Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Đối với chuyện như vậy, tiếp viên hàng không chuyên nghiệp cũng tương đối lạ. Chuẩn bị tốt để cất cánh rồi, chỉ mấy phút nữa sẽ bay, không ngờ còn muốn mở cửa khoang máy bay chờ khách.   

Chẳng qua nếu cơ trưởng đã ra lệnh, tất nhiên tiếp viên phải vội vàng mở cửa cabin máy bay, chờ khách lên máy bay.   

Mấy vị hành khách ngồi ở khoang hạng nhất lúc này thấy cánh cửa vốn đã đóng chặt, giờ lại bị mở ra, tất cả đều ngạc nhiên. Mặt một người đeo kính đen, nhìn có vẻ là một lãnh đạo trung niên bắt đầu sầm xuống, hạ giọng nói với người thanh niên ngồi cạnh mình gì đó.   

Người thanh niên kia bật đứng dậy, nhíu mày trầm giọng quát hỏi tiếp viên kia:   

- Chuyện gì vậy? Sao lại mở cửa máy bay rồi? Chẳng lẽ còn chưa bay ngay? Bộ trưởng của chúng tôi còn phải nhanh chóng đi họp. Các người làm chậm trễ thì có chịu trách nhiệm được không?   

Tiếp viên đang đứng đó vội vàng đi tới, cung kích giải thích với bộ trưởng kia.   

- Rất xin lỗi.. Bộ trưởng Hứa. Cơ trưởng vừa mới nhận tin từ tháp không lưu, có hai vị khách đặc thù sắp lên máy bay về Yên Kinh... Xin ngài đợi một chút, máy bay sẽ cất cánh ngay thôi!   

Nghe thấy vị tiếp viên hàng không này giải thích, vị bộ trưởng Hứa này sửng sốt một chút, vẻ âm trầm trên mặt liền tan biết, gật đầu rụt rè nói:   

- Tốt... Chỉ cần máy bay không gặp sự cố gì chậm trễ là được. Cô đi đi!   

- Tốt, cám ơn bộ trưởng Hứa đã thông cảm. Có chuyện gì xin gọi chúng ta...   

Tiếp viên hàng không cung kính trả lời rồi lại đứng đợi ở cửa cabin.   

Mà lúc này hai mắt bộ trưởng Hứa thỉnh thoảng lóe sáng, nhìn về phía cửa cabin. Có thể khiến máy bay đã đóng cửa, chuẩn bị cất cánh lại tạm thời mở cửa ra, cho dù là một lãnh đạo cấp bộ như ông ta cũng không có thể diện như vậy. Trừ phi là báo trước cho sân bay, sau đó sân bay báo cho máy bay trước khi đóng cửa thì mới có khả năng chờ.   

Cho nên bộ trưởng Hứa rất tò mò, rốt cục ai lại có mặt mũi như vậy, không ngờ có thể khiến cửa máy bay đã đóng chặt cũng phải mở ra.   

Mà lúc này Giang Khương cũng đã chính thức cảm nhận được sự lợi hại của tấm thẻ ngành cục bảo an trung ương của lão Cố. Gọi điện một cái, một chiếc máy bay sắp cất cánh liền bị tạm đỗ lại, chỉ chờ hai người tới. Mà hắn đi phía sau lão Cố, không cần thông qua kiểm tra an ninh, ngay cả vé máy bay cũng không cần, đi thẳng qua con đường màu xanh, sau đó rất nhanh liền được nhân viên sân bay dẫn tới, đi một chiếc xe chuyển tới chạy tới đuôi máy bay. Đãi ngộ đặc thù như vậy, đến cả nghĩ Giang Khương cũng chưa bao giờ nghĩ tới.   

Hai người đi lên máy bay, dưới sự bố trí của tiếp viên, ngồi xuống hai ghế trống tại khoang hạng nhất, thật ra cũng không tránh được ánh mắt quái dị của những người xung quanh.   

Mấy vị ngồi khoang hạng nhất này vừa rồi cũng nghe tiếp viên hàng không giải thích, đều tò mò nhìn hai người. Chỉ là sau khi hai người đi lên lại khiến ánh mắt tò mò của các đồng chí thất vọng. Trang phục bên ngoài của hai người thật giống như dân ở nông thôn, chẳng hiểu tại sao máy bay phải tạm dừng, mở cửa chờ hai người này.   

Chỉ có bộ trưởng Hứa sau khi hơi sửng sốt, trong mắt liền lộ vẻ quái dị. Với cấp bậc của ông ta, hiển nhiên có thể biết một vài thứ. Nếu đổi lại là lãnh đạo gì đó thì ông ta còn có thể tới bắt chuyện một hồi, làm thân một chút. Nhưng dáng vẻ hai người trước mặt này như vậy, còn có quyền lực như thế, trừ một số ngành đặc thù ra, người khác muốn cũng không thể có được. Là một cán bộ chính phủ, ông ta lại chẳng dám dính líu tới người thuộc dạng này.   

