Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Nhìn Giang Khương chậm rãi bước xuống xe, cộng thêm Phan Hiểu Hiểu gương mặt vẫn còn ửng đỏ, ánh mắt mọi người liền hiện lên sự kính sợ.   

Mặc dù đám công tử ca và đại tiểu thư này phần lớn là con cháu của quan lại cấp cao ở Bắc Kinh, nhưng thân phận còn thua cả Trương Nghĩa Quân, chứ đừng nói chi có thể so sánh với Viên Nhất Chương.   

Cho nên, mọi người đối với một người dám ra tay đánh Trương Nghĩa Quân, thậm chí còn có dũng khí làm Viên Nhất Chương mất mặt như thế này, hơn nữa kỹ thuật lái xe vô cùng kinh khủng như Giang Khương, lại càng thêm kính sợ vài phần.   

Nhìn ánh mắt toát lên thần sắc phức tạp của mọi người, Giang Khương mỉm cười, cũng không lên tiếng, chỉ cùng với Phan Hiểu Hiểu bước đến bên cạnh La Lệ và Miêu Miêu, sau đó ngửa đầu nhìn màn hình. Lúc này Viên Nhất Chương vừa mới qua khúc cua cuối cùng, xem ra rất nhanh có thể trở về.   

- Hiểu Hiểu, có phải rất kích thích, rất sảng khoái hay không?   

La Lệ ôm cánh tay Phan Hiểu Hiểu, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn và hâm mộ.   

- Cũng không tệ lắm.   

Nhắc đến chuyện này, giọng nói của Phan Hiểu Hiểu hưng phấn vô cùng.   

Nhìn biểu hiện vui vẻ của Phan Hiểu Hiểu, vẻ mặt La Lệ vừa hâm mộ vừa ghen ghét, chuyển sang Giang Khương, gắt giọng:   

- Giang Khương, lần sau anh nhớ phải mang tôi theo đó.   

Giang Khương nhún vai, sau đó gật đầu cười nói:   

- Được, không thành vấn đề. Nhưng cô phải mời chúng tôi đi ăn khuya. Hôm nay sợ rằng cô là người kiếm được nhiều nhất đấy.   

- Đương nhiên là không có vấn đề rồi. Anh muốn ăn khuya chỗ nào ở Bắc Kinh này tôi cũng bao được.   

Được lời hơn hai trăm vạn, La Lệ hiển nhiên là không hẹp hòi, đắc ý nói.   

Miêu Miêu cũng kiếm được năm sáu chục vạn, thấy La Lệ nói mời ăn khuya, cũng cười nói:   

- Vậy tôi cũng muốn mời mọi người bữa cơm ngày mai. Người nào cũng không được từ chối đấy nhé.   

- Đương nhiên là không từ chối rồi. Chúng tôi sẽ chọn món ăn đắt nhất, không ăn hết bảy tám vạn của cậu là không được đâu.   

Phan Hiểu Hiểu biết Miêu Miêu cũng kiếm được không thua gì cô, lập tức cười hì hì đáp lời.   

- Được, cậu muốn ăn cái gì cũng được.   

Tự dưng có thêm được năm sáu chục vạn tiền tiêu vặt, Miêu Miêu tất nhiên là sảng khoái đáp lời.   

Lúc này, hai ngọn đèn xe từ xa rọi đến. Chiếc Chim Xanh mang theo tiếng nổ động cơ kịch liệt, két một tiếng dừng lại bên cạnh.   

Viên Nhất Chương mặt mày tái xanh mở cửa xe bước xuống, quay đầu nhìn chiếc Bạch Lang và Hồng Hồ đang đậu cạnh nhau, sắc mặt lại càng khó coi hơn.   

Cửa xe bên cạnh cũng mở ra. Triệu Minh Tử bước xuống, gương mặt không còn chút máu. Thậm chí xuống xe cũng phải vịn vào cửa xe mới xuống được. Mọi người nhìn thấy rõ ràng chân Triệu Minh Tử còn đang run rẩy.   

Nhìn Triệu Minh Tử trong bộ dạng kia, không ít cô gái khác che miệng cười trộm, khiến cho Triệu Minh Tử đang mềm nhũn càng thêm tức giận vài phần.   

Viên Nhất Chương nhìn đám người bên này, hít sâu hai lần, gương mặt tái xanh mới dễ coi hơn nhiều, khôi phục lại vài phần khí độ công tử, sau đó bước đến bên cạnh Triệu Minh Tử, choàng tay qua, nói:   

- Minh Tử, không sao chứ?   

- Không sao, không sao.   

