Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Xế chiều, Chủ nhiệm Lý đúng giờ đến phòng khám, lúc này Giang Khương mới nhớ ra hình như hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, lúc đó hắn đồng ý nói ba ngày sau khám lại cho La tỉnh trưởng, xem ra hôm nay lại phải đi rồi.

Nhìn Giang Khương, Chủ nhiệm Lý tương đối khách sáo, thấy Hồ lão y sư vẫn đang khám bệnh, Chủ nhiệm Lý liền cười nói với Giang Khương:

- Thầy thuốc Giang... Hôm qua Dĩ Kỳ không gây phiền phức gì cho anh chứ!

Giang Khương cười cười nói:

- Không sao... La thiếu rất chú ý đến chừng mực...

Nghe thấy lời nói tùy ý của Giang Khương, Chủ nhiệm Lý mới yên tâm, nghe nói La Dĩ Kỳ chẳng phải là người thoải mái gì, ngoài việc anh ta mượn danh ba gã ta trấn áp được gã ta vài phần ra, những người khác nếu chọc vào gã ta thì đều không phải chuyện dễ dàng gì.

Anh ta không muốn Giang Khương và La Dĩ Kỳ có chuyện gì, càng không muốn Giang Khương vì chuyện này mà có ý kiến gì với La tỉnh trưởng thì càng không ổn.

Đợi Hồ lão y sư khám bệnh xong, ba người lại đi về phía đại viện của tỉnh.

- Ha ha... Hồ lão, thầy thuốc Giang đến rồi à... Nào nào, mời ngồi, mời ngồi...

Hôm nay là thứ bảy, La tỉnh trưởng ở nhà, thấy Hồ lão y sư và Giang Khương tiến vào, nhiệt tình khách sáo đứng dậy, cười nói.

- Tinh thần của chủ tịch tỉnh không tồi mà, xem gia phương thuốc Giang Khương kê cho ngài rất có hiệu quả...

Hồ lão y sư vui vẻ vuốt râu cười nói.

- Ha ha... đúng vậy, may có thầy thuốc Giang cho tôi thêm chút thuốc an thần, thuốc ngủ... Hai ngày nay buổi tối đều ngủ rất ngon... Ban ngày tinh thần đương nhiên tốt hơn vài phần!

La tỉnh trưởng vui mừng gật đầu nói.

- Ừ ừ... Ngủ ngon thì tinh thần mới tốt...

Hồ lão y sư ha ha cười nói:

- Nào... Tỉnh trưởng, tôi bắt mạch cho ngài xem...

Có Hồ lão y sư ở đây nên hiển nhiên Giang Khương không cần mất công nữa, tùy ý bưng cốc trà uống mấy ngụm.

Hồ lão y sư ở đây bắt mạch, mà lúc này trên lầu bỗng có một người “quẹt quẹt” đi xuống.

Giang Khương bưng cốc trà, tùy ý ngẩng đầu nhìn lên, thấy người đi từ trên lầu xuống khế sửng sốt, sau đó cười một cách tùy ý.

Chủ nhiệm Lý ở bên cạnh nhìn La Dĩ Kỳ đang đứng ở cầu thang, trong lòng cười khổ một tiếng, sau đó cười nói:

- Dĩ Kỳ à... Cậu định ra ngoài à!

- A... Đúng vậy, anh Lý... em định ra ngoài một chuyến...

La Dĩ Kỳ vẻ mặt có chút khó coi cười cười nói.

- Lại định chạy đi đâu thế?

Lúc này La tỉnh trưởng vẻ mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói:

- Suốt ngày chỉ biết chạy khắp nơi, chẳng thấy làm chuyện có ích bao giờ...

Bị mắng trước mặt người ngoài như vậy, La Dĩ Kỳ có chút mất mặt nhưng gã ta sợ nhất là ông bộ nhà mình, lập tức đành phải nói:

- Hôm nay dì Trương bảo con đến nhà dì ấy ăn cơm...

- Dì Trương?

Lúc này Hồ lão y sư đã bắt mạch xong cho Chủ tịch tỉnh La, đang kê thuốc. La tỉnh trưởng đứng dậy nhìn La Dĩ Kỳ một cái, sau đó nói:

- Vậy con đi đi... Nhớ đi sớm về sớm, đừng ở ngoài làm loạn cùng đám người kia!

