Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Bưng theo tách trà, cặp theo quyển sách, Giang Khương và Hồ lão chậm rãi đi trong khuôn viên trường đại học Đông Nguyên.   

- Biểu hiện hôm nay không tệ. Mặc dù ban đầu có chút khẩn trương nhưng trả lời lưu loát, dần dần đi vào trọng tâm. Sau này duy trì trạng thái này là được.   

Hồ lão hài lòng nói, vừa đi vừa cười:   

- Chỉ là sau này cậu giảng bài, nên nghiêm túc một chút.   

- Ơ, cháu giảng bài?   

Gương mặt Giang Khương cứng đờ, nhớ lại bộ dạng nghiêm túc của Hồ lão lúc đó, không khỏi cảm thấy choáng váng.   

Nhìn gương mặt cứng ngắc của tiểu đồ đệ, Hồ lão bật cười:   

- Đương nhiên là muốn cậu giảng bài rồi, nếu không, ta mang cậu đến đây làm gì? Chẳng lẽ muốn cậu bưng trà rót nước cho ta? Hay là mang sách? Phòng khám nhiều việc như vậy, bảo ta trong một tuần mất ba buổi sáng hoặc ba buổi chiều đến giảng dạy, non nửa thời gian ở trong trường, cậu cho rằng ta có nhiều thời gian như vậy sao?   

- Nhưng…   

Giang Khương đang định nói chỉ sợ trường học không cho phép, nhưng nghĩ lại, nếu Hồ lão đã an bài như thế, tất nhiên là có nắm chắc, lập tức thở dài nói:   

- Sư phụ, trước đây cháu chưa từng học qua bài bản, hơn nữa đại học cũng chưa từng học. Làm sao mà có thể giảng bài cho sinh viên chứ? Cháu còn phải theo sư phụ học tập nữa.   

- Sợ gì chứ? Tri thức lý luận của cậu bây giờ không kém gì một lão sư Trung y cơ bản. Hơn nữa, ngoại trừ mạch chứng còn chưa quen thuộc, cậu so với cái đám giáo sư chỉ biết nói lý thuyết suông đó mạnh hơn rất nhiều. Vả lại, chúng ta làm Trung y, từ khi nào nói qua bằng cấp chứ? Sư phụ của cậu là tôi có học qua trường lớp đâu, thế mà cũng làm giáo sư, mà còn là giáo sư chân chính đấy nhé.   

Hồ lão sư gõ đầu Giang Khương một cái, hận rèn sắt không thể thành thép:   

- Tiểu tử cậu đừng có mà giả bộ. Hãy lo mà học cho đàng hoàng. Cơ hội ta dẫn cậu ra ngoài khám bệnh vẫn còn nhiều, cũng không để cậu ngây ngốc trong trường mỗi ngày, cũng chỉ ba buổi mà thôi, cộng lại mất chỉ ngày rưỡi, có tốn bao nhiêu thời gian chứ.   

Nói đến đây, gương mặt Hồ lão đột nhiên thay đổi, nhìn Giang Khương cười nói:   

- Hơn nữa, đây là ta cố ý cho cậu cơ hội. Trong trường học có rất nhiều sư muội, cơ hội tốt như vậy cậu còn không biết nắm chắc? Đến lúc đó gia gia của cậu đến nhéo cái lỗ tai cậu, đừng trách ta không nhắc nhở nhé.   

- Sao cơ?   

Nhìn thấy Hồ lão luôn luôn nghiêm túc, bây giờ lại nói ra mấy lời này, đầu óc Giang Khương như muốn choáng váng. Nào có sư phụ nào mà bảo đệ tử của mình xuống tay với sư muội chứ?   

Nhìn bộ dạng hồ đồ của Giang Khương, Hồ lão nhịn không được lại gõ cho Giang Khương một cái:   

- Tiểu tử cậu đừng để ngay cả cái này mà cũng bắt sư phụ phải dạy. Nếu không, để ta bảo Trương Nhạc đến. Thằng ranh đó lúc nào mà chẳng mong. Nếu không phải kiến thức Trung y của nó không bằng cậu, đã chẳng đến phiên cậu rồi.   

Nghe xong lời này, Giang Khương không khỏi thầm nói trong lòng:   

- Sư phụ gọi Trương Nhạc đi đi. Để cháu xem người thiếu anh ta sẽ bận rộn đến cỡ nào.  

Đương nhiên, lời này Giang Khương chỉ có thể nói cho mình nghe, không dám nói cho Hồ lão nghe.   

Khi hai người về đến phòng khám, trong phòng đã có mấy người bệnh lớn tuổi đang chờ Hồ lão. Trong ánh mắt buồn bực của Trương Nhạc, hai thầy trò vội vàng mặc áo khoác, một lần nữa bắt đầu công việc.   

