Giang Khương mang theo cái rương đi theo Hồ lão vào trong thư phòng. Lúc này, đăng sau cái bàn bên trong thư phòng là một người đàn ông trung niên khoảng năm sáu chục tuổi.
- Lão Hồ, ngồi đi, ngồi đi. Lần này lại làm phiền anh rồi.
Người đàn ông đứng dậy, bước đến ghế salon, ra hiệu mời Hồ lão ngồi.
Sau khi người đàn ông ngồi xuống, mới chú ý đến Giang Khương đang đeo rương đứng phía sau Hồ lão, lập tức mỉm cười với Giang Khương:
~ Hồ lão, anh đến tôi chắc cũng nhiều lần rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh mang theo đệ tử. Xem ra tiểu đồ đệ này không tệ nhỉ?
Hồ lão cười ha hả, nói với Giang Khương:
~ Giang Khương, đây là Tỉnh trưởng La.
Giang Khương mỉm cười, có chút khom người nói với Tỉnh trưởng La:
~ Xin chào Tỉnh trưởng La. ~ Được rồi, được rồi, ngồi đi, ngồi đi. Tỉnh trưởng La gật đầu, nở nụ cười ôn hòa.
Hồ lão bảo Giang Khương ngồi xuống một bên, sau đó có người giúp việc mang vào hai tách trà.
Hồ lão bưng tách trà nhấp một ngụm, sau đó nói với Tỉnh trưởng La:
~ Tỉnh trưởng La gần đây cảm giác thế nào? - Lão Hồ, lần trước uống thuốc của anh, thắt lưng đã bớt
đau không ít. Nhưng gần đây không biết là bị phong hàn hay sao, lại bắt đầu cảm thấy đau.
Nói đến đây, mày của Chủ tịch La có chút cau lại, nhìn Hồ lão, nói:
- Cho nên lần này phiền lão Hồ anh kê giùm tôi vài loại thuốc uống thử xem sao.
- Được, Tỉnh trưởng La, để tôi bắt mạch cho anh trước. Hồ lão mỉm cười gật đầu.
Giang Khương đã sớm lấy chiếc gối dùng để bắt mạch ra để sẵn chính giữa hai người.
Nhìn thấy chiếc gối chẩn mạch mới tinh, Tỉnh trưởng La vô cùng hài lòng, đặt cổ tay mình lên gối.
Tay Hồ lão đặt lên mạch cổ tay Tỉnh trưởng La, sau đó nhắm mắt, tập trung tỉnh thần bắt mạch.
Qua hai phút, lại đổi tay. Một lát sau, Hồ lão thu tay, mỉm cười nói:
~ Tỉnh trưởng La hẳn là bị cảm phong hàn, huyết mạch trì trệ, khiến cho huyết mạch tại vết thương cũ vận hành không thông, nên mới bị tái phát.
- Ồ, đúng vậy. Vậy làm phiền Hồ lão kê cho tôi một vài vị thuốc. Tôi thật sự không muốn uống thuốc Tây. Chỉ tổ càng lúc càng đau thêm chứ chẳng có tác dụng nào khác.
Nghe Hồ lão nói, Tỉnh trưởng La thở phào nhẹ nhõm.
Hồ lão gật đầu, sau đó cầm lấy tờ giấy và cây bút Giang Khương đưa sang, vừa ghi vừa nói:
- Giang Khương, công phu mát xa của cậu có mấy phần hỏa hầu?
- Sao ạ? Giang Khương sửng sốt, sau đó cười nói: - Lão gia tử nhà cháu nói, hẳn là bảy phần hỏa hầu.
~- Bảy phần?
Cây bút trong tay Hồ lão nhẹ nhàng dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Khương. Thấy Giang Khương mỉm cười, liền nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục viết đơn thuốc.