- Con biết rồi...

Nghe thấy câu này, cuối cùng La Dĩ Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người đi ra bên ngoài.

nói:

Lúc này La tỉnh trưởng lại nhìn về phía Giang Khương cười

- Thầy thuốc Giang... Eo tôi ổn hơn nhiều rồi, hôm nay phiền anh mát xa giúp tôi một lát!

- Được... nhìn tình hình của tỉnh trưởng thì chắc mát xa thêm vài lần là khỏi...

Giang Khương cười đáp.

Mà lúc này, La Dĩ Kỳ vừa đi ra ngoài cửa, nghe thấy lời nói khách sáo như vậy của ông bộ nhà mình, chân chợt ngừng bước. Trong lòng gã bỗng thấy tức giận và bất đắc dĩ nhưng cũng cảm thấy may mắn vì sự sáng suốt của mình hôm qua.

Ông bộ nhà gã rất ít thân cận với người khác như vậy, nhưng lại khách sáo với tên thầy thuốc còn trẻ này, xem ra hôm qua tiểu tử này không phải phô trương thanh thế gì.

Nghĩ đến đây, La Dĩ Kỳ lại có chút buồn bực, lần này thật đúng là bị đánh rơi răng nuốt cả vào bụng. Tiểu tử này thật sự thân với ông bố nhà gã như vậy, cơn giận này gã thật không thể phát tiết rồi.

La Dĩ Kỳ quay đầu nhìn phòng khách, thấy ông bộ nhà mình vẻ mặt tươi cười cùng tên thầy thuốc trẻ tuổi họ Giang đi vào bên trong, đành thở dài, tạm thời chèn ép ý niệm trong đầu xuống.

Sau khi Giang Khương lại mát xa cho La tỉnh trưởng xong, Hồ lão y sư sớm đã kê xong đơn thuốc, giao cho Chủ nhiệm Lý, dưới sự đưa tiễn của La tỉnh trưởng, hai người lại ngồi lên xe quay về phòng khám.

Chủ nhiệm Lý đứng phía sau, nhớ đến vẻ mặt tối tăm của La Dĩ Kỳ khi nhìn thấy Giang Khương, trong lòng lại thầm thở dài. Có điều anh ta không nói chuyện này với La tỉnh trưởng, dù sao thì bây giờ chuyện nhỏ như vậy chỉ cần La Dĩ Kỳ không thật sự nổi điên thì chắc sẽ không cố ý đi gây phiền phức cho Giang Khương.

Đương nhiên La Dĩ Kỳ không gây phiền phức cho Giang Khương nhưng lại có người khác bắt đầu chuẩn bị nhằm vào Giang Khương.

Ban đêm, Giang Khương vẫn bước vào mộng cảnh đó, sau khi thông tin nhắc nhở lướt qua, Giang Khương nhanh chóng lại lần nữa nhìn thấy Tổ sư gia tu luyện Ngũ Cầm Hi, sau đó cùng với động tác của Tổ sư gia, hơi thở ấm áp lờ mờ quanh người Giang Khương cũng bắt đầu tỏa ra.

Những hơi thở ấm áp này sau khi tụ tập ở huyệt vị gần đó liền thuận theo kinh mạch chậm rãi chảy vào Khí Hải.

Mà dòng khí lưu trong Khí Hải lúc này cũng bắt đầu chậm rãi bốc hơi, sau đó thuận theo hai mạch Nhâm Đốc, leo lên trên như trước đây...

Đương nhiên con đường trước đây đã đi qua rồi nên tốc độ của khí lưu ấm này tương đối nhanh, chỉ mất thời gian không quá dài đã đạt đến vị trí của huyệt Ấn Đường, sau đó tốc độ bay lên nhanh chóng giảm bớt, bắt đầu chậm rãi bay lên bằng tốc độ ốc sên.

Leo lên trên từng mm một, không biết qua bao lâu, cuối cùng khí lưu ấm đó cũng leo qua chỗ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, thuận theo sau gáy kéo dài xuống dưới bằng tốc độ tương đối nhanh....

