- Đáng chết... Máy bay không người lái. Chúng ta đã bị phát hiện rồi sao?
Sắc mặt Lý Nguyên Bân tái mét đi, nhìn bốn phía, kinh hãi kêu lên:
- Mau, đánh hạ hai thứ kia xuống!
Nghe Lý Nguyên Bân nói vậy, lúc này yêu tộc mới chú ý có hai điểm đỏ phát ra tiếng ong ong đang từ từ tới gần trên không trung.
Bọn chúng lập tức vội ba chân bốn cẳng cầm hòn đá dưới đất, ném về phía hai máy bay không người lái trên không trung.
Dưới sự công kích của rất nhiều hòn đá, hai máy bay không người lái chưa thể tới gần đã bị đánh rơi xuống.
- Máy bay số một mất liên lạc. Máy bay số hai mất liên lạc.
Hai thành viên điều khiển trầm giọng báo cáo.
- Mất liên lạc? Khá lắm... Xem ra không sai chút nào rồi!
Bộ trưởng Vương hừ lạnh một tiếng, nói:
- Máy bay quân sự không người lái đã tới vị trí chưa?
- Sau hai phút nữa sẽ tiếp cận mục tiêu!
Một tình báo viên khác nhìn số liệu hiển thị trên màn hình, trầm giọng đáp.
- Tốt... Duy trì khoảng cách... Xác nhận mục tiêu!
Lúc này yêu tộc được Lý Nguyên Bân dẫn đầu, chạy trốn rất nhanh trong dãy núi. Đồng thời Lý Nguyên Bân vừa chạy vừa tiến hành liên lạc với cấp dưới của mình.
- Cái gì? Thiên Y viện đã phong tỏa núi hai ngày rồi? Căn bản các người không thể truyền tin tức tới sao?
Sắc mặt Lý Nguyên Bân xanh mét, tức giận nói.
- Vậy hiện tại các người ở đâu?
- Tốt... Hiện tại chuẩn bị tiếp ứng... Chúng tôi đang chạy về hướng đó...
Hồ Mục thấy sắc mặt xanh mét của Lý Nguyên Bân, lúc này trong lòng cũng chợt căng thẳng, trầm giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì rồi? Có biến cố gì sao?
- Đám người trấn thủ đã khóa chặt cả khu vực hai ngày rồi... Người của ta căn bản không thể truyền tin tức vào...
Lý Nguyên Bân lạnh lùng nói:
- Thảo nào chúng ta vừa xuất hiện thì đã có máy bay không người lái tập trung tới rồi... Đi mau. Động tác phải nhanh, nếu có thể tụ hợp với người của ta thì có lẽ còn cơ hội lao ra!
Nghe Lý Nguyên Bân nói vậy, sắc mặt hai người Hồ Mục và Sư Khung bên cạnh đều tái đi, sau đó bắt đầu hô đám yêu tộc phía sau tăng tốc.
Cũng may mà đám yêu tộc này đều là cao thủ, trong khoảng thời gian ngắn tốc độ tăng lên không ít, chạy nhanh về hướng Lý Nguyên Bân chỉ.
Mà chiếc máy bay quân sự không người lái kia rốt cục cũng đã bay tới, chẳng qua chỉ bay ở trên cao hơn hai trăm mét, không dám tới gần quá mức.
Nhưng máy bay này trang bị loại camera hồng ngoại độ nét cao, khiến trên màn hình tại trụ sở tác chiến ở ngoài Long Sơn mấy trăm dặm hiển thị rõ một đám bóng người màu đỏ nhàn nhạt!
Nhìn những bóng người này và các động tác, tốc độ của bọn họ, Bộ trưởng Vương trầm giọng quát:
- Xác nhận mục tiêu... Tập trung mục tiêu, chuẩn bị phát xạ pháo kích bao phủ!
- Vâng!
Mệnh lệnh được ban hành, mọi người liền bắt đầu thao tác nhanh chóng...
- Đã khóa mục tiêu...
- Trận địa pháo đã chuẩn bị xong, xác nhận mục tiêu trong tầm ngắm...
- Chuẩn bị tên lửa xong...
Mọi người lần lượt báo cáo, Bộ trưởng Vương hài lòng gật đầu, đưa tay cầm điện thoại nói vài câu, sau đó trầm giọng nói:
- Viện trưởng Từ Khải Liễu trao quyền bắt đầu công kích...
