Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Dây thừng Kim sư phụ chuẩn bị đúng là vẫn đủ dài. Giang Khương từ đỉnh núi tìm kiếm xuống dưới chân núi.   

Hắn nhẹ nhàng buông sợi dây thừng ra, vững vàng nhảy xuống. Nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 12h trưa, trên đỉnh đầu mơ hồ truyền đến tiếng kêu của lão Cố, cho rằng lão Cố sẽ không nghe được giọng của hắn, Giang Khương liền lấy điện thoại ra gọi.   

- Bác sĩ Giang, đến giờ cơm trưa rồi. Để tôi bảo Kim sư phụ kéo cậu lên nhé.   

Lão Cố lên tiếng.   

Giang Khương ngẩng đầu nhìn đỉnh núi. Nếu để Kim sư phụ kéo hắn lên, chi bằng tự để hắn đi lên, ngược lại còn nhanh hơn mà dùng sức cũng không nhiều, lập tức cười nói:   

- Không cần đâu, tôi đã xuống dưới chân núi rồi. Có gì để tôi tự lên cũng được. Chú giúp tôi nói với Kim sư phụ cột sợi dây cách vị trí đầu tiên mười trượng.   

- Cái gì? Cậu đã xuống dưới chân núi rồi?   

Lão Cố sửng sốt, sau đó cười nói:   

- Được, vậy chúng tôi chờ cậu.  

Sau khi cúp điện thoại, lão Cố quay sang nói với Kim sư phụ đang chuẩn bị kéo dây:   

- Kim sư phụ, bác sĩ Giang đã xuống dưới chân núi rồi. Cậu ấy nói sẽ tự lên, nhờ ông đổi vị trí cột dây giùm cậu ấy.   

- Cái gì? Đã xuống dưới chân núi? Nhanh như vậy sao?   

Kim sư phụ cũng có chút giật mình.   

Tốc độ của bác sĩ Tiểu Giang nhanh như vậy sao? Ngọn núi này cao ít nhất cũng trăm thước, cho dù đi thẳng xuống, sợ rằng cũng mất không ít thời gian. Nhưng bác sĩ Tiểu Giang lại xuống đến dưới chân núi rồi. Hơn nữa còn nhờ ông đổi vị trí cột dây cho hắn cách mười trượng, rõ ràng là đã kiếm qua những khu vực trong phạm vi mấy trượng xung quanh. Tại sao lại nhanh như vậy nhỉ?   

- Mặc dù bác sĩ Giang còn trẻ, nhưng đúng thật là không thể xem thường.   

Lúc này Kim sư phụ mới thật sự bội phục Giang Khương. Động tác nhanh vô cùng, cũng không khác lắm so với ông năm đó.   

Đợi khi Giang Khương lên đến đỉnh núi, Kim sư phụ đã thay hắn cột lại dây thừng cách vách núi phía tây mười trượng. Thấy Giang Khương leo lên, liền cười lấy ra từ trong ba lô vài chai nước, thịt khô, mấy cái bánh và mấy quả trứng.   

- Nào, ở nông thôn không có lương khô gì ngon. Bác sĩ Giang và Cố tiên sinh thông cảm.   

- Cảm ơn, cảm ơn.   

Giang Khương và lão Cố thật ra cũng không khách sáo. Nếu đã lên đây, được như thế này đã là tốt lắm rồi. Chỉ là nước hơi lạnh một chút.   

Giang Khương đối với cuộc sống như vậy cũng đã quen rồi. Khi chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài, ăn bánh uống nước là không hiếm. Thỉnh thoảng còn phải nhịn đói. Bây giờ có thịt có trứng, hiển nhiên là không đòi hỏi gì thêm.   

Chỉ có lão Cố khi ăn bánh và thịt khô, cứ thường xuyên uống nước, nhìn biểu hiện là biết không quen ăn cái món này.   

Kim sư phụ ở một bên cầm thịt khô, cắn một miếng, nhai thật kỹ rồi mới nuốt xuống. Lúc này trong lòng đã hoàn toàn tin tưởng, bác sĩ Giang là người thường xuyên leo núi. Nếu không phải là người thường xuyên leo núi sẽ không được như vậy.   

Người hái thuốc đều biết, chỉ có ăn những thứ thức ăn này thì mới nhanh tiêu hóa, bởi vì sau khi ăn xong mà hoạt động, dạ dày sẽ xảy ra vấn đề. Hơn nữa, thức ăn này cũng sẽ giúp duy trì nước.   

