Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Xử lý tất cả mọi việc bên ngoài rồi, lúc này mọi người mới nhận ra, chỉ còn một hai giờ nữa là trời tối om rồi. Lúc này phòng ốc không ở nổi, vấn đề ở qua đêm ở đâu đã nằm ngay trước mắt.   

Đối với việc này, Giang Khương cũng vẫn có kinh nghiệm. Năm đó ở Haiti, nhà cửa sụp đổ, chỉ dựa vào lều vải. Chẳng qua rõ ràng nơi này không có lều vải nguyên bộ, chỉ có thể tìm chút tài liệu tới ráp lại.   

Tài liệu ráp lều đơn giản nhất tất nhiên là vải bạt và tấm nhựa, ở nông thôn cũng không thiêu lắm. Lúc này Giang Khương nói cần vải bạt và tấm nhựa, con trai ông lão  

kia liền nhảy vọt lên nói:   

- Ở quầy tạp hóa có vải bạt và nhựa, chẳng qua hiện tại hẳn vẫn bị chôn vùi. Giờ tôi nhanh chóng tìm người đi đào.   

- Nhanh nhanh lên. Nếu không trời sắp tối tới nơi rồi.   

Giang Khương vội vàng nói:   

- Nhớ còn phải chuyển bị một ít thanh sắt và đinh ốc dài một chút.   

Đối với chuyện này, Giang Khương cũng có ít kinh nghiệm, ít nhất là biết dựng lều vải thế nào. Mà đám thôn dân được Giang Khương nhắc nhở như vậy, hiển nhiên cũng hiểu cần phải chuẩn bị những gì.   

Sau đó Giang Khương vẫn bận rộn, bởi ngoài một số bệnh nhân cần xử lý gấp thì vẫn không ngừng có người bị thương được đưa tới. Trong đó có một số người được cứu ra từ đống đổ nát, còn có một số người chuyển từ một số sơn thôn xa tới.   

Đối mặt với những bệnh nhân này, dần dần Giang Khương cũng có cảm giác bận rộn không ngừng. Chẳng qua hoàn hảo là Lê Tề Trường truyền máu cuối cùng cũng tỉnh lại, hơn nữa cũng truyền xong rồi, không cần bác sĩ Đào theo dõi nữa. Bác sĩ Đào liền nhanh chóng gia nhập hàng ngũ điều trị.   

Lại nói thầy thuốc ở cơ sở cũng rất đáng tin cậy. Mặc dù chuyên môn của bọn họ không phải cực giỏi nhưng đại đa số bác sĩ ở tuyến cơ sở đều có thể làm mấy chuyên khoa. Ví dụ như bác sĩ Đào vốn là bác sĩ nội khoa, lại có thể châm cứu, rửa vết thương. Mặc tay nghề của ông cũng không phải chuyên nghiệp lắm, nhưng ít nhất ông biết làm, hiểu cách làm.   

- Bác sĩ Giang, ngài xem một chút.   

Giang Khương đang nắn lại đốt ngón tay cho một bệnh nhân, bên cạnh lại vang lên tiếng gọi của bác sĩ Đào. Nghe thấy tiếng gọi, Giang Khương lưu loát nắm tay bệnh nhân, rung mạnh một cái, sau đó gật đầu, đi nhanh về hướng bác sĩ Đào kia, chỉ để lại bệnh nhân ngẩn ra nhìn bóng lưng hắn, sau đó lại nhìn cánh tay mình còn đang giơ lên không trung, sau đó nở nụ cười ngạc nhiên lẫn vui mừng.   

- Mạch máu nơi này vẫn chảy máu, tôi không kẹp được.   

Bác sĩ Đào hơi xấu hổ đưa tay xoa xoa mồ hôi trán, cố gắng chú ý không cho tóc mình đụng phải găng tay vô khuẩn, sau đó dùng tay phải cầm kim, chỉ lên vết thương trên tay một người bệnh.   

