Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Cùng một sự việc, rõ ràng biết nó sẽ không thành công, nhưng anh lại thành công, hơn nữa còn thành công rất nhiều lần, như vậy thì chuyện này lại trở thành chính xác.   

Lúc này Phó chủ nhiệm Lý Kỳ Giang không thể không thừa nhận, thủ thuật của bác sĩ Giang trước mặt hình như chính xác. Tuy ông không hiểu đối phương làm sao có thể làm được như vậy, nhưng thủ thuật của đối phương rất thành công. Chí ít thì từng ml máu đã được hút ra, hơn nữa còn hút thành công và chuẩn xác liên tục sáu bảy lần. Nhưng bệnh nhân không hề có gì không khỏe cả... Vị Chủ nhiệm Giang này, thực sự không bình thường, không giống với những người khác, có rất nhiều những biện pháp đặc biệt.   

Cho nên, sắc mặt Chủ nhiệm Lý Lý Kỳ Giang giống như các bác sĩ khác, vô cùng đặc sắc, lúc thì nghi hoặc, lúc thì khiếp sợ, lúc thì mờ mịt...   

Điều khiến họ nghi hoặc là sao Giang Khương có thể tự tin đến như vậy,đối mặt với loại thủ thuật chưa từng xuất hiện trong sách vở và các kỳ san y học, làm sao hắn có thể làm được.   

Họ khiếp sợ là vì tại sao Giang Khương có thể biết chính xác vị trí tích máu tích khí ở lồng ngực như vậy. Gần như mỗi kim đâm xuống đều đâm thấy máu. Cho dù là những kim đâm vào vị trí cực kỳ nguy hiểm nhưng vẫn không hề làm tổn thương đến phổi, điều này khiến người ta rất không thể chấp nhận được.   

So với Lý Kỳ Giang, những bác sĩ khác còn khiếp sợ hơn, vì họ biết ban nãy Giang Khương không hề xem báo cáo kiểm tra nào cả, cũng không hề xem phim chụp ngực của bệnh nhân. Hắn chỉ nghe Từ Hiểu Linh báo cáo đơn giản, cho nên đáng lẽ hắn càng không thể thông qua những điều này để phán đoán chính xác vị trí tích khí và tích máu trong lồng ngực bệnh nhân đến như vậy. Giờ đôi mắt của Giang Khương như có khả năng xuyên thấu, có thể làm đến mức này sao có thể không khiến họ khiếp sợ cho được.   

Mờ mịt là vì, bọn họ không hiểu làm sao Giang Khương có thể làm được như vậy, hơn nữa còn làm được tốt như vậy. Điều này khiến họ căn bản không thể nào nắm được nguyên nhân. Là những bác sĩ luôn tự tin trong ngành chấn thương này và tương đối có quyền uy hơn so với các bác sĩ bình thường, lúc này trong lòng họ bắt đầu có nghi ngờ nhất định đối với kỹ thuật và năng lực của bản thân. Họ thật sự ưu tú nhất trong nước sao?   

Lúc này trong phòng bệnh vô cùng im ắng. Mấy bác sĩ đều yên lặng nhìn động tác của Giang Khương. So ra, các bác sĩ chuyên tu còn bình tĩnh hơn họ nhiều.   

Bởi vì họ cảm thấy chiêu này của Chủ nhiệm Giang hình như thật sự rất đẹp, họ căn bản chẳng nghĩ nhiều lắm. Họ không thể ngờ chiêu này của Chủ nhiệm Giang trẻ tuổi lại khiến trong lòng các thầy của họ chấn động nhường nào.   

Sau khi Giang Khương nhẹ nhàng đâm ống tim vào hút 3, 4ml máu từ bên trong, đổ vào thùng rác, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó lại bắt đầu hút chút không khí.   

Hút không khí tích trong lồng ngực đơn giản hơn một chút. Ống tiêm 30ml tuy không lớn, nhưng hút bảy, tám đến mười lần cũng có thể hút được 300ml.   

Lúc này các bác sĩ bên cạnh đã có thể nghe thấy rõ, so với hơn 20 phút trước bệnh nhân vẫn còn thở gấp thì bây giờ đã hoàn toàn khác rồi. Đầu tiên bệnh nhân nằm bất động ở đó, hơi thở cũng tương đối dồn dập, nhưng giờ hô hấp đã ổn định hơn nhiều rồi...   

Điều này chứng tỏ, phương pháp hút máu và khí tích tụ của Giang Khương có hiệu quả, thủ thuật vô cùng thành công.   

- Được rồi...   

Giang Khương lấy ống tiêm đã dùng cẩn thận gói lại xong, sau đó đưa cho Lô Cường bên cạnh, rồi lại dùng băng cá nhân dán lên mấy lỗ kim. Sau khi dán xong, hắn mới cười nói với bệnh nhân:   

- Được rồi, Lâm sư phụ, giờ cảm thấy khá hơn rồi chứ!  

- Chủ nhiệm Giang... Cảm ơn anh, giờ cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi...   

