Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Nghe thấy những lời giải thích của Tuyên Tử Nguyệt, lúc này trong mắt Giang Khương lộ ra một tia hưng phấn. Bây giờ hắn đang buồn bực vì nội khí tiến triển chậm, nội khí tiến triển chậm sẽ khiến năng lượng tích lũy của hắn không thể nào tăng nhanh được.   

Nếu Lão sơn sâm thật sự có tác dụng lớn như vậy thì có lẽ hắn thật sự có thể tận dụng những thứ này để tăng cường nội khí, đương nhiên… Tiền đề là những cây Lão sơn sâm này có thể có tác dụng đủ lớn, nếu không mấy nghìn tệ một cây Lão sơn sâm, Giang Khương ăn cũng thấy đau lòng.   

Nhìn vẻ hưng phấn lộ ra trên mặt Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt cũng mỉm cười. Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Giang Khương, cô nàng cũng rất vui, lại dặn dò lần nữa:   

- Anh có thể thử trước xem sao… Nhưng phải chú ý lượng dùng, thường thì Lão nhân sâm hai mươi năm như thế này, anh lấy một phần năm cây trước, xem khả năng hấp thu của mình. Nếu cảm thấy sẽ không lãng phí thì có thể tăng dần lên…   

- Ừ được rồi… Vậy để sau này tôi thử xem sao!   

Nghe thấy không phải một lần một cây, trong lòng Giang Khương liền kiên định hơn nhiều, một lần hơn một nghìn tệ còn hơn là một lần bốn năm nghìn tệ, khiến hắn cảm thấy rẻ hơn một chút. Mặc dù bây giờ nếu hắn tìm thì một ngày ít nhất cũng phải tìm được bốn năm cây nhưng dù sao thì Lão sơn sâm này càng hái càng ít đi. Bây giờ nơi Giang Khương đi qua thì những Lão sơn sâm đủ năm tuổi về cơ bản đều không bỏ sót.   

Mà cả khu rừng già cũng chỉ có như vậy, dù có nhiều Lão sơn sâm đến đâu đi nữa, bị Giang Khương cứ tiếp tục tìm như vậy thì e là chẳng bao lâu nữa sẽ bị hái sạch.   

Trong lòng Giang Khương lập tức có dự định, vốn dĩ hắn định mang hai cây Lão sơn sâm đi, còn những cây Lão sơn sâm còn lại để cho ông cụ cất đi. Nhưng bây giờ hắn chỉ để lại một cây cho ông cụ cất đi phòng cần dùng đến, còn lại hắn mang đi hỗ trợ tu luyện.   

Lúc này ông cụ vừa lúc đi vào, Giang Khương liền cười hỏi ông cụ:   

- Ông nội… Vết thương của chú Lý khỏi chưa ạ…   

- Cũng gần khỏi hẳn rồi… Bây giờ gần như người bình thường rồi, chỉ cần từ từ rèn luyện là thân thể sẽ ổn!   

Ông cụ Giang mỉm cười nói.   

Nghe thấy lời này, Giang Khương yên tâm hơn nhiều, gật đầu cười nói:   

- Chú Lý khỏe rồi thì tốt, như vậy Tiểu Vũ cũng có thể yên tâm… Vậy lần này trong số Lão sơn sâm hái được con để lại cho ông một cây nhé, những cây còn lại con mang đi…   

- Được… Con mang đi hết đi, cây Lão sơn sâm lần trước con để lại cho chú Lý đến bây giờ vẫn còn hơn nửa cây… Bình thường cũng không dùng đến!   

Ông cụ cười gật đầu nói:   

- Ta đi sấy cho con, sau đó đóng gói cẩn thận, nhớ sau khi về con vẫn phải phơi nắng đấy…   

Nhìn ông cụ đi ra ngoài, Giang Khương tính tính, hai ngày nay hắn đào được chín cây Lão sơn sâm, ngoài cây hơn ba mươi năm đưa cho Hồ lão y sư ra, vẫn còn tám cây, theo cách nói của Tuyên Tử Nguyệt thì chắc đủ cho hắn dùng hơn tháng, hình như tạm thời không cần lên núi nữa…   

Hắn lập tức cười nói với Tuyên Tử Nguyệt:   

- Xem ra Lão sơn sâm của tôi tạm thời đủ dùng rồi, nhưng nếu bác trai vẫn còn ở Vân Giang thì chúng ta ở thêm hai ngày, nếu không thì về Vân Giang trước…   

Tuyên Tử Nguyệt cười cười nói:   

- Được… Vậy chúng ta quay về đi, bọn cha tôi chắc ở Vân Giang nhiều nhất là một ngày, sáng nay chắc quay về rồi…   

- Được… Vậy cô thu dọn đồ đi, lát nữa chúng ta xuất phát!   

Giang Khương cười nói.   

