Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Cảm thấy rất tốt...   

Trước câu hỏi cứ cách mấy ngày Giang Khương lại hỏi một lần này, sắc mặt Trưởng phòng Dương hồng nhuận hiếm thấy, hơi hưng phấn nhìn Giang Khương, thoáng có chút rụt rè gật đầu nói:   

- Sáng nay buổi sáng còn cương lên nữa, so với mấy ngày trước hình như đã tốt hơn nhiều...   

Mặc dù Trưởng phòng Dương rụt rè nhưng vẻ mặt lại hưng phấn. Trong lòng Giang Khương cũng bình tĩnh lại. Mình đã hao phí nhiều nội khí như vậy, đến kỳ hạn mười ngày, nếu như vẫn không có hiệu quá tốt, vậy thì mình thật sự rối rắm. Có điều lần này coi như hoàn toàn yên tâm rồi.   

Dĩ nhiên hắn không có khẩu vị nặng, muốn xem thứ đồ chơi kia của người ta cương lên như thế nào. Nhưng Trưởng phòng Dương đã nói thế, dĩ nhiên là khiến người ta yên lòng. Hắn lập tức thở phào nhẹ nhỏm, nói:   

- Tốt hơn nhiều là tốt, cứ kiên trì như thế này, hiệu quả sẽ càng ngày càng tốt!   

Nhìn Trưởng phòng Dương tinh thần phấn chấn lên xe đi làm, Giang Khương đứng ở cửa, nhìn hoa viên nhỏ trống rỗng, bất giác thở dài. Mỗi ngày mình chỉ có mỗi việc này, sau khi làm xong lại bắt đầu rảnh rỗi. Lúc này hắn bắt đầu nhớ Vân Giang, bắt đầu nhớ đến cuộc sống ở Vân Giang.   

Hắn lấy di động ra gọi cho Hồ lão y sư, nghe thấy giọng nói quen thuộc trong điện thoại, Giang Khương đột nhiên cảm thấy mình như trống rỗng.   

- Ở Bắc Kinh phải tự mình cẩn thận, cố mà làm việc...   

Giọng Hồ lão y sư vẫn sang sảng như trước, không hề tức giận vì Giang Khương đột nhiên bỏ đi Bắc Kinh lâu như vậy. Ông vẫn như trước cẩn thận dặn dò tiểu đồ đệ của mình, hơn nữa trong lời nói cũng có chút tự hào.   

- Còn nữa... Sở trưởng Bạch của Sở y tế cũng đã ký Giấy chứng nhận hành nghề bác sĩ của con rồi, thầy đã đi đăng ký giúp con... Sau này con thật sự là một bác sĩ có tư cách hành nghề rồi...   

Lời của Hồ lão y sư một lần nữa khiến Giang Khương chấn động. Hắn làm nghề y trái phép lâu như vậy, giờ cuối cùng cũng có thể thoát ra khỏi đôi cánh của thầy, có thể quang minh chính dại hành nghề y rồi.   

Sau khi Giang Khương gọi điện cho thầy xong thì lại gọi một cú điện thoại về nhà. Mấy ngày trước khi vừa đến Bắc Kinh, hắn có gọi điện về nhưng ông nội không có nhà, không ai nghe máy. May là lần này chuông điện thoại đổ một lúc thì đầu kia đã truyền đến giọng nói của ông nội.   

- Tiểu Nguyên à... Nghe nói con đang ở Bắc Kinh à...   

Trong giọng nói của ông nội đầy sự quan tâm. Giang Khương nghe thấy lời này thì sống mũi cay cay. Dĩ nhiên hắn biết ông nội biết tin tức của mình. Nguyên nhân ông không gọi cho mình là sợ quấy rầy mình.   

- Ông nội... Con muốn về nhà...   

Nghe thấy giọng ông nội, Giang Khương cảm thấy mình đột nhiên muốn về nhà. Dù năm đó hắn ở nước ngoài dường như cũng không có cảm giác mãnh liệt như bây giờ.   

Nghe cháu nói vậy, trong lòng ông cụ cũng chua xót. Cháu mình dù kiên cường hơn những đứa trẻ khác, nhưng dù sao nó cũng mới hơn hai mươi tuổi. Trong khi những đứa trẻ khác vô ưu vô lo đến trường, hắn đã có bao nhiêu là kinh nghiệm. Mấy năm nay ở ngoài, không biết hắn sống như thế nào.   

- Đứa trẻ ngốc... Lão Hồ nói giờ con đang chữa bệnh cho lãnh đạo ở Bắc Kinh... Sao con về nhà được chứ? Cố làm cho tốt, chữa khỏi bệnh cho lãnh đạo, con mà về, lỡ như có gì sơ suất...   