Cùng với sự tăng tốc của khí lưu, hơi thở lờ mờ tỏa ra giữa các cơ bắp xung quanh người Giang Khương cũng toát ra nhanh hơn, bắt đầu nhanh chóng chảy vào kinh mạch, tràn vào huyệt Khí Hải.

Trong lúc Giang Khương mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, dường như toàn thân hắn đều bị cái gì đó hút đi vậy.

Khi trong lòng hắn đang thấy sợ hãi, cảm giác được loại nguy cơ này, đang định cưỡng ép tỉnh lại thì đột nhiên cảm thấy toàn thân thoải mái, dường như xung quanh người có một tầng gì đó bị lực hút này hút đi hết vậy.

Mà hắn cũng đồng thời cảm nhận được bên ngoài cơ thể quanh người hắn dường như có một số thứ như có như không, như bị hút vào cơ thể theo lực hút này vậy, mà thứ này rất nhẹ nhưng có vẻ lại mang theo cảm giác mát lạnh...

Cảm giác mát lạnh này không hề khiến người ta thấy rét lạnh, ngược lại khiến người ta cảm thấy cả người từng đợt nhẹ nhàng khoan khoái...

Cùng với sự xuất hiện của loại cảm giác này, tốc độ lóe của hình xăm trên vai trái của Giang Khương đột nhiên tăng nhanh “Phát hiện năng lượng không gian... đang hấp thu

Trong lúc mơ mơ màng màng, trên mặt Giang Khương lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cho đến khi tỉnh lại.

“Cơ thể sắp tỉnh lại... tạm dừng phân tích và hấp thu năng lượng tinh thần dị chủng, tạm dừng hấp thu năng lượng không gian, Ngũ Cầm vận khí pháp bộ tạm dừng... Hiện tại tích lũy năng lượng của Cửu Vĩ đuôi 1 đạt 68%...

Giang Khương tỉnh lại, cũng không có ấn tượng gì đối với những điều này, chỉ cảm thấy hôm nay cảm giác cơ thể hình như hơi khác trước đây, cảm thấy đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái và thoải mái.

Có điều Giang Khương cũng không để ý, sau khi rửa mặt xong, hắn liền đến Đại học Đông Bắc luyện tập Ngũ Cầm Hí.

Đợi khi bắt đầu vận động, Giang Khương mới phát hiện sự bất thường ngày hôm nay. Hắn chỉ cảm thấy cùng với động tác của mình, xung quanh người hắn có một số thứ mát lạnh, hoặc là cảm giác gì đó, bắt đầu chậm rãi bị hút từ bên ngoài vào bên trong cơ thể hắn. Sau đó dần dần cảm giác mát lạnh này biến thành hơi thở ấm áp lờ mờ.

Mà hơi thở ấm áp lờ mờ này khiến cả người Giang Khương đều có cảm giác tê dại rất nhỏ mà lại cực kỳ sảng khoái, tựa hồ khắp mọi nơi trên người đều lặng yên trong cảm giác này.

Nhưng sau cảm giác tê dại này, hắn liền cảm thấy cả người như tràn ngập tinh lực vô hạn. Ngay sau đó những hơi thở lờ mờ này bắt đầu chạy khắp người hắn, cuối cùng tụ tập vào Khí Hải ở bụng dưới.

“Đây là cái gì vậy?”

Giang Khương vừa cảm nhận cảm giác kỳ diệu này, vừa không ngừng tiếp tục thực hiện Ngũ Cầm Hí, mồ hôi dày đặc trên người chảy ra từ lỗ chân lông, khiến Giang Khương càng cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái.

Khi Giang Khương đang ngạc nhiên nghi ngờ, đột nhiên quay đầu nhìn thì bỗng phát hiện lúc này hình xăm trên vai trái của mình có thể thấy rõ ràng, cực kỳ sáng rõ...

“Hô...”

Giang Khương thở hắt ra, không biết mình lại có thay đổi gì, nhưng hắn biết rõ hình như lần này vẫn không phải chuyện gì xấu, ít nhất thì hắn có thể cảm nhận được dường như thân thể mình lại thay đổi theo hướng tốt.