Đợi ông cụ sấy Lão sơn sâm xong đã gần mười giờ rồi, Giang Khương tính toán chắc phải sau mười hai giờ hắn và Tuyên Tử Nguyệt mới về đến Vân Giang.   

Lúc này Tuyên Tử Nguyệt sớm đã thu dọn đồ xong, thấy Giang Khương cầm Lão sơn sâm, cô nàng ngọt ngào nhìn ông cụ nói:   

- Ông Giang, hai ngày nay làm phiền ông rồi, hôm khác cháu lại đến thăm ông nhé!   

- Khách sáo với ông Giang làm gì… Tử Nguyệt lần sau có thời gian thì lại đến chơi nhé…   

Ông Giang cười gật đầu đáp.   

- Ông nội… Vậy con cũng đi đây… Ông nhớ số điện thoại di động của con nhé, có chuyện gì thì gọi cho con!   

Giang Khương xách ba lô của mình, dặn dò ông cụ rồi định cùng Tuyên Tử Nguyệt đi ra sân.   

Có điều lúc này ngoài cửa lại truyền đến tiếng xe hơi, sau khi xe dừng lại, rất nhanh liền có mấy người bước nhanh vào trong.   

Nhìn mấy người trước mặt, còn không thèm chào hỏi đã chạy vào sân nhà người khác. Giang Khương nhíu mày nhìn dáng vẻ của mấy người này, hình như có vẻ chẳng tốt đẹp gì, hắn trầm giọng nói:   

- Các anh đang làm gì thế?   

- Cậu là Giang Khương…   

Người dẫn đầu nghiêng đầu nhìn Giang Khương nói.   

Nhìn dáng vẻ của người này, Giang Khương không khỏi lại nhíu mày, có chút không hiểu người này muốn làm gì, nhìn dáng vẻ của gã có vẻ không đơn giản.   

Hắn lập tức trầm giọng gật đầu nói:   

- Đúng… Tôi là Giang Khương… Các anh đến tìm tôi sao?   

- Oh… Cậu là Giang Khương thì tốt…   

Thấy Giang Khương gật đầu, người có khuôn mặt khô gầy này liền lộ ra ý cười, nói:   

- Chúng tôi là người của Cục cảnh sát thành phố Vân Giang… Có chút việc muốn tìm cậu điều tra một chút!   

- Cục cảnh sát thành phố Vân Giang?   

Giang Khương hơi sửng sốt, chuyện hắn có thể có liên quan đến Cục cảnh sát thành phố Vân Giang cũng chỉ có chuyện mấy ngày trước, chẳng lẽ chuyện Lý Diệc Dương còn xảy ra lầm lẫn gì sao? Nghĩ đến đây, Giang Khương nhíu mày, chẳng lẽ Lý Diệc Dương này không đáng tin vậy sao? Hắn đã nhắc nhở y rồi mà vẫn xảy ra vấn đề à?   

Có điều nếu đối phương đã nói là người của Cục cảnh sát thì Giang Khương cũng không tiện không để ý đến, chỉ là mấy người trước mặt này thật sự không giống cảnh sát lắm. Sau khi thoáng suy nghĩ một chút, hắn gật đầu nói:  

- Được, nếu đã tìm tôi điều tra thì mời đưa giấy tờ ra!   

Nghe thấy lời này của Giang Khương, sắc mặt người này có chút trầm xuống, sau đó nói:   

- Chẳng lẽ cậu còn nghi ngờ thân phận của chúng tôi sao? Thành thật phối hợp thì cậu còn được lợi, đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!   

Nghe thấy lời này, Giang Khương bật cười, mấy người này tự xưng là cảnh sát nhưng không lấy giấy tờ ra, chẳng lẽ chúng tưởng bây giờ vẫn là thời đại mười mấy năm trước, mọi người không hiểu pháp luật sao?   

Nhìn dáng vẻ cười lạnh của Giang Khương, người đó nhíu nhíu mày, sau đó thật sự lấy giấy tờ từ trong túi ra, để trước mặt Giang Khương, sau đó nói:   

- Bây giờ cậu tin rồi chứ!   

Nhìn giấy tờ kia, Giang Khương thầm cười một tiếng, giấy tờ không sai nhưng chỉ là giấy tờ của người giúp đỡ cảnh sát (hiệp cảnh), không phải cảnh sát thật sự gì.   

Nhưng Giang Khương cũng không để bụng, muốn xem xem người hiệp cảnh này rốt cuộc tìm mình có chuyện gì, lập tức cười nói:   

- Vậy không biết mấy vị tìm tôi có chuyện gì!   