- Bác sĩ Giang, có thu hoạch gì không?   

Mặc dù không khẳng định Giang Khương có thể tìm được Mộc Long Căn, nhưng lão Cố vẫn không nhịn được mà hỏi một câu.   

Giang Khương nhẹ nhàng lắc đầu, đem miếng bánh đã bẻ vụn bỏ vào trong miệng, nuốt xuống rồi nói:   

- Mộc Long Căn cũng không phải dễ tìm như vậy.   

Kim sư phụ nhìn cái túi bên hông Giang Khương, cười nói:   

- Xem ra bác sĩ Giang là có thu hoạch khác.   

- Vâng, mặc dù không tìm được Mộc Long Căn, nhưng lại tìm được một gốc Sơn Tham lâu năm.   

Giang Khương cười nói.   

- Ồ, Sơn Tham lâu năm?   

Nghe Giang Khương nói, ánh mắt Kim sư phụ sáng lên. Ngày thường bọn họ lên núi, nếu có thể tìm được Sơn Tham, đó chính là thu hoạch lớn.   

- Vận may của bác sĩ Giang không tệ, mới đến đã thu hoạch được như vậy, khiến cho lão già này hâm mộ vô cùng.   

Nghe lời nói của Kim sư phụ, lúc này lão Cố cũng cảm thấy hiếu kỳ, nhìn cái túi bên hông Giang Khương.   

Giang Khương mỉm cười mở cái túi, sau đó cẩn thận lấy gốc Sơn Tham ra.   

Nhìn gốc Sơn Tham chỉ nhỏ bằng ngón tay cái trong lòng bàn tay Giang Khương, màu sắc nhợt nhạt, Kim sư phụ có chút sửng sốt, ngạc nhiên đưa tay tiếp nhận.   

- Đây là Sơn Tham lâu năm? Nhìn như thế nào cũng giống rễ cây nhiều hơn.   

Lão Cố nhìn gốc Sơn Tham, cười nói.   

Kim sư phụ tiếp nhận gốc Sơn Tham, cẩn thận nhìn một lúc, hai mắt mở to, sắc mặt cũng đỏ lên.   

- Cái này…cái này…thật là cậu vừa mới đào lên?   

Kim sư phụ không thể tin nhìn Giang Khương, tay cầm Sơn Tham cũng có chút run rẩy.   

- Vâng, tôi vừa mời đào lên, vận khí cũng không tệ lắm.   

Nhìn vẻ mặt của Kim sư phụ, Giang Khương cũng hiểu. Gốc Sơn Tham này, rất nhiều người hái thuốc cả đời cũng chưa chắc đã nhìn thấy. Người vừa mới đến ngọn núi này đã đào được, thật sự là may mắn không tưởng được.   

- Cái này đâu chỉ không tệ.   

Kim sư phụ hai tay nâng gốc Sơn Tham mà Giang Khương đào được, gương mặt không biết hâm mộ hay là ganh tỵ, sắc mặt thay đổi không biết bao nhiêu lần.   

Lão Cố bên cạnh cũng từ vẻ mặt và lời nói của Kim sư phụ, biết được gốc Sơn Tham mà Giang Khương đào được dường như bất phàm, liền bước đến gần nhìn qua vài lần, nhưng ông chỉ nhìn thấy được một cái rễ cây gầy teo, không có dinh dưỡng, nhìn chẳng ra có cái gì tốt cả.   

Nhìn một hồi, rốt cuộc không nhịn được đành hỏi Kim sư phụ đang kích động:   

- Kim sư phụ, gốc Sơn Tham này tốt lắm sao?   

- Tốt, đương nhiên là tốt rồi. Ít nhất cũng phải có đến hai trăm năm tuổi thọ.   

Kim sư phụ run giọng nói:   

- Gốc sơn tham lâu năm như vậy, cả đời tôi chỉ thấy qua hai lần, bắt đầu từ lúc theo sư phụ lên núi hái thuốc vào năm mười sáu tuổi.   

Kim sư phụ nhớ lại:   

- Bốn mươi năm trước, ở thôn bên cạnh đào được một gốc. Lần còn lại chính là mười lăm năm trước, lão Hoàng của thị trấn chúng tôi đào được, cũng phải là gốc có hai trăm năm tuổi thọ.   

- Cái gì, hai trăm năm? Vậy không phải rất đắt sao?   

Lão Cố kinh ngạc nói:   

- Nhưng tại sao hai trăm năm lại nhỏ bằng có ngón tay vậy?   