- Chỉ chỉ có một cơ hội công kích, chuẩn bị!
- Vâng!
- Dựa theo kế hoạch trước đó... Phóng tên lửa!
- Vù vù vù... Ào ào...
Mệnh lệnh được ban hành, trong nháy mắt, từ trận địa tên lửa tại trụ sở, mười mấy quả tên lửa được bắn ra, bay nhanh về phía mục tiêu.
- Phóng tên lửa xong. Ba, hai, một, bắt đầu pháo kích!
Mệnh lệnh được ban hành, trong vòng bán kính bốn mươi cây số quanh trụ sở, mười mấy họng pháo W90 lập tức chấn động, mười mấy quả pháo gào thét lao đi...
- Hoàn thành công kích... Máy bay không người lái chuẩn bị quan sát sau công kích...
Lời này vừa dứt, phía bên Sư Khung đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng chân trời xa xa, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, trầm giọng nói:
- Không đúng!
Lý Nguyên Bân bên cạnh đang rối bời ngạc nhiên ngẩng đầu nói:
- Có chuyện gì rồi?
- Có thứ gì ở bên kia đang tới...
Sư Khung còn vừa mới giơ ngón tay lên chỉ, hai mắt Lý Nguyên Bân bỗng thấy vô số ánh sáng chói mắt bùng lên...
- Không kích... Bích Lũy!
Lý Nguyên Bân hoảng sợ gào lên, ôm đầu nằm sụp xuống mặt đất.
Mà sắc mặt Sư Khung hơi sững ra một chút, trên người lập tức bùng lên một tầng ánh sáng mờ ảo...
- Ầm ầm ầm...
- Đùng đùng đùng...
Ánh sáng nhạt bùng lên nhanh chóng bỗng hơi chậm lại một chút, tiếng nổ mạnh hỗn loạn vang lên...
Chấn động kịch liệt vang lên xong, tại trung tâm của vụ nổ vang lên tiếng gầm phẫn nộ tới cực điểm. Luồng ánh sáng mờ nhạt kia vỡ tung, thổi hết tro bụi và các loại cành cây gãy.
Chỉ thấy, lúc này rừng cây vốn tương đối dày đặc đã hoàn toàn biến mất... Trên mặt đất đầy tay chân cụt...
Chỉ có đội ngũ yêu tộc ở sát bên cạnh Sư Khung, được Bích Lũy bảo vệ mới còn sót lại được chừng hai mươi người lông tóc không tổn thương. Nhưng gần hai trăm yêu tộc gần đó, may mắn còn lại chỉ giống như lông phượng sừng lân...
- Rống...
Nhìn cảnh tượng trước mắt, hai mắt Sư Khung đỏ ửng, ngửa mặt lên trời rống giận, chấn động khiến Lý Nguyên Bân bên cạnh trắng bệch mặt mũi...
- Xong rồi... Xong hết rồi...
Nhìn hơn hai trăm yêu tộc trước mắt không ngờ giờ chỉ còn lại không tới hai mươi người, sắc mặt Lý Nguyên Bân trắng bệch ngồi bệt xuống mặt đất.
Hai mươi mấy yêu tộc tinh nhuệ, mặc dù tương đương với hai mươi vị cao thủ thiên vị nhưng thế thì có tác dụng gì lắm? Hai mươi người và hai trăm khác nhau đâu chỉ một chút...
- Mau đứng lên... Đi! Hiện tại trở về không còn kịp nữa rồi. Nhất định chúng ta phải tới được lãnh địa của phụ thần thị giả... Đến lúc đó còn có cơ hội phục hồi lại một lần nữa!
Hai mắt đối mặt cũng đỏ sẫm, nhìn cảnh tượng máu tanh xung quanh, lại là người tỉnh táo lại tương đối nhanh, vội lạnh lùng quát lớn.
- Đi!
Nghe được tiếng hô của Hồ Mục, lúc này Sư Khung mới tỉnh táo lại, lập tức cắp Lý Nguyên Bân chạy nhanh về phía trước.
Mà lúc này, tình báo viên trong trung tâm chỉ huy của trụ sở Long Sơn chợt nhìn thấy màn hình biến thành một vùng đên trắng, thất thanh nói:
- Máy bay quân sự mất liên lạc rồi!
