Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Sắc mặt Lô Khải Long không được tốt lắm. Sáng nay, y nhận được điện thoại của Cục trưởng tổng cục Chính trị. Trong điện thoại, Tổng cục Lâm rất không vui mà hỏi y, có phải bên Hiến Binh đang giam cầm một người là Trung tá Giang Khương hay không.   

Sau đó, y bị mắng cho một trận, bảo phải lập tức thả ngay người đó, đồng thời phải đưa đối phương trở lại tổng viện tam quân.   

Mặc dù y có thể trực tiếp phái người đi thả Giang Khương ra, sau đó đưa Giang Khương trở về, nhưng Cục trưởng Lâm đã nói như thế, trong lòng Lô Khải Long hết sức bất an. Có thể làm cho Cục trưởng Lâm đích thân nhúng tay vào việc này, lại thận trọng như thế, có thể thấy được nơi phát ra mệnh lệnh này mạnh như thế nào.   

Vì thế, Lô Khải Long đột nhiên cảm thấy được mình làm việc có chút quá phận. Sớm biết rằng lai lịch của tên tiểu tử kia mạnh như thế, hôm qua y sẽ không quá đáng như vậy. Nhớ đến thái độ của Giang Khương ngày hôm qua, lúc này Lô Khải Long không tức giận mà chỉ là buồn bực. Tại sao hôm qua y lại không nhìn ra được chứ?   

- Ồ, Trưởng phòng Lô, tại sao anh lại đến đây?   

Nhìn cánh cửa được mở ra, Giang Khương vừa mới ăn xong bữa sáng liền mỉm cười đứng dậy.   

Nghe Giang Khương nói, sắc mặt Lô Khải Long có chút xấu hổ, nhưng vẫn mỉm cười nói:   

- Chủ nhiệm Giang, chuyện đã điều tra xong. Trình tự bổ nhiệm của cậu là hợp với quy định. Cho nên, tôi cố ý đến...   

Giang Khương chỉ cười, cũng không có tâm tư trêu chọc đối phương. Bây giờ tâm trạng của hắn không tệ. Bởi vì thời gian hắn ra ngoài còn nhanh hơn cả dự đoán, nói rõ Dương gia nắm việc này trong tay tương đối hoàn mỹ, không hề xuất hiện đường rẽ. Dương gia không có việc gì, sau này hắn dựa lưng vào cây cổ thụ đó lại càng thêm không lo.   

Trong phòng làm việc của Chủ nhiệm khoa Chấn thương Chỉnh hình bệnh viện Đa khoa ba quân chủng. Viện trưởng Lý Phi Lâm, Chủ nhiệm Triệu Giang Lâm, Phó chủ nhiệm Lý Kỳ Giang đều có mặt, sắc mặt người nào cũng tối sầm thảo luận về chuyện của Giang Khương.   

- Chức vụ của đồng chí Giang Khương tạm thời vẫn để đó. Chúng ta cứ chờ mệnh lệnh của thượng cấp.   

Nhìn hai vị Chủ nhiệm của khoa Chấn thương Chỉnh hình, Lý Phi Lâm trầm giọng nói.   

- Như vậy là tốt rồi. Kỳ thật chúng ta cũng muốn đồng chí Giang Khương có thể trở về vị trí của mình. Dù sao, cậu ấy quả thật là một bác sĩ ngoại khoa rất giỏi.   

Triệu Giang Lâm cũng bất đắc dĩ mà nhìn Lý Kỳ Giang, sau đó nhìn Lý Phi Lâm.   

- Đúng vậy, mặc dù Chủ nhiệm Giang mới đến khoa chúng ta có hai ngày, nhưng cậu đã giúp được biết bao người bệnh, bây giờ họ đang hồi phục rất tốt. Ở phương diện này đúng là rất có chỗ độc đáo.   

Nói đến đây, Lý Kỳ Giang nhìn Lý Phi Lâm, chần chừ một chút rồi nói:   

- Người như vậy, đối với bệnh viện Đa khoa chúng ta là rất cần thiết. Cậu ấy có thể bù đắp rất nhiều cho sự thiếu hụt của khoa chúng ta. Cho nên...   

Nhìn biểu hiện muốn nói rồi lại thôi của Lý Kỳ Giang, Lý Phi Lâm cười khổ:   

- Kỳ Giang, tôi hiểu ý của mọi người, nhưng việc này cũng không phải là chuyện mà chúng ta có thể nhúng tay vào, hiểu chưa?   

