Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Anh hùng Lỗ Sơn, bác sĩ của bệnh viện Đa khoa ba quân chủng Giang nào đó đã dựa vào bối cảnh mà đánh chết người.   

Nhìn tiêu đề như thế, cho dù Giang Khương rất bình tĩnh, gương mặt đã bắt đầu hiện lên sự căm tức lẫn bất đắc dĩ. Một câu chuyện mà bảy tám tam sao thất bản, đúng là kinh khủng. Hôm nay nói hắn cố ý giết người. Ngày mai phỏng chừng có thể nói hắn cố ý gian dâm cũng có thể.   

Lẳng lặng xem mấy bài viết trên mạng, Giang Khương tắt máy, suy nghĩ một chút rồi mỉm cười lắc đầu, sau đó tìm một quyển sách để đọc. Chuyện như vậy hẳn hắn không cần quan tâm. Sẽ có người quan tâm giùm hắn.   

- Bác sĩ Giang, trà của cậu đây.   

Bác Lý mang đến một tách trà cho Giang Khương, sau đó mỉm cười lui ra ngoài, trả lại không gian yên tĩnh cho hắn đọc sách.   

Ngửi được mùi trà, tâm trạng của Giang Khương dần bình tĩnh lại. Hắn nâng chung trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó lật hai trang giấy, cố gắng làm cho tâm trạng bình ổn trở lại.   

Nhưng cảm giác an dật như vậy cũng không duy trì được bao lâu, điện thoại di động đã vang lên.  

Nhìn màn hình điện thoại, Giang Khương một chút cũng không ngoài ý muốn.   

- Alo, Thanh Linh.   

- Ừ, không có việc gì đâu, chỉ là viết bậy bạ thôi.   

- Haha, yên tâm đi, mấy chuyện đó không ảnh hưởng đến tôi được đâu.   

- Tết tôi sẽ về. Đại khái khoảng bảy tám ngày nữa. Được, hẹn gặp lại.   

Sau khi cúp điện thoại, hắn lại lật vài trang sách, lúc này điện thoại lại vang lên, cũng không có gì lạ, là Lý Tiểu Vũ.   

Nhìn cái tên này, trong lòng Giang Khương hiện lên một sự ấm áp, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ. Các cô cũng là quan tâm hắn mà thôi. Nhớ lại chuyện chiều và tối hôm qua, Giang Khương đột nhiên cảm thấy mình hoàn toàn không có khái niệm về một thứ gì đó.   

- Yên tâm đi, Nguyên ca ca ở đây rất tốt. Ừ, đừng để ý đến những chuyện đó, chỉ là do người khác tự tạo mà thôi, không cần lo lắng.   

- Khoảng một tuần nữa tôi sẽ về nhà ăn tết, nghỉ ngơi cho thật tốt.   

Một buổi tối yên lặng khó có được.   

Nhưng chuyện này chỉ duy trì được một hai tiếng. Giang Khương xem hết mười mấy trang sách, liền mơ hồ nghe được bên ngoài phòng khách có tiếng nói.   

- Cảm ơn Hiểu Hiểu, hôm nay đi dạo rất vui.   

- Haha, chị Tuyên khách sáo rồi. Chị đã đến Bắc Kinh, còn tôi là chủ, chị đừng nói mấy lời khách sáo như vậy.   

Nghe xong, Giang Khương cảm giác mình muốn phát ngất. Rốt cuộc là mấy cô gái này xảy ra chuyện gì thế? Ngoài mặt thì thân thiết, nhưng bên trong lại đối chọi với nhau, châm chọc nhau. Tại sao hôm nay lại cùng nhau dạo phố như vậy?   

Giang Khương sáng suốt tiếp tục ở lại thư phòng đọc sách. Nếu đối mặt với cả hai cô gái, khẳng định là chuyện đáng sợ nhất. Chuyện ngày hôm qua hắn vẫn còn sợ trong lòng.   

Nhưng thời gian hòa bình lại không được lâu, rất nhanh cửa thư phòng phát ra tiếng gõ, đồng thời Phan Hiểu Hiểu mỉm cười bước vào.   

