Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Không cần nói cũng biết ai hơn ai kém rồi!   

- Mày đã muốn giết tao thì mày chết trước đi!   

Ánh mắt Giang Khương lạnh lùng, giống như nhớ lại nửa năm trước. Lúc này vừa đứng ổn, hắn liền lập tức bật tới, phóng về phía kẻ kia.   

Người thanh niên tóc cua kia sau một quyền vừa rồi, vốn đã lộ vẻ kinh hãi, giờ lại nghe thấy lời nói lạnh như băng của Giang Khương, còn ánh mắt tràn ngập sát khí lạnh lẽo kia, sự sợ hãi trong lòng càng đậm hơn vài phần.   

Vốn tưởng rằng cao thủ gì mà Quân thiếu gia nhắc tới chẳng qua chỉ mạnh hơn người bình thường một chút thôi, không ngờ lại đúng là cao thủ hàng thật giá thật, hơn nữa nhìn đối phương có vẻ hơi gầy gò nhưng lực bộc phát ra lớn như thế, rõ ràng là cao thủ nội gia chính tông.   

Hơn nữa thực lực của đối phương chẳng những mạnh hơn mình, đồng thời sát ý khiếp người kia của hắn liền lộ rõ đối phương tuyệt đối là cao thủ bách chiến. Điều này khiến gã không nén nổi hận thầm. Nếu biết cao thủ thế này, cho dù Quân thiếu gia có tăng giá gấp đôi gã cũng không đi.   

Chẳng qua lúc này gã cũng hiểu rõ, giờ mà lùi bước đã là chuyện vô ích. Rõ ràng đối phương hiểu ý đồ mình tới, hơn nữa mở miệng muốn lấy mạng mình rồi. Như vậy thì có chạy trốn cũng vô ích.   

Gã lập tức quát khẽ một tiếng, cũng cắn răng nhào tới.   

Đối với chiến đấu cận thân, người bình thường tất nhiên kéo lão binh vào sinh ra tử mấy năm như Giang Khương nhiều. Cho dù người thanh niên này đã được huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt nhưng kinh nghiệm chiến đấu sinh tử sao có thể bằng Giang Khương được.   

Giang Khương không nương tay chút nào, dùng hết sức mình, một quyền đánh tới ầm ầm. Gần đây thực lực hắn tăng vọt, lần đầu dùng hết sức mạnh.   

Thanh niên kia đã khôn ra, cũng không dám cứng đối cứng với Giang Khương nữa, lách người né tránh, chân phải điểm khẽ, đá về hướng Giang Khương.   

Nhìn đối phương nhoáng lên, chân sinh gió xoáy, Giang Khương cười lạnh lùng, nhấc chân ngăn cản, đồng thời vung quyền đổi hướng, một đòn câu quyền đánh về hướng cằm đối phương.   

Đối phương cũng thật không ngờ Giang Khương lại tự tin như thế. Mình dùng hết sức đá ra một cước, hắn vội vàng giơ chân đỡ, không ngờ còn có thể phân tâm vung nắm đấm.   

Chẳng qua ánh mắt gười thanh niên này cũng lộ tia cười lạnh. Giơ chân vung tay thế này, tất nhiên trọng tâm không vững. Chân mình đá mạnh như vậy, hắn chỉ cần thoáng lộ một tia sơ hở là mình có cơ hội rồi.   

- Bịch...   

Hai chân va chạm phát ra một tiếng đập nặng nề. Thân thể hai người đều run nhẹ, nhưng lại không xuất hiện hình huống mà người thanh niên kia nghĩ. Giang Khương vẫn đứng vững như cũ, hơn nữa một quyền vung tới vẫn có tiếng gió rít kinh người.   

Lúc này sắc mặt thanh niên kia đã tái mét. Thân hình gã chưa ổn, chỉ có thể hoảng sợ lui về.   

Mặc dù chỉ lùi một bước nhưng đối với cao thủ mà nói, đó là mấu chốt để chiếm thế thắng rồi.   

Dù bị đối phương né một quyền nhưng đã chiếm được cơ hội, ánh mắt Giang Khương liền lóe lên ý cười lành lạnh.   

Đối với một người giỏi sát nhân mà nói, bọn họ sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào, hơn nữa cũng sẽ dùng phương pháp đơn giản và tốc độ nhất để giết người.   

Mặc dù người thanh niên kia cũng là cao thủ nhưng dù sao thật sự quá ít kinh nghiệm giao chiến sinh tử, cho nên sau khi bị Giang Khương tấn công liên tiếp, một  

quyền liền đấm ầm vào ngực gã.   

Đối phương chỉ cảm thấy ngực ngòn ngọt, máu còn chưa phun tới miệng thì tay phải đã cảm thấy đau đớn.   

- Á... Phụt...   

Giang Khương lặng yên lùi lại, đứng ở ngoài mấy mét, lẳng lặng nhìn người thanh niên bỗng nhiên khụy xuống mặt đất, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị khó phát hiện ra.   

- Khụ khụ khụ... Anh không giết tôi?   

Thanh niên vừa phun máu vừa cố dùng tay trái chống xuống mặt đất, giãy dụa ngồi dậy.   