Lý Phi Lâm vừa nói xong, Triệu Giang Lâm và Lý Kỳ Giang đều cảm thấy bất đắc dĩ. Bọn họ hiển nhiên là biết, nhưng chung quy vẫn nhịn không được mà muốn thử xem. Dù sao người như vậy là rất khó có. Hơn nữa, mặc dù Giang Khương còn trẻ, nhưng lại rất thích hợp đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm này. Chẳng những năng lực rất giỏi, hơn nữa gặp chuyện cũng rất trầm ổn, có trách nhiệm đảm đương, chính là nhân tài mà khoa đang thiếu hụt.   

- Được rồi, việc này cứ tạm thời quan sát. Tôi cũng rất muốn đồng chí Giang Khương trở lại làm việc. Nhưng chuyện này, mọi người không thể tự mình phát biểu ý kiến, hiểu chưa?   

Lý Phi Lâm thận trọng tỏ vẻ với hai người. Dù sao đây cũng là đấu tranh của tầng cao, bọn họ chỉ là mấy con ngựa nhỏ. Nếu bị cuốn vào bên trong, chỉ cần một con sóng nhẹ thôi, bọn họ sẽ rơi vào vực sâu.   

Triệu Giang Lâm và Lý Kỳ Giang đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu.   

- Được rồi, cứ như vậy đi, tôi còn một cuộc họp nữa.   

Lúc này, Giang Khương đã xuất hiện tại cửa trung tâm trị liệu tổng viện tam quân. Các y tá từ phòng bệnh nhìn Giang Khương bước vào, không khỏi ngẩn người, một lát sau mới hồi phục tinh thần, kêu lên:   

- Chủ nhiệm Giang, anh trở về rồi sao?   

- Về rồi, bắt mọi người phải lo lắng cho tôi.   

Giang Khương mỉm cười gật đầu với các y tá:   

- Hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm tối nhé. Trừ những người phải trực, những người còn lại không được vắng mặt đâu đấy nhé.   

- Haha, cảm ơn Chủ nhiệm Giang, chúng tôi nhất định sẽ đến.   

Các y tá đều vui mừng đáp lời. Mọi người cao hứng không phải vì bữa cơm, mà là Chủ nhiệm Giang đã không có việc gì.   

Triệu Giang Lâm, Lý Kỳ Giang và Viện trưởng Lý Phi Lâm bước ra khỏi phòng làm việc, nghe được tiếng kêu vui mừng lẫn sợ hãi bên ngoài thì đều sửng sốt.   

- Giang Khương?   

Ba người cũng nhịn không được đều kinh ngạc, sau đó từ tiếng hoan hô phát ra mà nhìn lại, chỉ thấy một người mặc quân phục cao ngất đang bước đi trên hành lang, vừa đi vừa phất tay với các y tá và bệnh nhân. Giơ tay nhấc chân đều tràn ngập một hình ảnh quen thuộc.   

Ở phía sau, vẫn có người vui lẫn người buồn. Sắc mặt của Phó thủ tướng Vương vẫn cực kỳ âm trầm, ngồi trong phòng làm việc, tiếng chuông điện thoại vang lên nhưng vẫn làm như không nghe thấy.   

Bên cạnh là một người đàn ông trung niên, sắc mặt khó coi ngồi trên ghế salon. Hai người đều không nói gì, chỉ nhìn điện thoại không ngừng vang lên, ánh mắt tràn đầy căm tức lẫn khẩn trương.   

Không biết vang lên bao nhiêu lần, điện thoại rốt cuộc cũng dừng lại.   

Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn cha vợ, nói:   

- Cha, nếu không lần này cha xuất lực, ổn định thế cục bên dưới...   

Phó thủ tướng Vương nâng tách trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên, khẽ hừ một tiếng:   

- Bây giờ ta ra mặt thì có ích lợi gì? Vấn đề vốn nên xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi.   

Nghe Phó thủ tướng Vương nói, sắc mặt người đàn ông trung niên có chút trắng bệch. Ông hiển nhiên hiểu được, cha vợ của ông không phải là không ra mặt mà là không có biện pháp ra mặt. Là lãnh đạo cao nhất của phái Vương, ra mặt ổn định quân tâm là cần thiết, nhưng nếu không ổn định được, ngược lại sẽ làm cho danh vọng mất đi, cái được không đủ bù cái mất.   

Lúc này, điện thoại trên bàn lại reo thêm lần nữa.  

Nhưng lần này không phải là chiếc điện thoại đầu tiên mà là chiếc điện thoại màu đỏ reo.   