- Ồ, tôi tưởng rằng cô về nhà rồi chứ?   

Giang Khương làm ra vẻ kinh ngạc, nhìn Phan Hiểu Hiểu cười nói.   

- Cũng vừa mới về, lấy mấy bộ quần áo.   

Phan Hiểu Hiểu đáp.   

Gương mặt Giang Khương cứng lại, nói:   

- Lấy quần áo làm gì?   

Nhìn vẻ mặt kinh nghi của Giang Khương, ý cười trên gương mặt Phan Hiểu Hiểu lại càng đậm:   

- Tôi sợ chị Tuyên ở một mình cảm thấy buồn chán, cho nên tôi quyết định đến đây ở một thời gian.   

- Ơ?   

Giang Khương mở to mắt, dường như nói không ra lời.   

Bữa cơm tối, mặc dù có hai cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh, xem ra người nào đó diễm phúc không cạn. Nhưng chỉ có bác Lý là người từng trải mới hiểu rõ, đứng bên ngoài phòng ăn nhìn bác sĩ Tiểu Giang chỉ lo vùi đầu ăn cơm, liền lắc đầu đồng tình. Bác sĩ Tiểu Giang thật là đáng thương.   

Sáng hôm sau, Giang Khương theo thói quen thức dậy rất sớm, sau đó luyện Ngũ Cầm Hí trong vườn. Tuyên Tử Nguyệt tối hôm qua dường như ngủ rất ngon. Giang Khương đang luyện trong vườn, liền thấy Tuyên Tử Nguyệt xuất hiện ngoài ban công.   

Thoáng thưởng thức một chút thân hình và đường nét trên cơ thể của người nào đó, đột nhiên nghe được tiếng quát, một luồng gió từ không trung lao xuống.   

Nửa tiếng sau, hai người một thân đổ đầy mồ hôi trở về phòng tắm rửa. Mà Phan Hiểu Hiểu vẫn còn ngủ nướng như ngày nào. Giang Khương đứng trước cửa phòng vẫn có thể nghe được tiếng hít thở đều dặn, khóe miệng liền nhếch lên. Hắn đúng là thích sự đơn thuần này.   

Tắm rửa xong, Giang Khương đến phòng ăn ăn sáng. Ăn được một nửa thì Tuyên Tử Nguyệt mới xuống, ngồi đối diện Giang Khương.   

- Tuyên tiểu thư, hôm nay cô định ăn gì?   

Một vị đầu bếp thân hình mập mạp khiến cho người ta có cảm giác ôn hòa hỏi.   

- Sữa đậu nành và bánh quẩy.   

Tuyên Tử Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó cười nói:   

- Cho cháu thêm một cái bánh bao nhỏ. Cảm ơn chú.   

- Được, lập tức có ngay.   

Vị đầu bếp mập mỉm cười bước vào nhà bếp, sau đó đem bữa sáng ra cho Tuyên Tử Nguyệt.   

- Xem ra cô ăn cũng không ít đấy.   

Nhìn Tuyên Tử Nguyệt ăn bánh quẩy và uống sữa rất ngon, Giang Khương cầm lấy khăn ăn, nhẹ nhàng lau khóe miệng, mỉm cười nói.   

- Anh cũng đâu ăn ít hơn tôi.   

Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười, nhìn chồng chén dĩa bên cạnh Giang Khương, nói:   

- Người tu luyện nội khí, trên cơ bản không gì là không thể ăn.   

Giang Khương bật cười, sau đó nhìn điện thoại di động, nói:   

- Được rồi, không tán dóc với cô nữa, tôi đi làm đây.   

Dứt lời, Giang Khương lấy một cái thẻ từ trong túi ra, đặt trước mặt Tuyên Tử Nguyệt, nói:   

- Cô cầm đi.   

Nhìn tấm thẻ Giang Khương đưa tới, Tuyên Tử Nguyệt khẽ nhướng mày, liếc mắt nhìn Giang Khương, nói:   

- Anh định bao tôi đấy à?   

- Haha, đúng, là bao cô đấy.   

Giang Khương đứng dậy, nói:   

- Thong thả ăn nhé. Tôi đi trước đây.   