Giang Khương cúi xuống, nhìn vết thương kia, sau đó cười cười, đưa tay ra:   

- Nào, để tôi.   

Nhìn đôi găng đã hơi bẩn thỉu của Giang Khương, bác sĩ Đào hơi chần chừ, vẫn uyển chuyển nói:   

- Bác sĩ Giang, có cần phải đổi một đôi găng khác không?   

Nhìn găng tay của mình một chút, Giang Khương cười cười, lắc đầu nói:   

- Không cần đâu. Cũng không phải phiền toái như vậy.   

Nhìn Giang Khương tươi cười, bác sĩ Đào chần chừ một chút, sau đó vô cùng cần thận đưa ngón cái và ngón trỏ cầm kìm kẹp vết thương, nhẹ nhàng đưa tới.   

Nhìn dáng vẻ vô cùng cẩn thận của bác sĩ Đào, Giang Khương gật đầu, sau đó đưa tay nhận kìm, đợi tay bác sĩ Đào rời khỏi rồi mời cầm kìm trong tay, dùng ngón trỏ và ngón vô danh ngoắc vào, từ từ duỗi kìm vào vết thương, kẹp nhẹ một cái, sau đó nói:   

- Tốt rồi, buộc ga-rô đi!   

Nhìn sau khi Giang Khương đưa tay xuống liền dễ dàng kẹp đúng điểm xuất huyết rất nhỏ kia, bác sĩ Đào sửng sốt, sau đó cắn cắn môi, tay lấy kim chỉ, cẩn thận buộc điểm chảy máu này lại, lại dùng kéo cắt chỉ đi. Ông nhìn Giang Khương đặt kìm kẹp vết thương vào thùng khử trùng, đột nhiên cúi đầu nói:   

- Bác sĩ Giang, có phải tôi rất vô dụng không?   

- Hả?   

Giang Khương sửng sốt một chút, nhìn bác sĩ Đào cúi đầu, đột nhiên cười nói:   

- Đây không phải là vấn đề của ông, là vấn đề của tôi!   

Bác sĩ Đào ngẩng mạnh đầu, kinh ngạc nhìn về phía Giang Khương, mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc.   

- Bởi vì tôi rất chuyên nghiệp!   

- Ông biết tôi luyện thế nào không? Trước kia tôi cũng giống ông. Nhưng tôi thường xuyên gặp phải bệnh nhân như vậy, lúc nhiều nhất từng xử lý hơn hai trăm bệnh nhân bị vết thương bên ngoài trong ba ngày.   

Nhìn bác sĩ Đào kinh ngạc trợn tròn mắt, đồng tử hai người hơi co rút lại một chút, giống như tỏa sáng, cười nói:   

- Chẳng sao đâu. Chỉ sau một tuần, khi quen tay rồi, ông cũng sẽ là một bác sĩ ngoại tốt!   

- Thật sự sao? Chỉ cần một tuần?   

Vừa rồi dáng vẻ bác sĩ Đào còn sa sút tinh thần, giờ đã tỉnh táo lại, nhìn Giang Khương, hưng phấn nói.   

- Đương nhiên là có tôi ở đâu, một tuần ông có thể luyện thành.   

Giang Khương hơi cười. Vị bác sĩ Đào này cũng không phải người ngốc, chủ yếu là cũng còn trẻ, hơn nữa lại chịu trách nhiệm, cần mẫn. Hiện tại nhiều người bị thương như vậy, chỉ cần một tuần, hắn tự tin của thể đào tạo được một người bác sĩ thành thạo xử lý vết thương!   

Mặc dù vẫn chưa phải cực kỳ chuyên nghiệp nhưng tuyệt đối đủ tư cách!   

- Tốt, cám ơn cậu, bác sĩ Giang!   