Lâm Thiên Hoa lúc này khuôn mặt tràn đầy vui mừng, trong giọng nói dường như cũng nhẹ nhàng, liền mạch hơn rất nhiều.   

- Ừm... Tốt rồi, nghỉ ngơi cho tốt nhé, ít nói theo... Cứ theo lời dặn của bác sĩ Đào, uống thuốc đúng giờ, tuyệt đối nằm trên giường nghỉ ngơi... Trong vòng một tuần có lẽ có thể hút sạch rồi, quan sát thêm một hai ngày nữa, đến lúc đó nếu muốn xuất viện cũng không phải vấn đề gì lớn, có điều xương sườn liền lại cần có thời gian...   

Giang Khương mỉm cười dặn dò.   

- Hiểu rồi, hiểu rồi... bác sĩ Đào đã dặn rồi, xương sườn bị gãy phải từ từ mới liền lại, chỉ cần không cử động là được...   

Lâm Thiên Hoa vội vàng gật đầu nói.   

Giang Khương cười cười, sau đó xoay người nhìn về phía Lý Kỳ Giang, cười nói:   

- Chủ nhiệm Lý, có chỉ thị gì sao? Ban nãy vừa phải làm một thủ thuật nên làm chậm trễ thời gian của ông, thật ngại quá!   

- A... không có việc gì... không có việc gì... Chỉ cố ý đến học hỏi thôi...   

Lúc này Lý Kỳ Giang đã khôi phục tinh thần. Vốn ông đến là để ngăn ngừa Giang Khương làm bậy, nhưng giờ chỉ có thể cười khan như vậy. Ông thành tâm tán dương nói:   

- Chiêu thức này của Chủ nhiệm Giang thật sự là vô cùng kì diệu nhỉ...   

- Haha, Chủ nhiệm Lý quá khen... Nếu không có chuyện gì khác, vậy tôi tiếp tục đi kiểm tra phòng đây!   

Giang Khương mỉm cười, sau khi gật đầu với Lý Kỳ Giang thì nhìn về phía mấy người còn lại, nói:   

- Được rồi, đã lỡ nhiều thời gian rồi, chúng ta mau đi kiểm tra phòng tiếp thôi...   

- Vâng, Chủ nhiệm Giang...   

Lúc này giọng đáp lại của các bác sĩ rõ ràng đã kính trọng hơn, cũng nghiêm túc hơn nhiều. Điều này khiến Giang Khương tương đối hài lòng. Bệnh nhân đầu tiên hắn ra tay như vậy là để trấn trận. Ban đầu mấy bác sĩ này vì lệnh của cấp trên nên mới phối hợp với hắn. Giang Khương không thích cảm giác bó tay bó chân này. Nếu hắn muốn làm ra một chút thành tích, thể hiện thực lực bản thân, vậy thì phải khiến cho các bác sĩ này thật sự phối hợp và thần phục.   

Giờ hắn đã có đủ thân phận và tư cách, vậy thì muốn làm gì cũng đều rất đơn giản, cứ lấy thực lực ra là được rồi.   

Lần này hắn đã rất thành công. Chí ít ngay cả vị Phó Chủ nhiệm Lý kia rõ ràng luôn lo lắng và kiêng kỵ hắn không còn gì để nói nữa. Như vậy sau này địa vị của hắn trong khoa sẽ được ổn định. Không ai dám đem tuổi tác hoặc chuyện hắn đột nhiên lên chức ra để nói nữa.   

Bệnh nhân của Trung tâm chấn thương chỉnh hình rất đông, hơn nữa phần lớn là bệnh nhân nguy kịch, cho nên ở đây có chín bác sĩ chữa trị thường trú, quản hơn hai trăm bệnh nhân, bình quân mỗi người chịu trách nhiệm hơn hai ươi người. So với bệnh viện bình thường thì cũng không nhiều, nhưng lại tương đối tốn tinh lực.   

Cộng thêm chậm trễ gần nửa tiếng do thủ thuật này, đợi khi Giang Khương đi khám xong cho các bệnh nhân nguy hiểm của ba bác sĩ này đã gần mười một giờ. Lúc này Giang Khương mới quay về phòng làm việc của mình, bưng ly nước chậm rãi uống một ngụm, thở phào một hơi.   

Hắn nhẹ nhàng dựa vào chiếc ghế dựa da thật của mình, nhẹ nhàng xoay tròn, sau đó lại nhìn mấy quy định treo trên tường của phòng làm việc, Giang Khương đột nhiên cười... Trước giờ hắn chưa từng nghĩ, mình cũng có ngày được làm lãnh đạo ngồi trong phòng làm việc.   

Lúc trước khi vừa bắt đầu hắn cứ tưởng sau khi mình tung hoành mấy đại lục, trở về nước, đảm nhiệm chức giáo quan của chi bộ đội nào đó. Sau khi quay về hắn cũng từng nghĩ, sau này mình sẽ mở một phòng khám, kiếm chút tiền, lấy một cô vợ, tìm người thân của các anh em. Có cơ hội thì báo thù cho họ hoặc là cứ bình yên sống qua ngày như vậy cả đời.   