Nhìn người thanh niên kia không ngừng trào máu tươi từ miệng, chậm rãi chảy xuống ngực, nhuốm đỏ bộ áo Trung sơn vốn màu đen, Giang Khương cười lạnh nhạt, nói:   

- Tôi không giết cậu bởi tôi phát hiện ra nếu tôi giết cậu, tôi sẽ rất phiền toái...   

- Cho nên... Anh liền phế tay phải của tôi đi?   

Ánh mắt người thanh niên lộ một tia oán hận và vẻ mặt muốn tìm hiểu thật rõ.   

Giang Khương gật đầu nói:   

- Không chỉ phế đi tay phải của cậu, hơn nữa sau này cậu cũng không có khả năng ra tay lần nữa đâu...   

- Ha ha...   

Thanh niên vừa cười thảm, vừa ho ra máu không ngừng. Lúc này Giang Khương cũng không dừng lại lâu hơn mà chậm rãi đi xuống núi, trong lòng mang theo một tia bất đắc dĩ, cũng than khẽ.   

Quyền lực thật là một thứ đáng sợ. Giang Khương cũng hiểu rõ từ lâu, nhưng hôm nay hắn mới cảm nhận được chính thức, cái gì gọi là muốn giết một người lại không dám giết. Biết rõ đối phương muốn tới lấy mạng mình nhưng mình lại không thể hành động như trước kia, tùy ý ân cừu. Cảm giác này thật đáng sợ.   

Cho nên Giang Khương vừa đi xuống núi vừa than thở, vừa quay đầu nhìn quanh.   

- Cái gì? Miêu Ưng bị đánh trọng thương rồi? Tay cũng bị phế rồi?   

Trương Nghĩa Quân nhìn Lý Cương một bên, sắc mặt tái mét, kinh ngạc nói:   

- Tại sao lại như vậy? Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Biết ăn nói sao với cục bảo an đây? Nếu ông nội tôi mà biết thì làm sao?   

Lúc này sắc mặt Lý Cương cũng xanh mét. Miêu Ưng là đặc vệ bên cạnh tổng giám đốc Trương, giờ đột nhiên xảy ra chuyện, tổng giám đốc Trương không có khả năng không hỏi tới. Hơn nữa cục bảo an cũng sẽ không dễ nói chuyện đâu.   

Lúc này mặt Thượng Quan Ngân lúc xanh lúc trắng, ngồi xuống, một lúc sau sắc mặt mới âm u ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi:   

- Làm sao Miêu Ưng lại cũng không đánh lại được hắn?   

- Quân thiếu gia... Tôi đã hỏi qua rồi. Người kia quả thực là cao thủ, hơn nữa hẳn là cấp bậc tinh anh bách chiến, không tới mười mấy chiêu đã đánh trọng thương gã. Cuối cùng hẳn là đối phương nhận ra thân phận của gã nên mới không ra tay giết người. Nếu không thì hiện Miêu Ưng đã không về được rồi...   

Lý Cương khổ sở nói:   

- Người của tôi cũng đã xác nhận, sau khi Miêu Ưng lên núi chẳng qua mới chỉ khoảng mười phút. Sau đó Giang Khương kia xuống núi, hơn nữa rất thoải mái, hoàn toàn không bị thương!   

Nghe đến đó, sắc mặt Trương Nghĩa Quân lại xanh mét, vung tay lên, nắm chén trà trên bàn bên cạnh, đập mạnh xuống đất, khiến nước trà và mảnh vỡ văng tung tóe.   

Lý Cương ở một bên nhìn chén trà và nước trà văng trên mặt đất, sau đó chần chừ một lúc mới nói:   

- Quân thiếu gia... Chúng ta phải mau chóng nghĩ biện pháp. Nếu không chẳng những không qua được phía tổng giám đốc Trương, mà phía bên cục bảo an hỏi cũng không thể nào nói nổi...   

- Hừ... Tôi biết rồi, còn cần anh nói sao?   

Trương Nghĩa Quân lạnh lùng nhìn Lý Cương, lạnh giọng nói:   

- Tôi chỉ không cam lòng với việc này. Một tên nhà quê như vậy mà không xử lý được, tôi không xử chết được hắn, truyền ra ngoài chuyện cả đặc vệ của ông già nhà tôi cũng chết rồi, sau này tôi còn biết lấy mặt mũi ở đâu lăn lộn tại Tứ Cửu nữa?   

- Nhất định phải giết chết hắn...   

Trương Nghĩa Quân vỗ mạnh bàn, tức giận nói.   

- Chuyện này...   

Thấy vẻ mặt dứt khoát của Trương Nghĩa Quân, Lý Cương bất đắc dĩ nói:   

- Quân thiếu gia... Chúng ta không thể động quân giới tại Yên Kinh...   

Trương Nghĩa Quân nghiêm mặt âm trầm, nhíu chặt mày trầm ngâm một hồi, sau đó liền ngẩng đầu nhìn Lý Cương, cắn răng nói:   

- Lợi dụng chuyện Miêu Ưng, chúng ta bắt hắn rồi giết luôn...
Advertisement
';
Advertisement