Dường như vẻ tự tin trong mắt bác sĩ Đào lại trở về, gật mạnh đầu với Giang Khương, sau đó tiếp tục xử lý vết thương cho bệnh nhân kia.   

Nhìn bác sĩ Đào khôi phục tự tin, thậm chí còn trào dâng đấu chí, Giang Khương hài lòng cười cười. Hắn chỉ dùng một chút thủ đoạn nhỏ, ám thị tinh thần nhưng lại có hiệu quả rất tốt. Rất rõ ràng, vừa rồi sự tự tin của bác sĩ Đào đã bị đả kích không nhỏ. Giang Khương hiểu rất rõ, nếu không để đối phương khôi phục tự tin, có lẽ về sau bác sĩ Đào sẽ chỉ tầm thường như vậy. Nhưng nếu có một chút cổ vũ và hy vọng lại có thể khiến một người bộc phát ra lực lượng tương đối mạnh mẽ.   

Bác sĩ Đào ở trạng thái thật tốt, cho dù là đối với Giang Khương, đối với tình huống hiện tại hay đối với tương lai của chính bác sĩ Đào cũng đều rất quan trọng.   

Hai người Giang Khương và bác sĩ Đào đều phân công làm việc, trước khi trời tối, rốt cục đã kiểm tra cẩn thận tất cả bệnh nhân và người bị thương một lần. Cần xử lý một lần thì xử lý một lần, cần điều trị bổ sung thì bổ sung. Sau khi làm xong, rốt cục Giang Khương thở phào nhẹ nhõm, đặt môn ngồi xuống đất.   

Làm bác sĩ không phải là một chuyện đơn giản, đặc biết là lúc người bị thương ở khắp nơi trên mặt đất thế này, cũng không đủ thiết bị y tế, áp lực cực kỳ lớn.   

Một người bị thương bị kéo ra, có thể thoạt nhìn chỉ là chân tay bị gãy, nhưng anh còn phải hỏi xem người đó có chỗ nào không thoải mái không? Có còn đau đớn ở đâu không. Bởi vì rất có thể bụng anh ta cũng bị thứ gì đập vào.   

Tình huống như vậy rất nhiều, nội tạng trong khoang bụng nhiều nơi yếu ớt. Có thể anh ta bị thương tới gan, hoặc phổi, có xuất huyết nội. Một khi không phát hiện ra, chỉ cần chậm một hai giờ là kết cục sẽ là tử vong rồi.   

Giang Khương âm thầm cảm thấy may mắn. Năm đó mình đi theo đội, cũng có nhiều khi thiếu thiết bị y tế. Nếu không thì hôm nay đối mặt với tình huống như vậy, thật sự hắn cũng khó chống đỡ nổi.  

Hơn nữa hắn cũng âm thầm cảm thấy may mắn, những người bị thương được đưa tới đâu, cơ bản mình có thể dùng một số phương pháp điều trị, hoặc ổn định vết thương của bọn họ, không cần phải lập tức phẫu thuật lớn. Nếu không dưới tình huống thế này, bản thân mình chỉ dựa vào một cái hòm cấp cứu, cho dù là có bác sĩ Đào hỗ trợ, căn bản cũng không có biện pháp có thể xử lý nổi.   

- Bác sĩ Giang uống hớp nước đi.   

Giang Khương nhìn đầy sân toàn bệnh nhân, đang cảm thán thì bên cạnh có người đưa một chén nước tới.   

Giang Khương quay đầu nhìn lại một chút, đúng là bác gái chăm sóc cho Tiểu Bảo. Cười nhận chén nước, ngửa đầu ừng ực uống xong, trả chén lại rồi, hắn mới cười nói:   

- Cám ơn bác gái.   

- Đừng khách sáo với tôi, bác sĩ Giang.   

Nhìn Giang Khương uống một hơi hết sạch, bác gái vui mừng gật đầu, sau đó thở dài nói:   

- Tiểu Bảo tỉnh dậy rồi, vừa khóc vừa gọi mẹ. Xong khóc mệt quá, vừa rồi lại ngủ thiếp đi rồi.   