Triệu Minh Tử cũng hít sâu hai hơi, ổn định lại trái tim còn đang nhảy loạn xạ, nắm lấy cánh tay Viên Nhất Chương, đứng vững một chút rồi mới cùng với Viên Nhất Chương đi về phía những người kia.   

Nhìn Viên Nhất Chương bước đi, gương mặt đã khôi phục lại bình thường, Giang Khương cũng bội phục vô cùng. Viên thiếu cuối cùng cũng là Viên thiếu, thua trận chứ không thua người.   

Cảm thấy thân hình của Triệu Minh Tử dán sát vào mình, Viên Nhất Chương hiểu được vừa rồi Triệu Minh Tử bị dọa không nhẹ, ngay cả chân cũng muốn nhũn ra, lập tức đi chậm lại vài phần. Y cũng muốn điều chỉnh lại hô hấp của mình. Y không muốn Giang Khương nhìn thấy y yếu thế.   

Mặc dù đau lòng vì thua tiền, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Viên Nhất Chương lúc này, tất cả đều cười thầm. Nhưng khi Viên Nhất Chương đi đến gần, ai nấy đều nghiêm mặt lại.   

Viên Nhất Chương cũng không nhìn những người khác, bước thẳng đến trước mặt Giang Khương, nói:   

- Không nghĩ ra Giang Khương anh lại biết che giấu như vậy, đến ngay cả bằng lái cũng nói là không có.   

Nhìn vẻ mặt cao cao tại thượng của Viên Nhất Chương, Giang Khương lãnh đạm nói:   

- Viên thiếu quá khen rồi, thật sự thì tôi không có bằng lái, chỉ là trước kia đã từng lái xe qua. Không phải Viên thiếu cũng nói anh không có bằng lái sao?   

Nghe Giang Khương nói xong, sắc mặt Viên Nhất Chương khẽ biến, sau đó cười một tiếng, nói:   

- Đúng, không sai. Giang Khương, anh quả nhiên là không tệ.   

Nói đến đây, Viên Nhất Chương ngừng một chút rồi nói tiếp:   

- Hôm nay anh thắng nhưng tôi vẫn không phục. Chiều mai, tại câu lạc bộ Long Sơn, chúng ta tiếp tục chơi.   

- Câu lạc bộ Long Sơn?   

Giang Khương cau mày, có chút không rõ đây là chỗ nào.   

Phan Hiểu Hiểu vội vàng nói:   

- Một câu lạc bộ bắn súng ở Kinh Giao.   

- Sao?   

Giang Khương có chút sửng sốt nhìn Viên Nhất Chương.   

- Thế nào, Giang Khương, anh sợ rồi sao? Chẳng lẽ anh không biết bắn súng?   

Viên Nhất Chương lạnh giọng nói:   

- Đương nhiên, nếu anh sợ thì quên đi.   

Nhìn vẻ mặt khiêu khích của Viên Nhất Chương, Giang Khương bật cười. Viên đại thiếu này đúng là không chịu từ bỏ ý định, cứ muốn lấy lại mặt mũi.   

Người bên cạnh cũng nhìn Giang Khương, cho rằng Giang Khương sẽ không đồng ý. Những người ở đây đều đã từng đến câu lạc bộ Long Sơn. Giang Khương là người ngoài, nếu kiên trì không đồng ý, cũng không tính là mất thể diện.  

Đám người Phan Hiểu Hiểu nhìn Giang Khương, không biết hắn có đồng ý hay không, nhưng thật ra các cô hy vọng có thể nhìn thấy Giang Khương đồng ý. Sau lần Viên Nhất Chương khiêu khích Giang Khương, các cô đều có một niềm tin mãnh liệt đối với hắn, dường như không có chuyện gì là hắn không làm được.   

Nếu Giang Khương đồng ý, nhất định sẽ có nắm chắc mới đồng ý.   

Giang Khương đương nhiên là không làm cho các cô thất vọng, gật đầu nói:   

- Vậy thì gặp nhau ở câu lạc bộ Long Sơn.   

Thấy Giang Khương đã đồng ý, những người bên cạnh đều sửng sốt, ánh mắt nhìn Giang Khương hiện lên sự trào phúng. Viên đại thiếu có thể không phải là một tay đua giỏi, nhưng nghe nói là rất mạnh về bắn súng. Năm đó, khi Viên Nhất Chương còn học ở đại học Yale, đã từng làm Phó đội trưởng đội bắn súng của trường, lấy được không ít thành tích trong những trận thi đấu nghiệp dư.   