Chỉ là hai người Giang Khương vừa hay ngồi ngay vị trí phía sau ông. Ông ta mơ hồ có thể nghe thấy một vài lời nói của hai người.   

- Lão Cố, các người cũng siêu thật... Đi máy bay không cần mua vé, cũng không cần chờ đợi, lại chẳng cần kiểm tra an ninh...   

Ngồi trên ghế dễ chịu của khoang hạng nhất, Giang Khương cũng chẳng để ý tới những ánh mắt lạ lùng xung quanh. Tinh thần của hắn vẫn chưa tốt lắm, nhẹ nhàng duỗi thắt lưng lười biếng, nói.   

Lão Cố ôm cái túi trong tay, tâm tình lúc này rất tốt, cười nói:   

- Thầy thuốc Giang cũng đừng nghĩ đơn giản như vậy. Chuyện như vậy, sau đó chúng tôi đều phải lập hồ sơ. Trừ một số tình huống đặc thù ra, chúng ta vẫn không được phép làm như vậy... Ngày thường chúng tôi muốn ra ngoài, trừ phi là nhiệm vụ khẩn cấp, nếu không đều phải theo trình tự bình thường, chỉ có điều không cần kiểm tra an ninh thôi..   

- Dù sao tôi cũng cảm thấy rất không tồi...   

Giang Khương cười cười, sau đó lại nghĩ tới một chuyện, quay đầu nhìn về phía lão Cố, nói:   

- Đúng rồi, chúng ta rời đi, cán bộ trấn Võ Nguyên kia sẽ không gây phiền phức gì cho gia đình sư phụ Kim chứ!   

- Hẳn là không đâu. Những người đó chắc không đến nỗi không có mắt như vậy, cũng không lớn gan như vậy... Hơn nữa tôi cũng đưa số điện thoại cho sư phụ Kim rồi. Chẳng may có người có gan tới gây khó dễ cho bọn họ, sư phụ Kim sẽ gọi điện thoại báo tôi...   

Lão Cố làm việc cẩn thận như thế khiến Giang Khương nghe mà yên tâm. Nói với lão Cố vài câu nữa xong, hắn lẳng lặng ngồi tựa vào ghế, thắt dây an toàn, sau đó lấy một khúc sâm núi lâu năm ra, cắn một miệng rồi chậm rãi ngủ đi.   

Nghe thấy tiếng trò chuyện của hai người, bộ trưởng Hứa ngồi phía trước thầm lắc đầu cười lạnh. Đây đúng là một người trong ngành đặc thù, chẳng qua người gọi là thầy thuốc Giang kia chắc chỉ là một người ăn theo mà đi lên máy bay, đúng là vô sỉ...   

Vị bộ trưởng Hứa này thầm nói. Hôm nay ông ta trở về nhà thăm người thân, đám người Giang Khương có thể thuận lợi ngồi máy bay, còn ông ta mang theo thư ký, lại ngồi khoang hạng nhất nên tốn kém cũng không ít...   

Hiện tại Giang Khương ăn một khúc sâm núi là loại sâm núi có tuổi ba bốn mươi năm. Còn những loại sâm núi có tuổi tới một hai trăm năm vẫn đang nằm trong túi hắn, dù một đuôi đã bị cắn một khúc nhỏ nhưng Giang Khương cũng không nỡ ăn tiếp.   

Sau khi nhai khúc sâm núi xong, nó liền hóa thành một làn dịch thơm ngát, ấm áp chậm rãi chảy từ yết hầu vào dạ dày Giang Khương...   

- Phát hiện ra năng lượng sinh vật đặc thù... Bắt đầu hấp thu...   

Hình xăm màu đỏ nhạt trên vai trái Giang Khương bắt đầu lóe lên, một tin tức hiện lên trong đầu hắn, sau đó Giang Khương liền từ từ rơi vào ngủ sâu. Hơi thở trong Khí Hải của hắn cũng bắt đầu tự động vận hành trong cơ thể, di chuyển theo hai mạch Nhâm Đốc, chậm rãi di chuyển...   

Mà hơi thở này vận hành, trong không gian có một luồng khí tức trong trẻo lờ mờ cũng chậm rãi bị Giang Khương hút vào trong thân thể, sau đó hợp với dòng khí đang vận hành kia, làm cho dòng khí này từ từ trở nên lớn mạnh.   

Dòng khí này dần dần di chuyển tới tứ chi của Giang Khương, di chuyển từ tứ chi vào cơ thể, dần dần có một luồng hơi thở mờ nhạt bắt đầu tràn ngập ra, giống như mấy ngày trước, khi Giang Khương ăn xong một khúc sâm núi hai trăm năm kia.  