Ông cụ cười mạnh mẽ, nói:   

- Cả đời này ông nội chữa bệnh cho người ta cũng chỉ trăm dặm trong Sở Nam. Con còn giỏi hơn ông nội, còn chữa bệnh cho lãnh đạo cấp trung ương. Con cố chữa khỏi cho lãnh đạo, để ông nội được vẻ vang. Khi con chữa khỏi bệnh cho lãnh đạo rồi, về ông nội hầm canh gà cho con uống...   

- Vâng... ông nội, con biết rồi...   

Sau khi ngắt máy, Giang Khương cầm điện thoại, nhìn hai số điện thoại khác lưu trong máy, trước mắt hiện lên hai bóng dáng xinh đẹp, chần chờ một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng không gọi.   

Lúc này, Tuyên Tử Nguyệt cách đó hơn ngàn dặm cũng đang bực bội. Cô nhìn Tề Nhạc Minh ngồi đối diện, hai hàng mi dài nhướn cao:   

- Tề Nhạc Minh, không phải tôi đã nói không có chuyện gì thì anh đừng chạy đến đây à?   

- Ai nói không có việc gì, Tử Nguyệt... Không phải vì anh nhớ em sao?   

Khuôn mặt tuấn lãng của Tề Nhạc Minh nở nụ cười mang theo chút dịu dàng, y nói:   

- Anh đến thăm vị hôn thê của mình thì có gì sao?   

- Tôi không cần anh đến thăm...   

Tuyên Tử Nguyệt nghe thấy ba chữ này thì lập tức có suy nghĩ muốn bóp chết Tề Nhạc Minh. Có điều cô biết không thể được. Nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt khiến cô cảm thấy chán ghét cực điểm này là trong lòng lại nổi lên lửa giận. Cho nên cô đứng lên xoay người bỏ đi, để lại Tề Nhạc Minh với khuôn mặt xanh mét ở đó.   

- Tuyên Tử Nguyệt... Em đừng có đắc ý, đợi em tốt nghiệp, đến lúc đó em phải gả vào Tề gia thôi. Đến lúc đó xem xem em còn dám đối xử với ông đây như vậy không... Đến lúc đó xem xem ông đây chơi em như thế nào!   

Tề Nhạc Minh thấy bóng lưng xinh đẹp của Tuyên Tử Nguyệt đang rời đi thì đôi mắt nhỏ dài của y liền lóe lên một tia âm lệ.   

Sa khi Tuyên Tử Nguyệt đi xa, Tề Nhạc Minh cầm di động lên, bấm một dãy số:   

- Chú Lang... tình hình bên đó như thế nào rồi?   

- Minh thiếu, tôi đang định gọi điện cho cậu. Bên Bắc Kinh đưa tin đến...   

Nói đến đây, trong giọng A Lang có chút bất đắc dĩ nói:   

- Hình như Ủy ban đang điều tra... Cho nên người của chúng ta, sau khi phát hiện người bên đó chỉ có thể dừng hành động lại!   

- ủy ban? Ủy ban gì?   

Tề Nhạc Minh sửng sốt, ngạc nhiên hỏi ngược lại.   

- Chính là... cái Ủy ban đó...   

Dường như A Lang rất kiêng kỵ Ủy ban kia, ngay cả nhắc tên cũng không dám.   

Được A Lang nhắc nhở như vậy, sắc mặt Tề Nhạc Minh khẽ biến, kinh ngạc nói:   

- Xảy ra chuyện gì? Sao Ủy ban đó lại chú ý đến Giang Khương? Chuyện này liên quan gì đến họ?   

- Minh thiếu, đừng lo lắng... Tôi đã hỏi rồi, hình như Giang Khương có dính líu đến chuyện mất vật phẩm ở Cố Cung... Bên Ủy ban đó không chú ý đến tên này!   

A Lang trầm giọng nói.   

- Vật phẩm ở Cố Cung bị mất? Chuyện này liên quan quái gì đến Ủy ban đó? Mấy người của Ủy ban đó rảnh rỗi đến mức độ này à? Rảnh quá ĐM sao không đi đào mộ Tần Thủy Hoàng đi?  

Tề Nhạc Minh nghe thấy lý do này rốt cuộc không nhịn được, bật dậy khỏi ghế, tức giận giẫm chân mắng.   

Sau khi mắng một trận, y nhìn xung quanh thấy mọi người đều bị sự tức giận của y làm cho sửng sờ, gã bồi bàn muốn nói lại thôi, còn cả ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Lúc này Tề Nhạc Minh mới bực bội ngồi xuống lại, sau đó trầm giọng nói:   

- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Sao người của Ủy ban lại rảnh việc đi quản mấy chuyện này được?   

- Theo tin tức nhận được, hình như có liên quan đến Ủy viên vừa nhận chức Lê Bạch... Hắn đã nhúng tay vào chuyện này!   

Trong giọng A Lang mang theo chút bất đắc dĩ, đáp.   