- À… Là vì vụ án đả thương người ở phố Mai Hoa, chúng tôi nhận được tin báo nói lúc ấy có người dùng súng nhưng cậu lại làm chứng giả nói đó là súng giả, vậy nên chúng tôi cần cậu giúp đỡ điều tra…   

Thấy Giang Khương xác nhận thân phận cảnh sát của bọn họ, Tôn Dương này sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói:   

- Đi thôi, cậu đi với chúng tôi một chuyến…   

Nghe thấy lời này, Giang Khương bật cười, bây giờ hắn đã biết tình hình thế nào rồi. Xem ra có người vẫn không từ bỏ ý định đối với vị trí của Lý Diệc Dương, muốn thông qua hắn hạ bệ Lý Diệc Dương, chủ ý này thật không tồi!   

Có điều rất rõ ràng người phía sau muốn động vào Lý Diệc Dương nhưng không nắm chắc, sợ lại chọc giận Lý Diệc Dương nên mới phái hiệp cảnh không thuộc biên chế cảnh sát chính thức đến dọa hắn, để hắn lật lại lời khai lúc đầu, từ đó kéo Lý Diệc Dương xuống.   

Mà như vậy dù không thành công, thì cũng chỉ có mấy người hiệp cảnh trước mặt xảy ra vấn đề, không liên lụy đến người đó.   

- Chuyện đó tôi đã ghi lại khẩu cung ở đồn cảnh sát đường Văn Các, đã chứng minh là súng giả… không phải súng thật nên các anh không cần tìm tôi nữa. Nếu cần điều tra thì mời đến đồn cảnh sát đường Văn Các…   

Giang Khương lãnh đạm nói.   

- Hừ… thằng ranh, lúc đó mày làm chứng giả, bọn tao có người chắc chắn đó là súng thật, mày hãy thành thật khai đi… Nếu không chuyện làm chứng giả này không phải chuyện nhỏ đâu, nếu mày không thành thật nói ra thì đừng trách bọn tao không khách sáo!   

Trên khuôn mặt khô gầy của Tôn Dương lộ ra vẻ hung ác, gã nhìn Giang Khương, dường như nếu Giang Khương không phối hợp thì sẽ cho hắn biết mặt.   

Nhưng Giang Khương đâu thể nào bị mấy người này hù dọa được, hắn lập tức cười lạnh nói:   

- Nếu các anh có chứng cứ thì cứ điều tra, nhưng tôi nói đó là súng giả thì đó là súng giả, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!   

- Hừ… Thằng ranh này, mày rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt hả…   

Thấy Giang Khương vẫn bất động, Tôn Dương cũng lập tức lật mặt. Trong mắt gã, tên thầy thuốc yếu ớt này chỉ cần dọa vài cái là thành thật ngay, ai ngờ lại cứng đầu thế, xem ra không cho hắn nếm mùi một chút thì hắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.   

- Nào… Đưa thằng ranh này về cho tao!   

Tôn Dương lạnh lùng cười, vẫy tay nói với mấy người ở phía sau, gã không tin thằng ranh này còn dám phản kháng.   

Có điều đúng là gã nghĩ nhầm rồi, Giang Khương đã từng loại bỏ vô số kẻ, chẳng lẽ còn sợ mấy tên hiệp cảnh uy hiếp sao?   

Nhìn mấy người này đi lên, chuẩn bị ra tay, Giang Khương ánh mắt phát lạnh, lạnh giọng nói:   

- Cút đi cho tôi!   

- Lên… Bắt nó cho tao!   

Thấy Giang Khương không sợ mà còn có dáng vẻ này, tên Tôn Dương hừ lạnh một tiếng, lại vung tay lên, chỉ cần đưa thằng ranh này đến chỗ của gã thì nó không làm được gì rồi, đến lúc đó… hắc hắc…   

Nghĩ đến đây, trong lòng Tôn Dương thầm đắc ý, chỉ cần gã làm ổn thỏa chuyện này thì chuyện gã trở thành cảnh sát thật sự là chuyện chắc như đinh đóng cột.   

Nhìn mấy người người nào người nấy cười âm hiểm, Giang Khương cười lạnh một tiếng, cũng không hạ thủ lưu tình nữa. Nếu những tên này đã dám chạy đến nhà hắn thì không cho chút bài học là không được.   

Hắn lập tức một cước đá bay người trước mặt, khi xoay người quyền cước cùng vung, chỉ trong mấy giây đã đánh ngã mấy tên vây quanh, sau đó liền nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn vang khắp mặt đất.   

- Mày… mày dám phản kháng…   

Tôn Dương ở đối diện trợn mắt há hốc mồm nhìn những gì xảy ra trước mắt, không khỏi choáng váng, một lúc sau mới nhìn Giang Khương hoảng sợ la hét.   

Nhìn dáng vẻ này của Tôn Dương, Giang Khương không khỏi cười lạnh, thật sự nghĩ mình giỏi lắm à…   

Còn ông Giang ở phía sau Giang Khương vẫn không nói gì nhưng rất căng thẳng, lúc này thấy động tác của Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhõm.
Advertisement
';
Advertisement