- Đương nhiên, những người hái thuốc như chúng tôi chỉ cần hái được một gốc này, nửa đời sau căn bản không cần lo nghĩ nữa.   

Nhìn gốc sơn tham trong lòng bàn tay, Kim sư phụ nói:   

- Sơn tham này sinh trưởng trên vách núi, hơn nữa Đại Dung chúng tôi có hoàn cảnh địa lý đặc biệt, ngày đêm phơi gió phơi nắng nên sơn tham có chút khô gầy. Nhưng cũng chỉ như vậy mới có thể sinh trưởng được hơn hai trăm năm mà dược lực vẫn không mất đi.   

- Thứ này đáng giá như vậy sao?  

Nghe Kim sư phụ nói, ánh mắt lão Cố cũng hiện lên sự kinh ngạc. Nói như vậy, thứ này ít nhất cũng đáng giá một hai trăm vạn. Nhìn Giang Khương vẫn bình tĩnh như cũ, lão Cố bội phục trong lòng. Không hổ danh là người mà trong nhà coi trọng, đối mặt với thứ đắt tiền như thế mà vẫn giữ được sự bình tĩnh.   

Tiếp nhận gốc sơn tham Kim sư phụ đưa lại, Giang Khương mỉm cười bỏ lại trong túi. Thứ này đối với người ngoài là thứ kiếm ra tiền, nhưng lọt vào tay hắn cũng chỉ có thể bị ăn sống thôi.   

Thật ra hắn cũng có chút chờ mong, không biết miếng sơn tham lâu năm này sẽ có hiệu quả như thế nào? Có thể giúp hắn gia tăng năng lượng thêm vài phần không? Gần đây, thời gian dừng lại ở đuôi thứ ba cũng khá lâu rồi. Bây giờ chỉ còn thiếu mười mấy điểm nữa là đột phá.   

Tốc độ ăn của Giang Khương rất nhanh, trong lúc lão Cố còn đang ra sức gặm bánh thì Giang Khương đã ăn xong.   

Thấy Giang Khương đã ăn xong, Kim sư phụ cũng ăn nốt quả trứng gà trong tay, ánh mắt nhìn Giang Khương đã có thêm vài phần kính ý. Hái thuốc chẳng những cần kỹ thuật mà còn cần vận may. Cho nên, rất nhiều gia đình người hái thuốc đều thờ tượng thần của Dược Vương Tôn Tư Mạc, ngày nào cũng cung phụng, thường xuyên tế bái, hy vọng có thể phù hộ cho mình tìm được dược thảo trân quý.   

Người hái được dược thảo trân quý, sau khi trở về đều giết heo cúng rượu để tế bái, cảm ơn Dược Vương đã phù hộ, ban cho vận khí tốt như vậy.   

Giống như lão Hoàng ở thị trấn, sau khi hái được gốc sơn tham hai trăm năm, đã thịt một con heo, một con trâu và một con dê để tế bái Dược Vương.   

Vì thế, bác sĩ Giang ngày đầu tiên lên núi đã có thể hái được một gốc sơn tham hai trăm năm, tuyệt đối là thiên đại vận khí. Kim sư phụ thầm nghĩ, khi về nhà, nhất định sẽ bảo con cháu thân cận với bác sĩ Giang hơn một chút để dính vận may.   

Nghỉ ngơi một chút, Giang Khương lại xuống núi. Lần này Kim sư phụ thân thiện hơn nhiều, nhiệt tình kiểm tra dây thừng cho Giang Khương mấy lần rồi mới để hắn xuống núi lần nữa.   

Nhưng lần này Giang Khương cũng không có thu hoạch gì. Không tìm được Mộc Long Căn cũng không hái được dược thảo trân quý nào. Về phần Hoàng Tinh hay Phục Linh, Giang Khương cũng không có tâm tư hái chúng.   

Mắt thấy sắc trời cũng đã tối, tất cả đều xuống núi. Sau khi về đến nhà, Kim sư phụ hét lớn:   

- Bà ơi, giết con gà nấu cháo nhé, chuẩn bị nhang đèn luôn.   

- Lão đầu tử, về rồi sao?   

Nghe tiếng Kim sư phụ gọi, bên trong có người vui mừng lên tiếng, rất nhanh một bà cụ chạy vào trong vườn, bắt lấy một con gà trống to, sau đó kề dao xẹt một cái vào cổ con gà, chỉ thấy máu gà nhỏ đầy xuống một cái bát.
Advertisement
';
Advertisement