Buổi sáng hắn tắm, ăn sáng xong đợi bọn Hồ lão y sư đi làm, sau khi tạm biệt Hồ lão y sư mới đeo túi đi đến phía đối diện phòng khám, chờ xe buýt, chuẩn bị về nhà.

Nhưng khi Giang Khương đang cầm điện thoại bất đắc dĩ lướt xem ở trước đầu xe thì đột nhiên một chiếc xe “kít” một cái dừng trước mặt hắn.

nói:

Giang Khương ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, sau đó cười

- Tuyên phú bà... Sao hôm nay lại sớm vậy?

- Tuyên phú bà?

Đôi mắt to của Tuyên Tử Nguyệt trợn tròn lên, trừng mắt nhìn Giang Khương nói:

- Cậu lặp lại lần nữa xem? Chị già vậy sao? Có tin chị sẽ đánh cho cậu biến thành gấu mèo không?

- Á... Cô sinh năm nào thế?

Nhìn đôi mắt trợn tròn của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương cười, đột nhiên hỏi.

- Hum?

Nghe thấy lời này, Tuyên Tử Nguyệt sửng sốt, nháy nháy mắt, đột nhiên thử thăm dò thấp giọng nói:

- Để làm gì? Chẳng lẽ nhìn tôi thật sự rất già sao?

Giang Khương sờ sờ cằm, đột nhiên nở nụ cười, nói:

- Nếu cô lớn tuổi hơn tôi, cô có thể tự xưng là chị, nếu cô nhỏ tuổi hơn tôi... hắc hắc... cô phải gọi tôi là anh xưng em..

- Đi... ai thèm để ý đến anh!

Trước mặt Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt cảm thấy mình đúng là không thể bày ra chút sắc mặt nào, thở dài nói:

- Anh đi đâu? Tôi đưa anh đi...

- Đưa tôi đi? Cô không có việc gì à?

Giang Khương cũng không khách sáo, mở cửa tiện tay ném túi vào ghế sau, sau đó lên xe nói:

- Tôi đến nhà ga...

- Nhà ga? Anh về Lưu Hà à?

Tuyên Tử Nguyệt tò mò nói.

- Đúng vậy...

Giang Khương nhún vai, thuận miệng cười nói:

- Cô cũng biết Lưu Hà à? Hay là đến nhà tôi chơi?

- Được... Dù sao mấy ngày này tôi cũng buồn bực chết đi được, đến nhà anh chơi...

Tuyên Tử Nguyệt dứt khoát gật đầu nói.

- Hả...- Bà cô của tôi ơi... Không phải cô đang đùa đấy chứ?

Thấy Tuyên Tử Nguyệt hơi chần chừ rồi gật đầu đồng ý, Giang Khương vẻ mặt ngạc nhiên, quay đầu nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói.

Tuyên Tử Nguyệt hơi nhún vai nói:

- Đương nhiên không phải... Anh thấy tôi đùa khi nào chưa?

Giang Khương duỗi duỗi cổ, tiến sát đến trước mặt Tuyên Tử Nguyệt, kinh ngạc nghi ngờ đánh giá Tuyên Tử Nguyệt. Hắn phát hiện ánh mắt cô nàng rất trấn tĩnh, tựa hồ không phải đột nhiên hứng lên, bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Chị... bây giờ tôi thừa nhận cô là chị của tôi rồi...

- Vậy à... Ngoan... Sau này gọi tôi là chị... Tôi dẫn theo cậu em trai là cậu thì ở trường cũng coi như có chút mặt mũi...

Lúc này Tuyên Tử Nguyệt giơ tay chạm mấy cái vào màn hình phía trước, điều chỉnh ra màn hình chỉ đường, đang tiến hành định vị.

Nhìn người chị của Đại học Đông Bắc này ném bỏ dáng vẻ lạnh băng ở trước mặt người khác trước đây đi, đôi mắt trông mong đi theo mình về nhà, trong lòng Giang Khương bất ổn một lúc mới lắp bắp nói:

- Tuyên... Cái đó Tử Nguyệt... Xe của cô không đi được...

- Không đi được?

Tuyên Tử Nguyệt quay đầu nhìn Giang Khương nói:

- Tại sao?