Lông mày Bộ trưởng Vương nhíu chặt, hơi trầm ngâm một chút, sau đó nói ngay:
- Chiếu hình ảnh cuối cùng nhận được đi!
- Vâng!
Nhân viên tình báo gõ nhanh trên bàn phím một lúc, sau đó mấy hình ảnh được chiếu lên trên màn hình lớn.
Bộ trưởng Vương nhìn cẩn thận một chút, rốt cục thở hắt ra, nói:
- Thời điểm công kích, phạm vi bao trùm trên 90% rồi...
- Nhanh chóng truy tìm tung tích đối phương... Đồng thời ra lệnh cho ngoại viện cử quân đội phong tỏa tới cùng vây nơi này!
Bộ trưởng Vương vừa dứt lời, lúc này có người tiến vào, trầm giọng báo cáo:
- Bộ trưởng Vương... Thường ủy Giang vừa mới lên may bay, tiến về hướng mục tiêu rồi!
- Hả? Thường ủy Giang đã đi ra rồi à?
Nghe thấy những lời này, đột nhiên mặt Bộ trưởng Vương lộ vẻ vui mừng, sau đó hưng phấn nói:
- Tốt... Lập tức gửi tọa độ chỉ dẫn cho thường ủy Giang! Yêu cầu quân đội phong tỏa phối hợp hành động với thường ủy Giang!
- Bộ trưởng Vương... Phát hiện ra phương hướng di chuyển của đối phương...
Lúc này, tình báo viên phụ trách giám sát của khu núi đột nhiên nói:
- Camera giám sát trên đường đi đều đã mất liên lạc, hơn nữa toàn bộ máy bay không người lái của cả khu vực này trong nháy mắt cũng mất tín hiệu... Hẳn là mục tiêu ở vị trí này!
- Chiếu lên đi!
Bộ trưởng Vương ra lệnh, vị tình báo viên này liền lập tức truyền hình ảnh phân bố giám sát lên màn hình lớn.
Trên bản đồ này, mọi người có thể chứng kiến rõ ràng, có một điểm đỏ đại biểu cho thiết bị giám sát giờ tối đen. Mà lúc này, theo một hướng lại vừa có một điểm đỏ bị dập tắt, nhưng chẳng qua chỉ mười mấy giây sau, điểm điểm bị dập tắt từ lúc trước lại phát sáng trở lại...
- Hiệu quả áp chế của thần khí Bích lũy!
Ánh mắt chủ nhiệm Vương sáng lên, trầm giọng nói:
- Tốt... Quan sát kỹ thay đổi, lúc nào cũng phải thông báo vị trí đối phương cho thường ủy Giang!
Giang Khương ngồi trên máy bay, nhìn ánh lửa nhỏ từ rất xa, im lặng không nói. Vừa rồi hắn nhận được báo cao của trung tâm, pháo kích tấn công bất ngờ đạt hiệu quả vô cùng tốt, dự tính nhân số đối phương tránh được pháo kích sẽ không quá hai mươi phần trăm.
Một lần diệt gần 80% lực lượng Sư Khung mang ra, có thể nói đó là một thắng lợi rất lớn.
Nếu không, với việc Sư Khung có được thần khí Bích lũy, cùng với hai ba trăm cao thủ Thiên vị, lực lượng này đủ khiến Thiên Y viện và Cổ Môn cuống hết cả lên rồi...
- Thường ủy Giang... Trung tâm đã xác định được vị trí của đối phương, dự tính năm phút nữa chúng ta có thể tới nơi!
- Mặt khác đội phong tỏa của ngoại viên đã tập kết, mai phục trước ở đó, dự tính trong mười lăm phút đồng hồ nữa sẽ gặp mặt bọn họ!
Giang Khương gật đầu nói:
- Vậy thì tập hợp với bọn họ đi!
Máy bay ầm ầm bay nhanh về phía trước...
Giang Khương mang theo Y Phù nhẹ nhàng rời từ máy bay xuống trước mặt mọi người của ngoại viện Thiên Y viện.
- Thường ủy Giang!
Nhìn bóng người bay từ trên bầu trời xuống kia, mặt hơn trăm người ở phía dưới đều lộ vẻ cung kính tới cực điểm!
Đứng vững ở trước mặt mọi người, