Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Đối mặt với sự uy hiếp của Lưu Bách Căn, lúc này Giang Khương cũng không nhịn nữa, nụ cười trên gương mặt tắt đi, lắc đầu nói:   

- Tôi đã nói, nếu không phải trường hợp khẩn cấp, xin mời sáng mai quay lại. Hơn nữa, cũng chưa có người nào dám bức tôi chuyện tôi không muốn làm. Cho nên mời anh trở về, tôi muốn nghỉ ngơi.   

- Được, được.   

Lưu Bách Căn cười lạnh, đột nhiên lao lên, thúc mạnh một quyền vào Giang Khương.   

Nhìn nắm đấm của người nọ, Giang Khương lộ ra thần sắc cổ quái. Mặc dù có chút tức giận, nhưng cũng bất đắc dĩ:   

- Tại sao gần đây cứ gặp toàn những người thích động thủ nhỉ?   

Thấy người này đã uống rượu, Giang Khương nhẹ nhàng dùng tay chặn nắm đấm của đối phương, sau đó cổ tay khẽ đảo. Lưu Bách Căn nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn người bình thường có một chút mà thôi. Trong lúc Lưu Bách Căn còn chưa hồi phục lại tinh thần, đã bị Giang Khương đẩy lui hai ba thước, ngã phịch mông xuống dưới chân Lâm Duệ Duệ.   

Lâm Duệ Duệ che miệng kinh hô, luống cuống đỡ Lưu Bách Căn dậy, vẻ mặt kinh nghi nhìn Giang Khương. Thật không biết, một người nhã nhặn như vậy, như thế nào lại có thể đẩy Lưu Bách Căn cao to ngã xuống đất.   

Lưu Bách Căn đã uống chút rượu, sau khi đứng dậy, đầu óc mơ mơ màng màng, mãi mới hồi phục lại tinh thần. Y từ nhỏ đến lớn có khi nào chịu thiệt như vậy? Gương mặt vặn vẹo, nghiến răng một cái, liền gạt Lâm Duệ Duệ ra, sau đó xông lên, muốn sống chết với Giang Khương.   

- Mau đi ra ngoài cho tôi.   

Giang Khương chẳng còn kiên nhẫn dây dưa với một tên đã uống rượu. Hắn nhướng mày, hai mắt phát lạnh nhìn chằm chằm Lưu Bách Căn, thấp giọng quát một tiếng.   

- Thiên phú thứ nhất, Mê hoặc khởi động.   

Một luồng khí tức dày đặc từ trong ánh mắt lao thẳng đến Lưu Bách Căn.   

Bị tiếng rống này của Giang Khương, Lưu Bách Căn đang hung hăng không tự giác được liền run lên, lui về sau vài bước.   

Lâm Duệ Duệ vốn không có bất cứ cảm giác gì, chỉ cảm thấy chàng bác sĩ trẻ tuổi này đột nhiên trở nên rất uy nghiêm, khiến cho người ta không thể kháng cự. Biết hôm nay Lưu Bách Căn có uống chút rượu, lại còn ăn thiệt. Nếu bây giờ xuất hiện xung đột, người chịu thiệt nhiều hơn vẫn là Lưu Bách Căn, vội vàng ôm lấy cánh tay của y, nói:   

- Bách Căn, Bách Căn, chúng ta về trước đi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.   

Lưu Bách Căn bị sát khí của Giang Khương hù dọa, đầu óc vốn đang mơ hồ đột nhiên thanh tỉnh trở lại. Một cảm giác lạnh lẽo không biết từ đâu tràn khắp cơ thể, nào có dũng khí đánh tiếp với Giang Khương. Vì ngang ngược đã quen, cho nên mới vung tay đánh Giang Khương một quyền. Bây giờ thấy đối phương mạnh mẽ như vậy, ruột gan đã phát khiếp, tất nhiên là không dám đấu tiếp, chỉ trừng mắt với Giang Khương, sau đó nói:   

- Tiểu tử kia, mày chờ đó cho tao.   

Nhưng lời của y còn chưa nói hết, đã bị ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo của Giang Khương nhìn đến, cơ thể run lên, cũng không dám nói tiếp, kéo Lâm Duệ Duệ xoay người rời đi.   

Nhìn Lưu Bách Căn rời đi, lúc này Giang Khương mới thở hắt ra, sau đó thầm than một tiếng. Vừa rồi hắn lại lãng phí năng lượng nữa rồi. Nhẹ nhàng lắc đầu, hắn bước đến cửa, nhìn theo chiếc xe việt dã xì khói rời đi. Sau khi chiếc xe biến mất trong màn đêm, hắn mới đóng cửa lại rồi đi lên lầu.   

Đối với Lưu Bách Căn, hắn thật ra một chút cũng không thèm để ý. Bây giờ hắn đề phòng nhất chính là người của Tề gia. Đối với người có bối cảnh như Lưu Bách Căn, người bình thường cực kỳ sợ y, nhưng hắn thì không. Về phần đối phương có thể làm ra chuyện gì, hắn một chút cũng không muốn suy nghĩ. Đối với hắn bây giờ mà nói, phiền toái cũng đã đủ lắm rồi. Cho dù có thêm chút phiền toái nữa cũng chẳng sao.   

Điều quan trọng cần làm nhất bây giờ là tắm rửa và đi ngủ. Mỗi ngày khám bảy tám chục người bệnh, quả thật hao tâm tổn sức rất nhiều.  

Tắm rửa xong, Giang Khương lấy một miếng Sơn Tham lâu năm ở đầu giường bỏ vào miệng rồi nằm xuống, vừa ngậm vừa từ từ chìm vào giấc ngủ, không nghĩ đến còn có người nhắc tên của hắn.   