- Ừm.   

Giang Khương bước ra khỏi phòng ăn. Nghe tiếng xe từ bên ngoài truyền đến, Phan Hiểu Hiểu mới chậm rãi bước xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy xe Giang Khương biến mất ngoài cổng.   

- Người này...  

Phan Hiểu Hiểu bất mãn chu miệng nói, sau đó chậm rãi bước vào phòng ăn.   

Cô đột nhiên phát hiện mình càng lúc càng thích chỗ này. Không có ba mẹ quản giáo, lại có Giang Khương. Mặc dù còn có thêm một Tuyên Tử Nguyệt, nhưng vẫn làm cho cô vui vẻ hơn ở nhà.   

- Phan tiểu thư, cô muốn ăn cái gì?   

Vị đầu bếp mập mạp mỉm cười bước đến.   

Phan Hiểu Hiểu nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang ăn quẩy, bánh bao và sữa đậu nành, liền ngẩng đầu mỉm cười nói:   

- Quẩy và sữa đậu nành, cảm ơn chú mập.   

- Được rồi, lập tức đến ngay.   

Nhìn Tuyên Tử Nguyệt ăn quẩy, uống sữa, còn ăn thêm một cái bánh bao hấp, ánh mắt Phan Hiểu Hiểu hiện lên sự kinh ngạc, tràn đầy hâm mộ:   

- Chị Tuyên, chị ăn nhiều như vậy mà không bị béo à?   

Tuyên Tử Nguyệt ngẩng đầu nhìn Phan Hiểu Hiểu, cười nói:   

- Có vấn đề về thể chất.   

- Thật khiến cho người ta phải hâm mộ! Chị không biết đâu, bây giờ tôi cái gì cũng không dám ăn nhiều, đặc biệt là mùa đông.   

Phan Hiểu Hiểu nói.   

- Phan tiểu thư, của cô đây.   

Đầu bếp mập bưng lên chén dĩa, cẩn thận đặt trước mặt Phan Hiểu Hiểu.   

- Cảm ơn chú mập.   

Phan Hiểu Hiểu mỉm cười với vị đầu bếp mập, khiến gương mặt thịt viên của ông cười như địa chủ được mùa.   

Nhẹ nhàng cầm một cây quẩy, Phan Hiểu Hiểu đang muốn cắn một cái, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy tấm thẻ màu vàng.   

- Cái gì vậy?   

Phan Hiểu Hiểu tò mò nhìn Tuyên Tử Nguyệt, sau đó cẩn thận nheo mắt nhớ lại, dường như đây là thẻ mà Giang Khương hay dùng.   

Tuyên Tử Nguyệt cầm lấy tấm thẻ, tay Phan Hiểu Hiểu liền cứng lại, nói:   

- Chị Tuyên, tại sao thẻ của chị lại nằm trên bàn?   

- Ờ!   

Tùy ý nhìn thoáng qua tấm thẻ, Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười, sau đó bỏ vào trong túi.   

Nhìn động tác của Tuyên Tử Nguyệt, tay Phan Hiểu Hiểu một lần nữa cứng lại. Sau khi cắn nhẹ miếng quẩy, liền có chút không được tự nhiên hỏi:   

- Chị Tuyên, đây có phải là thẻ của Giang Khương không?   

- Đây là thẻ của anh ấy.   

Tuyên Tử Nguyệt nhìn Phan Hiểu Hiểu, sau đó cười nói:   

- Anh ấy nói sẽ bao tôi.   

Chiếc xe của Giang Khương chậm rãi tiến vào cổng bệnh viện, nhưng lúc này trước cổng đứng đầy người. Một số người cầm băng rôn, biểu ngữ, dường như đang xảy ra xung đột với bảo vệ bệnh viện.   

- Mau giao hung thủ Giang Khương ra, đền mạng cho con tôi.   

Nhìn chữ viết trên biểu ngữ, Giang Khương ngẩn người, sau đó thở dài, nhẹ nhàng lái xe đến gần bóp còi, ra hiệu người đang xem náo nhiệt nhường đường.   
Advertisement
';
Advertisement