Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Số tiền không nhỏ nhưng cũng không quá một trăm vạn. Đối với người đã có được tài sản trăm vạn Mỹ kim như Giang Khương lúc trước mà nói, số tiền này thật không tính là gì.   

Tuy nhiên, đối với một Giang Khương nghèo rớt mồng tơi như bây giờ, đây đã là một con số rất lớn rồi. Ít nhất một trăm vạn cũng có thể làm được rất nhiều chuyện.   

Nhìn năm chữ “một trăm vạn đồng chẵn”, Giang Khương cười khổ. Xem ra mạng của Tuyên đại tiểu thư chúng ta rất đáng tiền.   

Tiện tay kẹp phong thư vào trong quyển sách, Giang Khương khẽ thở dài. Hôm nay chỉ vì một việc nhỏ mà có hai người đến tìm hắn nói chuyện. Một người trực tiếp, một người gián tiếp.   

Giang Khương lẳng lặng nhìn quyển sách, chỉ là trải qua một lúc lâu cũng không lật sang tờ khác.   

Sau khi tắm rửa xong, vốn bình thường chỉ ngậm một miếng Sơn Tham bốn ly, nhưng bây giờ hắn trực tiếp bỏ miếng Sơn Tham đủ dùng hai ngày vào miệng, sau đó dùng sức mà nuốt.   

- Giang Khương đã nhận phong bì, hơn nữa cũng hiểu ý của tôi.   

Người đàn ông trung niên ngồi vào xe, nói:   

- Tôi nghĩ hẳn không có vấn đề gì đâu. Tôi đã xem qua tấm ảnh rồi, xác thực giống như đang giao thủ.   

- Giao thủ? Có thể đánh Tuyên Tử Nguyệt thành như vậy sao? Không thể nào.   

Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm trầm ổn:   

- Tuyên Tử Nguyệt đã nói qua, Giang Khương dường như không có nội khí. Giết được tên tiểu tử kia bất quá cũng chỉ nhờ vận khí mà thôi.   

Nghe xong, người đàn ông lắc đầu:   

- Chỉ sợ con bé Tử Nguyệt đang che giấu chuyện gì. Nếu không có nội khí, làm sao có thể giết chết được tên tiểu tử kia? Tiểu tử này thực lực không thấp, ít nhất khi tôi đến gần hắn ba thước, hắn đã phát giác sự dị thường. Nếu không có thực lực, tuyệt đối không có khả năng phát hiện.   

- Haiz, con gái lớn đúng là không quản được.   

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khổ, sau đó nói:   

- Được rồi, anh đã nhắc nhở Giang Khương, nhưng Tử Nguyệt thì tôi không quản nổi, chỉ hy vọng đừng để xảy ra vấn đề gì. Nếu không, sẽ rất khó ăn nói với Tề gia.   

- Yên tâm đi, Tử Nguyệt cũng không phải là đứa không biết nặng nhẹ.   

Người đàn ông trung niên cười nói:   

- Kỳ thật, nếu không phải năm đó đã định ra minh ước, tôi thật không muốn con bé đến Tề gia.   

- Anh à, anh suy nghĩ nhiều quá rồi. Việc này đã sớm được định, với hai nhà Tuyên Tề chúng ta cũng có lợi. Tử Nguyệt hiển nhiên cũng biết việc này.   

Đầu dây bên kia thoáng trầm mặc một chút rồi nói.   

Nghe xong, người đàn ông nhẹ nhàng thở dài.   

- Máy chủ sẽ thức dậy sau ba mươi phút, hấp thu phân tích năng lượng tinh thần tạm dừng, năng lượng tích trữ 69%.   

Sáng hôm sau, Giang Khương chậm rãi mở mắt ra. Sau khi đọc được hàng chữ này, hắn thở phào một hơi. Chỉ còn thiếu 31% nữa là hắn có thể thăng cấp rồi.   

Một ngày sau đó là một ngày bình thường. Mặc dù phòng bệnh đã sớm ngồi đầy bệnh nhân, nhưng ba thầy trò một chút cũng không cảm thấy áp lực, thậm chí còn hy vọng đến thêm nhiều hơn nữa. Bởi vì Giang Khương không cần đi dạy, với năng lực của ba thầy trò, có thêm nhiều người bệnh nữa cũng có thể giải quyết hết.   