- Ồ.   

Nghe thấy những lời này, trong mắt Giang Khương hiện lên một tia bất đắc dĩ, sau đó khẽ thở dài. Sau khi Tiểu Bảo được truyền dịch, trên cơ bản không có chuyện gì nữa, cho nên hắn liền yên tâm giao cho bác gái kia chăm sóc, dùng hết sức cứu chữa người bị thương, thật ra vừa rồi cũng không chú ý tới tiếng khóc của nó.   

Chậm rãi đứng dậy, nhìn bác gái cười, Giang Khương nói:   

- Tiểu Bảo ở đâu, tôi đến xem một chút.   

- Nó đang ngủ ở bên kia. Tôi dẫn cậu đi.   

Bác gái cười gật đầu.   

Đi theo phía sau bác gái, Giang Khương tiến vào một góc của khu nhà. Lúc này Tiểu Bảo đang ngằm ngủ trong tay một bà cụ. Bà cụ đang đung đưa nhẹ cái ghế, khiến Tiểu Bảo ngủ thoải mái hơn một chút.   

Nhìn Giang Khương tới, bà cụ kia mới ngừng lại, hiền lành gật đầu với hắn, hạ giọng nói:   

- Bác sĩ Giang, Tiểu Bảo vừa ngủ một lúc.   

- Ồ, làm phiền cụ rồi.   

Giang Khương cười cảm ơn bà cụ, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát Tiểu Bảo. Lúc này Tiểu Bảo nhắm mắt rất bình an, khuôn mặt nhỏ hồng hào, còn mang theo vết nước mắt mờ mờ.   

Nhìn khuôn mặt đáng yêu bầu bĩnh này, còn vệt nước mắt trên mặt, Giang Khương cắn cắn nhẹ môi, tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, mặt lộ vẻ tươi cười ấm áp. Nhìn tôi trước mắt, Giang Khương biết đâu là niềm vui lớn nhất khi mình chạy từ xa ngàn dặm tới đây.   

Giang Khương cười ấm áp, cúi đầu xuống, tiến tới trước trán Tiểu Bảo, hôn khẽ một cái, lúc này mới đứng dậy, nhưng không phát hiện ra hai mắt Tiểu Bảo dường như chớp chớp.   

Hiện tại còn có một số việc cần làm. Trời sắp tối tới nơi, hắn muốn mau chân ra ngoài xem lều vải đã dựng thế nào. Nếu không chờ tới khi trời tối đen, nhiệt độ giảm xuống rồi, mọi người sẽ không thể sống ngoài trời được.   

Chẳng qua hắn vừa đi vài bước, bên cạnh truyền tới một giọng nói nhỏ nhẹ, chần chờ:   

- Ba?   

Nghe thấy giọng nói này, Giang Khương chỉ cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, bước chân cũng cứng đờ, hai mắt cũng dần dần đỏ lên.   

Thân thể cứng ngắc, Giang Khương chậm rãi xoay người sang hướng khác, thấy Tiểu Bảo đang giãy dụa bò xuống từ chỗ bà cụ, hơi cúi đầu, đôi mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào hắn, cắn nhẹ môi, vừa sợ hãi lại vừa mong đợi nhì nhưng, cúi đầu gọi?   

- Ba à?   

Nhìn ánh mắt vừa lo lắng vừa mong đợi của Tiểu Bảo, trái tim Giang Khương chợt thắt lại. Một giọt nước mắt nóng bỏng lặng yên rơi từ khóe mắt xuống. Sau đó hắn cắn chặt môi, nhìn Tiểu Bảo, chậm rãi giang hai tay ra, tươi cười ấm áp, nói:   

- Tiểu Bảo lại đây, ta là ba của con!
Advertisement
';
Advertisement