẽ trở thành sư phụ của Giang Khương. Chỉ cần bồi dưỡng năm mười năm, chưa đến ba mươi tuổi đã tấn chức bác sĩ cấp ba, đây thật sự là một vinh dự lớn lao.   

Nhưng Giang Khương dường như không hưng phấn như La y sư, vẫn cau mày. 29 tuổi, vậy hắn còn những năm năm nữa. Hắn làm sao mà chịu được việc chôn mình trong Thiên Y Viện mất năm năm. Những chuyện mà hắn cần làm làm sao mà hoàn thành?   

Nếu đợi sau năm năm, lúc đó sẽ phát sinh biến cố gì?   

Nhìn Giang Khương cau mày, Vương Mịch bên cạnh cũng khẽ cười. Giang Khương này đúng là không biết nặng nhẹ. La y sư đã nói như thế, hắn lại còn không hài lòng.
Advertisement
';
Advertisement