Sắc mặt Lưu Bách Căn vô cùng khó coi bước vào đại sảnh, cũng không thèm nói gì với ai mà đi thẳng lên lầu. Bây giờ tâm trạng của y không được tốt. Sau khi cha của y đại diện cho cả nước từ hơn mười năm trước, không ai dám tỏ thái độ với y như vậy, càng chưa từng chịu nhục qua như thế. Mấy năm vừa qua, Thiên Phong phát triển kinh khủng, độc chiếm ngôi vị đầu bảng trong hệ thống công nghiệp nước nhà, lại càng không có người nào dám không nể mặt Lưu Bách Căn y.   

Nhưng lúc này, chẳng những có người không nể mặt y, lại còn không nể mặt cha của y, đánh y ngay trước mặt người phụ nữ khác. Y nhất định sẽ khiến cho tên tiểu tử không nể mặt y phải nếm mùi hậu quả như thế nào.   

- Bách Căn, bác sĩ đâu? Không mời đến được sao?   

Trong lúc Lưu Bách Căn đang khó chịu bước lên lầu, dưới lầu truyền đến một giọng nói nặng nề.   

Nghe được lời này, bước chân Lưu Bách Căn dừng lại, sau đó xoay người nhìn người đàn ông trung niên dưới lầu, nói:   

- Bác sĩ Tiểu Giang nói không đến.   

- Không đến?   

Người đàn ông trung niên có chút sửng sốt, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, trầm giọng nói:   

- Tại sao không đến? Con không nói với hắn là thắt lưng của gia gia con đau sao?   

- Có nói, nhưng tên tiểu tử đó nói buổi tối không ra ngoài khám bệnh.   

Mặc dù Lưu Bách Căn thầm hận trong lòng, nhưng không thể nói ra chuyện xấu hổ kia:   

- Con có nói lão gia tử không được khỏe, nhưng tên đó một chút cũng không nể mặt.   

Nhìn biểu hiện không giống như giả bộ của Lưu Bách Căn, người đàn ông trung niên khẽ cau mày. Ở Sở Nam này, có người nào nghe tên của ông mà không dám nể mặt? Chỉ là một bác sĩ nho nhỏ, thế mà cũng làm giá quá cao như vậy, lập tức trong lòng có chút tức giận, trầm ngâm một chút liền nói:   

- Vậy gọi điện thoại cho bác sĩ riêng, bảo y nhanh chóng đến kê đơn thuốc cho lão gia tử.   

Dứt lời, người đàn ông trung niên chậm rãi bước đến một căn phòng. Căn phòng không nhỏ, bên trong truyền đến một mùi thơm mát. Chính giữa đặt một cái giường lớn, trên giường có một ông cụ đang nằm. Bên cạnh là một lão thái thái đeo mắt kính, đang cẩn thận xoa bóp thắt lưng cho ông.   

Nghe được tiếng bước chân, lão thái thái quay đầu lại, nhìn thấy là người đàn ông trung niên, rồi lại nhìn ra phía sau của ông, hai hàng lông mi cau lại, nói:   

- Thiên Phong, bác sĩ đâu?   

- Mẹ, vị bác sĩ kia hình như không có ở nhà. Con đã bảo Bách Căn gọi cho bác sĩ riêng của chúng ta.   

Lưu Thiên Phong vội vàng nói.   

- Không có ở nhà à? Được rồi, vậy thì đành làm phiền bác sĩ riêng vậy.   

Lão thái thái nhìn ông cụ nằm trên giường, nhẹ nhàng thở dài. Bác sĩ riêng có đến cũng chỉ kê chút thuốc giảm đau, nhưng duy trì không được lâu lắm. Hôm nay vốn muốn mời vị bác sĩ kia đến thử một lần nhưng không ngờ là không có ở nhà.   

Thấy lão thái thái thở dài, còn có lão gia tử đang nằm trên giường cau mày đau đớn, trong lòng Lưu Thiên Phong cảm thấy căm tức. Tên bác sĩ kia, ngay cả mặt mũi của mình cũng không nể, thật sự đáng ghét mà.   

Sáng hôm sau, khí trời có chút lạnh. Bởi vì tối qua có trận mưa, không khí hơi ẩm ướt. Nhưng Giang Khương vẫn không chút để ý, mặc áo thể thao chạy sang trường Đông Nguyên.   

Còn chưa đến khu rừng nhỏ, liền nhìn thấy một thân hình thon dài đứng đó, tinh thần Giang Khương có chút run lên.   

- Như thế nào? Hai ngày không gặp, thấy nhớ tôi à?   

Mỗi lần gặp Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương nhịn không được lại muốn đùa giỡn. Nhưng trước mặt Từ Thanh Linh hay Lý Tiểu Vũ, hắn lại không như vậy.   

- Đúng vậy, nhớ anh lắm.   

Tuyên Tử Nguyệt dường như cũng quen với việc bị Giang Khương đùa giỡn.   

Nhìn gương mặt xinh đẹp đang mỉm cười nhìn mình, Giang Khương giật mình, nhưng miệng lại nói:   

- Nào, đến đây cho gia ôm một cái.   

Vừa đi vừa giang hai tay ra, bộ dạng dê xồm.   

Nhưng gương mặt của người nào đó liền cứng đờ. Bởi vì người đằng trước không hề né tránh, ngược lại lẳng lặng nhìn hắn. Khi mũi ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt cách nửa thước, hắn không khỏi dừng bước.   

Thấy người kia dừng lại, ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt đang nhìn chằm chằm Giang Khương đột nhiên hiện lên chút trào phúng:   

- Ôm đi. Tại sao gia lại không ôm?   

- Haha, đùa thôi, đùa thôi mà.   

Giang Khương cười khổ hạ tay xuống, đang muốn lui ra đằng sau.   
Advertisement
';
Advertisement