10h đúng, Giang Khương lên giường. Hình xăm bên vai trái chậm rãi lóe lên, sau đó bắt đầu thời gian bị tổ sư gia chà đạp.   

- Mạch Khâu: hình tượng Phù, Đại mà trong rỗng giống như đè lên cọng hành, ấn nhẹ, ấn nặng và ấn 2 bên đều có, nhưng ấn vừa vừa thì trống rỗng. Mạch Khâu là khí có thừa mà huyết không đủ, huyết không nhiếp được khí, vì vậy mạch khí hư mà Đại, giống như cọng hành. Do mất máu quá nhiều hoặc do âm huyết hư bên trong, dương khí không được phù trợ mà tán ra ngoài, vì vậy thấy có mạch Khâu   

Tiếng ca về mạch tượng lại vang lên. Bên tai Giang Khương xuất hiện tiếng nhịp nhàng của huyết mạch, đầu ngón tay cũng bắt đầu có cảm giác mạch nhảy lên.   

Không biết qua bao lâu, một giọng nói vang lên:   

- Chủ thể sẽ thức dậy sau ba mươi phút nữa. Phân tích tinh thần năng lượng tạm dừng. Trước mắt đã hấp thu được tổng cộng hai mươi bốn mạch tượng, hoàn thành bộ Mạch học. Năng lượng bão hòa cửu vĩ đạt 71%. Bộ mát xa, châm cứu sẽ tiếp tục trong lần ngủ sau.   

Hình xăm vai trái của Giang Khương bắt đầu ảm đạm, sau đó Giang Khương từ trong giấc ngủ tỉnh lại.   

Đầu óc vẫn choáng váng như thường ngày, Giang Khương thở hắt ra:   

- Khi nào thì kết thúc đây?   

Cảm thán thì cảm thán, Giang Khương biết mỗi ngày thức dậy rất khó chịu, nhưng dù sao cũng có được chỗ tốt. Cân nhắc đến chỗ tốt nhận được, chút khổ cực ấy cũng không tính là gì.   

Rời khỏi giường, vội vã rửa mặt, Giang Khương lại thay quần áo chạy về phía trường đại học Đông Nguyên.   

Vừa mới tiến vào cổng trường không xa, lại nhìn thấy phía trước có hình ảnh quen thuộc, Giang Khương không khỏi sửng sốt. Hình như là nữ sinh hỏi vấn đề kia ngày hôm qua.   

Cô gái mặc bộ quần áo màu vàng nhìn Giang Khương, dường như cũng có chút sửng sốt. Trong lòng Giang Khương thầm than một tiếng. Cũng may, nữ sinh kia nhìn chằm chằm hắn vài lần rồi bước qua.   

- Cũng may hôm qua đeo mắt kính. Xem ra là cũng có chút tác dụng.   

Giang Khương lau mồ hôi, nhưng rồi lại cho rằng tại sao hắn lại khẩn trương chứ?   

Bởi vì chiều nay Hồ lão đi dạy, cho nên người bệnh đến tìm Hồ lão khám bệnh khá nhiều. Ngoại trừ Trương Nhạc, Giang Khương và Hồ lão cũng bận rộn không ngừng.   

Trương Nhạc phía đối diện cũng đã khám xong bệnh nhân, liền gọi hai bệnh nhân bên phía Hồ lão sang. Dù sao cũng phải đưa Hồ lão ký đơn thuốc. Làm như vậy sẽ nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa, sau khi Giang Khương đến, cơ hội học Trung y của Trương Nhạc cũng giảm đi rất nhiều. Bây giờ vừa lúc hỗ trợ công việc, đồng thời gia tăng kinh nghiệm lâm sàng luôn.   

Nhờ có Trương Nhạc hỗ trợ, tốc độ tăng lên không ít, Hồ lão cũng cảm thấy cao hứng. Bệnh nhân đã được Trương Nhạc và Giang Khương khám qua một lần, Hồ lão chỉ bắt mạch lại lần nữa, hỏi thêm vài câu. Nếu không thành vấn đề sẽ ký tên, thuận tiện chỉ điểm thêm cho hai đệ tử.   

Chỉ là một lát sau, sự đối lập đã hiện ra.   

Mặc dù Giang Khương đi theo Hồ lão không lâu, nhưng thời gian hắn khám bệnh hai người bằng Trương Nhạc khám một người.   

Trương Nhạc cũng đành chịu, nhưng y biết việc này là không gấp được. Khám bệnh thì tuyệt đối không được để xảy ra sai lầm. Cho nên, trong lòng thầm cười lạnh. Giang Khương cậu nhanh thì cứ nhanh đi. Không phải lần trước Hồ lão đã từng nói qua một lần sao? Bây giờ tiểu tử cậu bắt mạch cho người ta chỉ mất có mười mấy hai mươi giây. Hắc hắc…
Advertisement
';
Advertisement