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Phó thủ tướng Vương theo bản năng muốn nhấc máy lên nghe, nhưng vừa mới giơ tay đã bỏ xuống, hít một hơi thật sâu rồi mới cầm điện thoại.   

- Alo.   

Sau khi nói qua điện thoại vài câu, sắc mặt Phó thủ tướng Vương lại càng thêm âm trầm, chậm rãi đứng dậy nói với người đàn ông trung niên:   

- Lập Lương, bây giờ ta đi họp. Cậu lo mà trông chừng Nhất Chương cho ta. Nếu không được phép của ta, nó dám ra khỏi cửa, ta sẽ đập gãy hai chân của nó.   

- Đi họp?   

Nghe Phó thủ tướng Vương nói, sắc mặt người đàn ông trung niên lại càng trắng. Ông hiển nhiên biết được chiếc điện thoại màu đỏ là phát ra từ nơi nào. Điện thoại thông báo họp, chứng tỏ là một cuộc họp cấp cao. Mà chủ đề của cuộc họp, không cần nghĩ cũng biết.   

Sau cuộc họp, việc lần này sẽ có kết luận và phương pháp xử lý.   

Là người lãnh đạo của phái Vương, người này sẽ tiếp nhận xử lý như thế nào, sau này sẽ biết.   

Nhưng Viên Lập Lương rất rõ ràng, lần này phái Vương đã ra tay với phái Dương. Nếu thất bại, phái Vương xem như xong đời.   

Rốt cuộc sẽ đến mức độ như thế nào, cũng phải xem trong cuộc họp, cha vợ của ông có thể tranh thủ được gì.   

Nhìn cha vợ chậm rãi bước ra khỏi phòng làm việc, Viên Lập Lương lại nhớ đến đứa con trai của mình, không nhịn được mà tức đến muốn giậm chân. Nếu không phải tại vì tên khốn kiếp đó, cha vợ như thế nào lại đột nhiên khởi phát trận chiến chứ? Cũng không đến nỗi đưa phái Vương lâm vào khốn cảnh như bây giờ.   

Viên Nhất Chương còn chưa biết chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, chuyện đã xảy ra biến hóa như thế. Y chỉ biết ông ngoại đã bắt đầu phát lực. Bọn họ cũng đã nhận được chút tin tức, mọi chuyện đang đi theo chiều hướng tốt.   

Viên Nhất Chương cũng mượn cơ hội lần này bước lên phía trước, trở thành một công tử ca siêu việt như Dương Hán.   

Cho nên, lúc này Viên Nhất Chương đã hẹn một số người uống rượu, hát hò tại một KTV.   

Chỉ là trong lúc y đang nhậu nhẹt, điện thoại trên ghế salon vang lên, nhưng y vẫn không phát hiện.   

Thấy Viên Nhất Chương không nhấc máy, Viên Lập Lương chỉ muốn nổi trận lôi đình. Xuất hiện chuyện lớn như vậy, tên khốn kiếp đó còn ăn chơi đàng điếm bên ngoài, ngay cả điện thoại cũng không tiếp.   

Điện thoại vẫn không ngừng rung lên trên ghế salon, nhưng Viên Nhất Chương lại đang bưng ly rượu, vẻ mặt đắc ý, cười nói:   

- Haha, các người cứ chờ xem. Bây giờ cái tên Giang Khương kia đã bị bắt, cuối cùng là kết quả gì thì các người sẽ biết. Tiếp theo, ba của tôi sẽ tiến thêm một bước. Đến lúc đó, tôi lại mời mọi người uống rượu.   

- Haha, chúc mừng Viên thiếu. Nào, chúng ta cùng nhau kính Viên thiếu một ly.   

Mọi người cùng nhau bưng ly rượu bước lên nịnh hót Viên thiếu. Bọn họ biết rất rõ, cơn gió lần này rất lớn, rõ ràng là do phái Vương làm ra. Nhìn bộ dạng đắc ý của Viên thiếu, chỉ biết lần này phái Vương đã thắng. Từ nay về sau, uy danh của phái Vương sẽ đại chấn. Bọn họ lại càng phải theo sát vài phần.   

- Nào, uống đi, uống đi.   

Lúc này Viên Nhất Chương đắc ý ôm một cô gái, giơ cao cái ly cụng với mọi người.   

Nhưng vừa mới chạm vào, cánh cửa liền bị người ta đạp ra.   
Advertisement
';
Advertisement