Nhưng đến 10h, ngoài cửa xuất hiện một số người mặc chế phục. Nhìn những người này, Hoàng ca ở phòng thuốc cảm thấy ngạc nhiên, không biết tại sao người của cục Quản lý Dược phẩm lại đến đây, liền buông công việc trong tay xuống, bước ra cười nói:   

- Các vị lãnh đạo, không biết các vị đến có chuyện gì không?   

Người dẫn đầu tuổi còn trẻ nhìn thoáng qua Hoàng ca, cười nói:   

- Hồ lão y sư có ở đây không?   

- Hồ lão đang khám bệnh bên trong. Các vị lãnh đạo, mời ngồi, tôi lập tức gọi Hồ lão ra tiếp chuyện các vị.   

Hoàng ca vội vàng nói.   

- Không cần đâu, chúng tôi chỉ đến kiểm tra theo lệ thôi.   

Người dẫn đầu nói, sau đó khoát tay với đằng sau:   

- Bắt đầu kiểm tra.   

Lãnh đạo vừa nói, những người đằng sau liền bước vào phòng khám.   

Nhìn đám người của cục Quản lý Dược phẩm không chút khách khí mà chia nhau vào các phòng, sắc mặt Hoàng ca thay đổi, ý thức được đám người này đến đây là lai giả bất thiện.   

Trước đây, với danh dự của Hồ lão y sư ở Vân Giang, bất luận là Cục quản lý Dược phẩm hay là nơi khác đều phải nể mặt ông. Cho dù đến kiểm tra cũng rất khách khí. Lần này lại bày ra điệu bộ công việc, hơn nữa trước đó lại không nhận được thông báo có liên quan. Vả lại, người dẫn đội đến kiểm tra cũng chưa từng nhìn thấy trước đó.   

Nghĩ đến đây, Hoàng ca vội vàng mời người dẫn đội ngồi sang một bên, sau đó bảo y tá rót một tách trà, còn mình thì vội vàng chạy vào bên trong phòng khám.   

- Hồ lão.   

Hoàng ca hai bước ba bước đã bước vào đến phòng khám bệnh, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của bệnh nhân, vội vàng tiến đến bên cạnh Hồ lão, thấp giọng nói:   

- Cục quản lý Dược phẩm đột nhiên đến kiểm tra.   

- Sao?   

Hồ lão sửng sốt. Cục quản lý Dược phẩm đến kiểm tra, sao lão Hoàng lại khẩn trương như vậy?   

Nhưng nhìn thoáng qua biểu hiện lo âu của Hoàng ca, Hồ lão đã ý thức được điều gì, lập tức nói với Trương Nhạc và Giang Khương:  

- Mọi người tiếp tục làm, để ta ra ngoài xem thử.   

Dứt lời, liền giải thích với bệnh nhân đang khám một chút, sau đó đưa người bệnh sang cho Giang Khương. Bệnh nhân kia cũng rất khách khí:   

- Nếu Hồ lão có việc bận thì cứ làm, không cần lo lắng cho chúng tôi.   

Sau khi nói lời cảm ơn, Hồ lão dẫn Hoàng ca ra ngoài.   

Nhìn người thanh niên khoảng ba mươi tuổi mặc đồng phục của cục Quản lý Dược phẩm, ánh mắt Hồ lão có chút ngưng trọng. Ông ở Vân Giang hơn mười năm, quan hệ về phương diện này cũng không tệ lắm, trên cơ bản cũng khá thân thiết. Nhưng lần này bên cục Quản lý Dược phẩm đột nhiên cử người này xuống, liền biết được duyên cớ. Nếu không, tại sao không phải là Chủ nhiệm Đào hay đến chứ?   

Ho khan một tiếng, ông mỉm cười vươn tay:   

- Vị lãnh đạo này, tôi là Hồ Khánh Nguyên, cậu đến mà tôi lại tiếp đón không được chu đáo.   