- Nhà tôi ở nông thôn... Có đoạn đường rất dài đều là đường đất vàng, nếu xe của cô đi thì chắc gầm xe không giữ được...

Nhìn Tuyên Tử Nguyệt khẽ cau mày, đôi mắt to xinh đẹp, trong mắt tràn ngập hồ nghi nhìn mình, Giang Khương vội vàng nói.

- Ở nông thôn?

Tuyên Tử Nguyệt nhướng mày, nhìn Giang Khương nói:

- Kiểu khắp nơi là núi ấy à?

- Ừ ừ...

Giang Khương vội gật đầu. Hắn phải mau bỏ đi ý niệm trong đầu của vị đại tỷ này mới được. Nếu không hắn vừa mới đến Vân Giang một tháng đã đưa một cô nàng về nhà, người trong thôn sẽ nghị luận thành thế nào đây?

- Vậy... Hôm nay cũng không kịp về à?

Tuyên Tử Nguyệt lại cau mày, nhìn Giang Khương truy hỏi.

- A... Đương nhiên, tôi ít nhất phải ở nhà mấy ngày cơ, đâu có nhanh như vậy...

Giang Khương vội gật đầu không ngừng, trong lòng từng đợt cười khổ, thầm nói phải mau xóa bỏ suy nghĩ trong đầu cô nàng này mới được.

- Được được... Tốt quá... Tôi đang muốn đến chỗ nào thả lỏng mấy ngày, có nơi như vậy là tốt nhất...

Ai ngờ Giang Khương còn chưa vui mừng xong thì đã nghe thấy Tuyên Tử Nguyệt hưng phấn khởi động xe, nhấn ga một cái quay đầu liền đi.

Giang Khương cứng lưỡi nhìn Tuyên Tử Nguyệt vẻ mặt hưng phấn, lúc lâu sau vẫn chưa phục hồi tinh thần, mãi mới kinh ngạc nói:

- Cô... cô đi đâu vậy?

- Đổi xe chứ sao... Tiện thể lấy quần áo...

Nghe thấy câu này, Giang Khương choáng váng... sửng sốt... ngây dại... ngây ngốc...

Xe rất nhanh liền đi vào một tiểu khu bên cạnh Đại học Đông Bắc, sau khi đi vào ga ra ngầm, Tuyên Tử Nguyệt lưu loát dừng xe. Sau khi xuống xe, cô ta thuận tay mở cửa chiếc xe SUV màu xám bạc bên cạnh, nói:

- Ngồi bên này...

Nhìn chiếc xe Mercedes-Benz SUV màu xám bạc này, Giang Khương gian nan nuốt nước miếng, biết mình lần này thông minh bị thông minh hại rồi...

Nhưng nếu lúc này nói không cần Tuyên Tử Nguyệt đi thì hình như đã muộn rồi. Giang Khương sờ sờ mũi, đành phải giơ tay cầm túi ở phía sau, sau đó ngồi sang bên kia, nhìn Tuyên Tử Nguyệt bất đắc dĩ nói:

- Cô nương... Rốt cuộc cô muốn chơi trò gì? Cô nói thật với tôi được không?

- Hì... không có gì, chỉ là ở đây mãi chán rồi, đột nhiên tôi muốn đến nông thôn ở vài ngày...

Tuyên Tử Nguyệt vẻ mặt đắc ý cười, sau đó nhún vai nói:

- Chờ tôi một lát nhé... Tôi đi lấy quần áo...

Nhìn Tuyên Tử Nguyệt đi về phía thang máy, Giang Khương ôm tia hy vọng cuối cùng, kêu lên:

- Điều kiện nhà tôi không tốt đâu, không có cả chỗ tắm rửa... Còn toàn là đất xi măng...

Nhe thấy tiếng kêu như giãy giụa lúc sắp chết của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt dừng bước chân, sau đó quay đầu lại nhìn Giang Khương cười đến sáng lạn, khiến Giang Khương cảm thấy lời vừa nãy của mình như là nói dóc vậy...

- Anh cảm thấy thế nào? Tôi là cô nàng không chịu được khổ sao?

Bỏ lại câu này xong, Tuyên Tử Nguyệt ống quần tung bay đi vào thang máy...