- Lê Bạch? Là thằng ranh phế vật của Lê gia kia à?   

Tề Nhạc Minh lại một lần nửa ngẩn ra, đang định mắng tiếp, nhưng y nhìn xung quanh, cuối cùng đè thấp giọng nói:   

- Tên phế vật Lê gia lăn lộn vào Ủy ban đó từ bao giờ?   

- Mặc dù thực lực Lê Bạch không giỏi, nhưng dù sao cũng là con trưởng của Lê gia, được cử đến Ủy ban này cũng chẳng có gì là lạ!   

A Lang bất đắc dĩ cười nói:   

- Nhưng thằng nhãi này giờ là Ủy viên, sử dụng cái danh người của Ủy ban để nhúng vào việc này. Thế thì chúng ta không thể nhúng tay vào, nếu để bị hắn phát hiện chúng ta cũng điều tra Giang Khương, chắc hắn sẽ lập tức nghi ngờ!   

Hai mắt Tề Nhạc Minh lóe lên, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài, nói:   

- Được rồi, tạm thời dừng chuyện điều tra lại, nhưng người của chúng ta phải theo dõi sát Lê Bạch này. Nếu hắn tra ra gì, chúng ta cũng phải chuẩn bị, tuyệt đối không thể để hắn hốt mất miếng ngon!   

- Có điều sao thằng ranh Giang Khương này lại dính đến Lê Bạch? Tôi không tin tên Lê Bạch kia không có chuyện gì lại nhúng tay vào chút chuyện nhỏ như vậy. Với thân phận của Ủy ban tên Lê Bạch sao lại phải điều tra thằng ranh này?   

Tề Nhạc Minh đột nhiên hiếu kỳ nói.   

- Tên Giang Khương này có quan hệ rất tốt với Dương Vân Dương Bắc Kinh, thậm chí hiện tại đang ở biệt thự của Dương Vân Dương... Cho nên dù tên Lê Bạch lấy thân phận Ủy viên cũng phải thận trọng. Cho nên khi chúng ta điều tra Giang Khương cũng rất cẩn thận!   

A Lang một lần nữa giải thích.   

- Mẹ kiếp... rốt cuộc thằng nhãi này có lai lịch gì, sao có thể có mối quan hệ với Dương Vân Dương...   

Tề Nhạc Minh căm tức gầm nhẹ một tiếng. Y không thể nào nghĩ ra được, một kẻ nhỏ như con kiến, sao giờ lại biến thành một con nhím xù lông, khiến người ta xuống tay khó khăn. Sắc mặt y lập tức âm trầm, nhớ lại thái độ của Tuyên Tử Nguyệt ban nãy, y hận không thể băm Giang Khương ra thành vạn mảnh.   

Từ ngày gây ra chuyện Cố Cung Giang Khương cũng chẳng có tâm tình ra ngoài đi chơi nữa. Ngày nào hắn cũng ở trong biệt thự, tiếp tục vào thư phòng Trưởng phòng Dương lấy cổ tịch ra đọc.   

Sau khi ăn cơm tối xong, Trưởng phòng Dương vẫn chưa trở về, Giang Khương liền mang theo hai quyển sách ngồi ở phòng khách. Hắn vừa đọc sách, vừa uống trà.   

Trà của Trưởng phòng Dương chuẩn bị dĩ nhiên không thể là trà dở, còn có rất nhiều loại. Mỗi ngày trước khi pha quản gia đều hỏi trước Giang Khương muốn uống trà gì. Giờ Giang Khương đang uống Tín Dương Mao Tiêm thượng hạng.   

Hắn nhẹ nhàng đưa ly lên nhấp một ngụm trà, sau đó lại lật hai trang sách, trông vô cùng thoải mái.   

Có điều, ly trà của Giang Khương vừa mới uống được vài ngụm, di động đã vang lên. Hắn lấy ra nhìn, là một dãy số lạ. Giang Khương nhìn dãy số này khẽ nhíu mày. Người biết số điện thoại của hắn cũng không nhiều. Dãy số lạ này rốt cuộc của ai gọi tới?   

Sau khi chần chờ một lát, Giang Khương nghe máy nói:   

- A lô, xin chào... Ai đấy?   

Bên kia truyền đến một giọng nói hơi ngây ngô lại có chút quen thuộc:   

- Giang Khương à, tôi là Phan Nghị... Anh đang ở đâu?   

- Phan Nghị?   

Giang Khương sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại rồi cười nói:   

- Phan Nghị à, tìm tôi có chuyện gì?   

- Chị tôi bảo tôi đến tìm anh... Anh đang ở đâu? Tôi tới đón anh!   

Giang Khương ngồi trên xe Phan Nghị cảm thấy hơi nghi ngờ nhìn Phan Nghị ngồi cạnh, tò mò hỏi:   

- Sao chị cậu không tự tới?
Advertisement
';
Advertisement