Hơi thở đó vận hành theo luồng khí khắp toàn thân, tràn ngập ra, sau đó bắt đầu chậm rãi dung nhập hoàn toàn vào kinh mạch trong thân thể, còn cả cơ thể, khung xương. Điều này khiến bộ xương của hắn cũng bắt đầu phát sinh một số thay đổi mắt thường khó thấy được, chỉ khiến cơ thể thoáng cứng cỏi thêm một tia, mà mật độ xương cũng bố trí dày hơn một chút.   

Không biết bao lâu sau, thân thể nhẹ nhàng chấn động, lông mày Giang Khương cũng hơi nhíu lại, trong đầu nhanh chóng có tin tức hiện lên:   

- Cơ thể sắp tỉnh lại, tạm dừng hấp thu năng lượng sinh vật đặc thù. Đuôi thứ tư trong cửu vĩ tích lũy được 7%...   

Cùng với tin tức này, hai mắt Giang Khương lúc này cũng chậm rãi mở ra, lại thấy lão Cố đang trợn mắt nhìn về hướng hắn. Thấy hắn đã tỉnh lại, lão Cố hơi cười nói:   

- Thầy thuốc Giang, cậu tỉnh rồi. Máy bay đã hạ cánh, sắp sửa xuống máy bay rồi. Tôi còn đang định gọi cậu dậy đấy!   

- Ừ ừ... Lần này ngủ cảm thấy thoải mái thật...   

Giang Khương cởi dây an toàn, ngồi thẳng người dậy, duỗi thắt lưng sảng khoái. Chỉ nghe lưng hắn vang lên tiếng răng rắc, khiến Giang Khương không nhịn nổi, thở dài một hơi khoan khoái.   

- Nhìn có vẻ... Sau khi cậu ngủ dậy, tinh thần tốt hơn hẳn nhỉ... Hiện tại tôi mới coi như không lo lắng nữa!   

Lão Cố cười ha hả nói.   

Hai người xuống máy bay xong liền có người tới đón, sau đó có cả đoàn cảnh sát hộ tống, đi thẳng một đường vào trong thành phố.   

- Vất vả rồi... Thầy thuốc Giang vất vả rồi...   

Trước khi hai người lên xe, Dương Vân Dương đã nhận được điện thoại, vẫn chờ đợi ở nhà. Ông bắt tay Giang Khương, vẻ mặt hưng phấn kích động.   

- Trưởng ban... Hiện tại tôi phải đi chế thuốc, nhanh chóng để Dương lão uống thuốc đã!   

Lúc này tất nhiên Giang Khương chẳng muốn chậm trễ chút thời gian nào, trầm giọng nói.   

- Tốt tốt... Đến đây, đến bên này...   

Thấy Giang Khương muốn đích thân chế thuốc, Dương Vân Dương vội vàng dẫn Giang Khương về phòng bếp phía sau, vừa đi vừa nói:   

- Thầy thuốc Giang, những thứ thuốc khác cậu cần đều đã chuẩn bị tốt rồi. Để chút cậu kiểm tra lại một lần! Còn cần gì bổ sung thì cứ nói cho tôi biết!   

- Tốt rồi!   

Giang Khương gật đầu. Sở dĩ hắn kiên trì muốn tự mình ra tay là muốn cam đoan thuốc này không sai một chút nào. Dù sao thì ba cây Mộc Long Căn cũng không nhiều, không thể lãng phí một hai cây được, như vậy thật sự quá đáng tiếc.   

Trong một phòng bếp nhỏ riêng biệt, nơi này còn có một người bào chế thuốc riêng đứng chờ.   

- Hoàng kỳ ba mươi khắc...   

- Phòng phong hai mươi khắc...   

- Tảo hưu mười lăm khắc...   

Giang Khương vừa đọc, người bào chế thuốc bên cạnh liền nhanh chóng đưa một phần thuốc đã chuẩn bị tốt tới trước mặt Giang Khương. Giang Khương nhận thuốc xong liền đưa lên mũi ngửi, xác nhận và phán đoán không có vấn đề gì xong, lúc này mới đem thuốc này cho vào trong một bình gốm nhỏ đã chuẩn bị trước.   

Sau khi cho tất cả thuốc vào rồi, lúc này Giang Khương mới lấy Mộc Long Căn từ túi ra, vô cùng cẩn thận cắt ra, dùng nước rửa sạch, sau đó mới cho vào trong bình. Hắn lại đổ thêm hai chén nước suối núi Ngọc Tuyền, lúc này mới đặt lên trên cái lò nhỏ bên cạnh, chậm rãi sắc thuốc.   
Advertisement
';
Advertisement