Giang Khương bất đắc dĩ tựa vào chiếc ghế bằng da thật mềm mại kia, sau đó mở loa trên xe. Hắn bật một ca khúc nông thôn của Mỹ sau đó thở dài.

“Rốt cuộc cô nàng này muốn giở trò gì đây? Đột nhiên mặt dày không e lệ nói muốn cùng mình về quê, nhất định có vấn đề...

Giang Khương thầm nghĩ như vậy.

Nhưng Giang Khương không thể không nói Tuyên đại chủ nghĩa của cô nàng Tuyên này tốt hơn nhiều những cô gái khác vì hắn không phải đợi bao lâu đã thấy Tuyên Tử Nguyệt xách một cái túi đi xuống, tiện tay ném vào ghế sau, sau đó khởi động xe xuất phát.

- Tuyên Tử Nguyệt... Cô không cần đi học à?

Giang Khương ngã xuống ghế, vẫn không từ bỏ ý định nói.

- Không cần... Môn cần học tôi đã học hết rồi...

- Tuyên Tử Nguyệt... Cô đến nhà tôi là có lì xì cầm đấy...

Giang Khương chớp chớp mắt, hữu khí vô lực tiếp tục nói.

- Được... Tôi cầm xong chúng ta mỗi người một nửa...

Nhìn chiếc xe theo máy định vị thuận lợi đi ra khỏi thành phố, sau đó rẽ vào đường cao tốc Vân Lưu...

Cuối cùng Giang Khương cũng không nói gì nữa, biến thành... mang vợ về cho ông cụ xem xem, cũng tránh để ông ấy bận lòng... ôi...

Nhìn Giang Khương ngã xuống ghế, nhắm mắt, dáng vẻ hữu khí vô lực, trong mắt Tuyên Tử Nguyệt lướt qua ý cười đắc ý, sau đó nói:

- Anh sao vậy? Tôi đường xá xa xôi không ngại cực khổ đưa anh về, sao anh lại có dáng vẻ chịu thiệt thòi lớn như vậy?

- Cô nói xem... Bỗng nhiên tôi đưa một cô gái về nhà, còn là cô gái có tiền như vậy... Người ta còn tưởng tôi biến thành kẻ bám váy đàn bà rồi...

Giang Khương hữu khí vô lực nói.

- Ừm... có lý...

Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười gật đầu nói:

- Không sao...bám váy thì bám váy... Dù sao anh cũng có tố chất này...

- Hum?

Giang Khương nghiêng đầu híp mắt nhìn Tuyên Tử Nguyệt một cái, sau đó nói:

- Ý cô là cô thấy tôi nhìn rất đẹp trai đúng không!

Nghe thấy lời nói mặt dày này, Tuyên Tử Nguyệt liếc nhìn Giang Khương một cái, nói:

- Tôi phát hiện da mặt anh rất dày...

- Đương nhiên...

Giang Khương cười hì hì, sau đó ngồi dậy, nhìn Tuyên Tử Nguyệt không ấm không nóng cầm vô lăng, định tốc độ 100 mã thì bỗng cảm thấy hơi ngứa tay.

- Nào... để tôi thử xem, lâu lắm rồi tôi không lái xe...

Giang Khương chờ mong nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói.

- Được...

Tuyên Tử Nguyệt không có chút ý kiến nào, đây vốn cũng là... Một người đàn ông cao lớn ngồi ngay bên cạnh còn để con gái người ta lái xe thì đúng là...

Tuyên Tử Nguyệt dừng xe ở bên đường, sau đó đổi lại là Giang Khương lái xe. Nhìn dáng vẻ khởi động xe thuần thục của Giang Khương, sau đó chân hắn đạp mạnh chân ga một cái, xe lao đi, Tuyên Tử Nguyệt vội thắt dây an toàn, hừ một tiếng nói:

- Nhìn anh bình thường lịch sự là vậy mà lái xe cũng thật dã man... Ấy... chậm chút, một trăm ba mươi rồi, vượt quá tốc độ rồi...

- Oh? Có sao?

Giang Khương nhún vai, hừ một tiếng nói:

- Mới như vậy đã vượt quá tốc độ rồi sao?