Nhìn thấy Hồ lão, mặc dù không thèm để vào mắt, nhưng cũng không quá mức chậm trễ, đứng dậy bắt tay Hồ lão, ngoài cười nhưng trong không cười, gật đầu nói:   

- Hồ lão khách sáo rồi. Tôi đến kiểm tra theo lệ, xin hãy phối hợp.   

- Đương nhiên, đương nhiên rồi.   

Hồ lão mỉm cười, sau đó ngồi xuống, móc ra một điếu thuốc:   

- Không biết lãnh đạo họ gì?   

- Tôi họ Lê, đây là thẻ của tôi.   

Người thanh niên nói, nhưng từ chối điếu thuốc của Hồ lão, sau đó móc ra một cái thẻ làm việc.   

- Lê Nhất Kỳ.   

Hồ lão gật đầu cười nói:   

- Trước đây đều do Chủ nhiệm Đào dẫn đội, tại sao lần này lại là lãnh đạo Lê?   

Lê Nhất Kỳ khẽ hừ một tiếng:   

- Chủ nhiệm Đào nghỉ phép nên tôi làm thay.   

- Ồ, thì ra là như vậy.   

Hồ lão vừa gật đầu vừa ra hiệu với Hoàng ca.   

Thấy Hồ lão ra hiệu, Hoàng ca hiểu ý gật đầu, xoay người bước vào bên trong, một lát sau bước ra, sắc mặt âm trầm bước đến bên cạnh Hồ lão, thấp giọng nói vài câu.   

- Thuốc cũng không nhận?   

Hồ lão giật mình, biết được lần này đối phương cố ý đến gây phiền phức. Nếu không, tại sao ngay cả thuốc cũng không nhận?   

Gật đầu, ý cười trên mặt Hồ lão càng đậm, nhìn Lê Nhất Kỳ:   

- Lãnh đạo Lê lần đầu tiên đến đây, sau này cơ hội chúng ta qua lại cũng không ít. Mong rằng chiếu cố nhiều hơn.   

- Chiếu cố thì không dám. Hồ lão y sư chỉ cần chiếu theo quy định và tiêu chuẩn để làm việc là được.   

Nghe Lê Nhất Kỳ nói một cách cứng nhắc, trong lòng Hồ lão lại càng trầm xuống, quả nhiên đối phương cố ý đến gây phiền phức.   

Nghĩ đến đây, nụ cười trên gương mặt Hồ lão cũng lạnh lại vài phần, nhưng trong lòng vô cùng tức giận. Ông ở Vân Giang mấy chục năm nay, người nào cũng nể mặt ông, thật không biết ai có thể đến tìm ông gây phiền toái như vậy.   

Nếu để cho ông biết, ông cũng muốn nhìn xem chẳng lẽ Hồ Khánh Nguyên ông dễ bị khi dễ lắm sao? Người nào cũng có thể tìm đến ông gây phiền phức, vậy chẳng phải ông lăn lộn mấy chục năm uổng công sao?   

Hồ lão liếc mắt nhìn Lê Nhất Kỳ không biết trời cao đất dày trước mặt này. Ông hiểu tất nhiên không phải là tự bản thân y đến gây phiền toái cho ông. Nếu không, những người bên cục Quản lý Dược phẩm cũng không thể không nhắc nhở.   

Trong lúc Hồ lão đang suy nghĩ, bên trong liền có người bước ra.   

- Nhanh như vậy sao?   

Hồ lão nheo mắt. Ông biết thuốc của mình đều được nhập theo con đường chính quy, tuyệt đối không có vấn đề. Chỉ sợ lọt vào tay đám người này, tất sẽ xảy ra chút vấn đề nhỏ. Bởi vì đối phương hẳn có chuẩn bị mà đến.   

Quả nhiên không ngoài dự liệu, một người cầm sổ ghi chép đến nói với Lê Nhất Kỳ:   

- Phát hiện hai chai thuốc ngoài mặt thì bình thường, nhưng chất lượng bên trong lại không ổn. Tạm thời vẫn chưa khẳng định có phải là thuốc giả hay không.
Advertisement
';
Advertisement