Sau khi về nước, Viên Nhất Chương cũng không ít lần đánh cuộc với mọi người, chưa từng chịu thua ở câu lạc bộ Long Sơn. Lúc này Giang Khương lại đồng ý, đúng là không có việc gì thì tự tìm phiền phức cho mình.   

Tuy hôm nay Viên Nhất Chương đã mất hết mặt mũi, nhưng thấy Giang Khương đồng ý ngày mai đến câu lạc bộ Long Sơn, tâm trạng liền tốt hơn. Ngày mai chung quy có thể lấy lại mặt mũi rồi.   

Sau khi gật đầu, hẹn ngày mai gặp lại, Viên Nhất Chương liền kéo tay Triệu Minh Tử đi về phía xe của mình. Y thật ra rất thông minh. Hôm nay vừa thua tiền vừa mất hết mặt mũi, y không nghĩ sẽ tiếp tục ở lại chỗ này.   

Y tin rằng, ngày mai đám người kia sẽ đến, có người xem náo nhiệt nhưng cũng có người đánh cược. Đến lúc đó, y sẽ rửa nhục trước mặt mọi người.   

Viên Nhất Chương vừa đi, những người còn lại dĩ nhiên là cũng tản đi. Có người mặt dày, trước khi đi lên tiếng gọi Giang Khương.   

- Giang thiếu, hôm nay đi trước, hôm nào cùng nhau uống rượu nhé.   

Giang Khương gật đầu đáp lời, đợi sau khi đám người kia đi hết, hắn bước vào lều vải nhận tiền thắng cuộc của mình.   

Khi Giang Khương vừa tiến vào, thái độ của người phụ trách rõ ràng đã khác hơn ban đầu. Ban đầu chỉ là khách sáo đơn thuần, nhưng bây giờ là cung kính. Gã thay mặt ông chủ phụ trách đua xe ở Tây Sơn đã lâu, nhưng chưa từng nhìn thấy ai có kỹ thuật đua xe giỏi như Giang Khương.   

Đặc biệt, kỹ thuật này còn ở trên người một công tử ca, hiển nhiên càng làm cho y đối với Giang Khương càng thêm kính trọng vài phần.   

- Giang thiếu, thẻ của anh đây.   

Sau khi tiến hành chuyển khoản cho Giang Khương xong, người phụ trách hai tay đưa lại tấm thẻ cho hắn, cười nói:   

- Đua xe Tây Sơn của chúng tôi mỗi tuần đều có một lần. Hoan nghênh Giang thiếu lần sau lại đến.   

- Vâng.   

Nhận lại tấm thẻ, thấy trong tài khoản lại có thêm một trăm vạn, rồi lại nhìn La Lệ cười hì hì nhận bốn trăm vạn, trong lòng Giang Khương âm thầm thở dài. Quả nhiên người có tiền thì kiếm tiền vô cùng dễ dàng. Đảo mắt đã kiếm lời được hai trăm vạn, còn hắn thì tốn nhiều sức lực mới kiếm được có một trăm vạn.   

Người với người thật không thể so sánh.   

Ăn khuya với đám người La Lệ xong, Giang Khương quay trở lại biệt thự.   

Sáng ngày hôm sau, Giang Khương thức dậy luyện Ngũ Cầm Hí, sau đó tắm rửa rồi xuống lầu ăn bữa sáng.   

Dương Vân Dương cũng ở nhà ăn sáng cùng với Giang Khương. Thấy sắc mặt của Dương Vân Dương không được tốt lắm, hắn liền hỏi:   

- Trưởng phòng, không tìm được Mộc Long Căn sao?   

Dương Vân Dương gật đầu, chậm rãi nói:   

- Chúng tôi đã cho người đi tìm, không có một cửa tiệm thuốc nào của Đồng Nhân Đường có loại thảo dược này. Hơn nữa, ngoại trừ một lão dược sư ở Đồng Nhân Đường nói rằng có nhìn thấy một lần vào bốn mươi năm trước thì đến giờ chưa từng gặp qua.   

Giang Khương gật đầu, thấy Dương Vân Dương cũng không phải đặc biệt quá lo lắng, Giang Khương trầm ngâm một chút rồi tò mò hỏi:   

- Vậy Trưởng phòng định…   

- Tôi vẫn cho người tiếp tục tìm kiếm. Nếu như tìm không ra, cũng đành phải nghĩ biện pháp khác.   

Nói đến đây, Dương Vân Dương nhìn Giang Khương:   

- Nhưng vạn nhất tìm không được, chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác?
Advertisement
';
Advertisement