- Khi thi bằng lái anh không học à? Tốc độ lái tối đa ở đường cao tốc là một trăm hai mươi... đương nhiên vượt quá tốc độ rồi...

Tuyên Tử Nguyệt không còn gì để nói nói.

- Bằng lái?

Giang Khương chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Tuyên Tử Nguyệt một cái, sau đó hồ nghi nói:

- Thứ này phải thi sao?

- Hả? Anh chưa thi à? Không phải anh không có giấy tờ đấy chú?

Nghe thấy giọng nói kinh ngạc nghi ngờ của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó nói:

- Trước đây tôi từng lấy bằng lái, nhưng đó là người ta trực tiếp đưa cho tôi... À... Đúng rồi, bây giờ không có nữa!

Nghe thấy câu này, Tuyên Tử Nguyệt vội thắt chặt dây an toàn, sau đó bất đắc dĩ nhìn Giang Khương nói:

- Được rồi... được rồi... Anh lái đi... Tôi ngủ một lát trước... Đến nơi thì gọi tôi...

Giang Khương quay đầu liếc nhìn, không ngờ Tuyên Tử Nguyệt nhắm mắt ngủ thật, Giang Khương không khỏi nhún vai. Cô nàng này biết hắn không có bằng lái mà còn dám ngủ, đúng là không biết sợ là gì...

Hai người trực tiếp lái xe đi, hơn nữa tốc độ lái xe của Giang Khương lại nhanh nên chỉ hơn một tiếng sau đã xuống đường cao tốc, xuyên qua huyện Lưu Hà, đi về phía thôn Lâm Đàm...

Không lâu sau, xe lái vào thôn Lâm Đàm, xe của Giang Khương chậm rãi dừng trước điểm đại lý điện thoại của thôn Lâm Đàm.

Xe dừng lại, Tuyên Tử Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, nhìn xung quanh sau đó nghi hoặc nhìn Giang Khương nói:

- Sao vậy? Đến rồi à?

Giang Khương cười lắc đầu nói:

- Chưa... Tôi vào đây làm thủ tục... lắp điện thoại cho ở nhà!

- Hửm? Chẳng lẽ nhà anh không dùng điện thoại di động à? Còn lắp điện thoại làm gì?

Tuyên Tử Nguyệt tò mò nói.

- Chỗ chúng tôi không có tín hiệu...

Giang Khương khẽ cười nói.

- Chờ tôi một lát, xong ngay thôi!

- Không có tín hiệu?

Tuyên Tử Nguyệt ngây ngẩn lẩm bẩm, sau đó bật cười:

- Không có tín hiệu là tốt nhất!

Giang Khương nộp đa phần số tiền trên người mới coi như làm xong thủ tục, nhân viên của điểm đại lý đồng ý ngày mai phái người vào thôn lắp điện thoại.

Nhận được câu trả lời chắc chắn xong, Giang Khương tiện thể lưu số điện thoại vào điện thoại di động rồi mới hài lòng lên xe, sau đó lái xe chuyển qua đầu cầu, đi về phía thôn.

Xe đi về phía trước được một đoạn, sau khi Giang Khương rẽ vào một con đường nhỏ giữa núi, Tuyên Tử Nguyệt nhìn cây cối và sườn núi hai bên, trên mặt bắt đầu lộ ra một tia hưng phấn.

- Nơi này tuyệt quá... Không khí trong lành...

Tuyên Tử Nguyệt mở cửa sổ, hít một hơi thật sâu, sảng khoái nói.

- Đợi lát nữa đi vào thôn cô mới biết như thế nào mới gọi là không khí trong lành...

Nhìn dáng vẻ say mê của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương khẽ cười gật đầu nói:

- Thôn chúng tôi có thể nói là bồng lai tiên cảnh, hoàn toàn khác với trong thành phố...

- Như thế liệu có không thuận tiện không?

Tuyên Tử Nguyệt có chút tò mò nhìn Giang Khương nói.

- Có một chút nhưng người trong thôn ngoài một số người trẻ tuổi ra thì không ai muốn chuyển ra ngoài cả... Cô đi rồi sẽ biết...
Advertisement
';
Advertisement