Nhưng hắn chưa từng nghĩ, có ngày mình sẽ ngồi trong phòng làm việc, làm lãnh đạo của một khoa trong bệnh viện...   

- Quả nhiên, nhân sinh thật kỳ diệu... Tuy có lẽ đây chỉ là một con đường ngắn ngủi, nhưng trong cuộc đời phải có những gặp gỡ mới lạ thì mới thú vị. Mỗi khoảng thời gian của mình đều phải cố gắng sống thật thoải mái và thích thú, vì sao lại không làm vậy chứ?   

Giang Khương lẳng lặng dựa vào ghế, chậm rãi lắc lắc, trong đầu đột nhiên lóe lên một câu:   

- Nếu đã không thể kháng cự, vậy thì cứ cố gắng hưởng thụ vậy...   

- Cốc cốc cốc...   

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Chủ nhiệm Giang đang để đầu óc bay xa lúc này mới kéo tư duy trở về lại.   

Sau khi ngồi thẳng người lại, Giang Khương mới cất cao giọng nói:   

- Mời vào!   

Theo giọng nói của Giang Khương, từ bên ngoài có một bóng dáng yểu điệu bước vào. Từ Hiểu Linh mang theo mấy bệnh án bước đến, trong mắt mang theo ngưỡng mộ và bội phục, trên mặt còn có cả vẻ cẩn thận và cung kính, hơi khom lưng với Giang Khương, sau đó cung kính nói:   

- Chủ nhiệm Giang... Đây là ghi chép kiểm tra phòng của Chủ nhiệm tôi viết hôm nay, cô Đào đã duyệt lại, còn cần anh phải thẩm duyệt và ký tên...   

- Ừm... Cứ đặt đấy đi, nửa tiếng sau quay lại đấy!   

Giang Khương lơ đãng đảo mắt qua khe ngực thoáng ẩn thoáng hiện cùng với vùng ngực trắng nõn đối phương để lộ khi khom lưng thầm tắc lưỡi khen ngợi, sau đó gật đầu, lãnh đạm cười nói.   

- Vâng... làm phiền anh rồ, nếu anh thấy có chỗ nào tôi viết không tốt... Nhờ anh chỉ ra giúp, tôi sẽ sửa lại...   

Ánh mắt Từ Hiểu Linh mang theo chút nóng bỏng, đặt bệnh án lên bàn làm việc của Giang Khương, sau đó mỉm cười nói.   

- Ừm...   

Mặc dù Giang Khương cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của đối phương nhưng cũng chỉ mỉm cười, sau đó gật đầu. Những cô nàng trẻ tuổi mãi mãi luôn có sự kính ngưỡng và nồng nhiệt đối với những kẻ mạnh... điều này rất bình thường!   

Giang Khương nhìn thấy đối phương như một con én nhỏ xinh đẹp bay lượn trong phòng làm việc liền cười cười, sau đó cầm bệnh án lên, sau khi nhìn tên, đại khái nhớ lại là bệnh nhân nào, sau đó lật đến lời dặn của bác sĩ, đọc xem bác sĩ Đào đã dùng thuốc và trị liệu như thế nào, sau khi xác định không có vấn đề gì mới lật đến trang ghi chép bệnh án sau cùng.   

Là bác sĩ cấp trên thì phải chịu trách nhiệm với bất kỳ chữ ký nào của mình. Nguyên tắc của Giang Khương là, không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải cố gắng làm cho thật hoàn mỹ, đặc biệt là trong bất kỳ tình huống nào có liên quan đến mạng người.   

Nhìn nét chữ thanh tú ghi trên bệnh án, Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu. Xem ra cô nàng Từ Hiểu Linh này cũng tài sắc vẹn toàn, sau khi đọc đến phần ghi chép Phó chủ nhiệm đi kiểm tra phòng, Giang Khương hài lòng mỉm cười. về mặt tổng thể đã ghi chép lại những phân tích và chỉ thị của mình hôm nay, không hề có sai sót gì lớn.   

Đối với việc này, Giang Khương không yêu cầu quá cao. Nếu để tự mình viết, chưa chắc đã viết tốt được như thế. Sau đó hắn mỉm cười ký tên mình lên.   

Lúc này cách ngoài cửa không xa, Từ Hiểu Linh đang bị mấy sinh viên chuyên tu khác vây lại, trong tay đều ôm một chòng bệnh án, đều cần đưa cho Giang Khương ký tên. Lúc này có vài người căng thẳng tò mò hỏi thăm:   

- Sao? Chủ nhiệm Giang dễ chịu không?  

- Ừm... Dễ chịu lắm, có điều khá uy nghiêm, nhìn thấy anh ấy, tôi còn căng thẳng hơn thấy Chủ nhiệm Triệu...
Advertisement
';
Advertisement