Lúc này, Giang Khương đã biết tại sao Hồ lão lại dẫn hắn đi khám bệnh. Vừa rồi Hồ lão hỏi hẳn có mấy phần hỏa hầu, Giang Khương bảo lão gia tử nói có bảy phần. Kỳ thật từ lúc trở về, hắn vẫn chưa có cơ hội sử dụng công phu mát xa. Nhưng hẳn vẫn rất tự tin vào năng lực của mình. Ba năm qua, số người mà hắn mát xa không hơn một ngàn cũng có tám trăm.
Hơn nữa, năng lực khác thì hẳn không dám nói, nhưng thủ pháp mát xa, hắn tự nhận mình chỉ thua kém lão gia tử, còn lại tám chín phần là vẫn phải có.
Nhưng vì không để cho Hồ lão cảm thấy hẳn quá khoa trương, cho nên Giang Khương chỉ báo ra con số bảy.
Chỉ là bảy phần cũng đủ làm cho Hồ lão phải giật mình. Bạn của ông am hiểu nhất chính là về xương cốt. Thuật nối xương mát xa tổ truyền có thể nói là vô cùng kỳ diệu. Cho nên, trước khi ông đi khám bệnh, mới nhớ đến đệ tử mới của ông có lẽ sẽ mang đến cho ông một sự ngạc nhiên mới. Vì thế mới mang theo Giang Khương. Nếu không, đến khám bệnh cho Tỉnh trưởng La, không mang theo người là tốt nhất.
Vừa rồi ông chỉ tùy ý hỏi một câu, chính là muốn xác nhận xem đệ tử này của ông rốt cuộc học được từ gia gia của hẳn mấy phần bản lãnh. Nếu có thể đạt được năm phần hỏa hậu, tác dụng sẽ không sai.
Ai ngờ Giang Khương lại nói bảy phần, khiến cho Hồ lão nhịn không được mà giật mình. Tuy biết kiến thức về Trung y của Giang Khương không tệ, nhưng mấy năm qua Giang Khương lăn lộn bên ngoài, không ở bên cạnh ông bạn già, hỏa hầu mát xa đến mức nào còn chưa xác định được. Thật không ngờ Giang Khương dám nói ra đến bảy phần.
Nếu không phải mấy ngày vừa qua ông đã thăm dò được đại khái tâm tính chững chạc của Giang Khương, Hồ lão còn tưởng rẵng Giang Khương đang ăn nói ba hoa.
Cho nên, ông liếc mắt nhìn Giang Khương, nhìn ra được sự bình tĩnh trên gương mặt hẳn, trong lòng cũng ổn định lại.
Sau khi viết xong đơn thuốc, Hồ lão giao cho Chủ nhiệm Lý, sau đó mỉm cười nói với Tỉnh trưởng La:
~ Tỉnh trưởng, đồ đệ này của tôi là cháu của một ông bạn. Mà ông bạn đó lại là chuyên gia về xương cốt. Mặc dù đã sớm ẩn cư, nhưng thủ pháp mát xa, nối xương ít ai bì kịp. Với vết thương của ngài, hiệu quả của mát xa sẽ rất tốt. Tiểu tử này từ nhỏ đã theo ông bạn của tôi học tập, thủ pháp hẳn không tệ. Để tôi bảo nó mát xa cho anh?
-ồ?
Nghe Hồ lão nói, Tỉnh trưởng La có chút do dự nhìn Giang Khương. Thấy tuổi Giang Khương còn quá trẻ, thật ra cũng có chút không yên tâm. Nhưng nhìn thấy nụ cười tự tin của hẳn, trong lòng cũng ổn định hơn. Hơn nữa có Hồ lão giới thiệu, ông liền thoáng suy nghĩ một chút. Dù sao cũng nên thử qua một lần, liền gật đầu với Giang Khương:
- Được, vậy làm phiền Tiểu Giang rồi.
Giang Khương đã có sự chuẩn bị, thấy Tỉnh trưởng La đồng ý, liền cười nói:
- Xin Tỉnh trưởng La cứ yên tâm, phương pháp tổ truyền của gia đình tôi rất linh nghiệm.
Thấy biểu hiện tự tin của Giang Khương, ý cười trên gương mặt Chủ tịch La càng đậm:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!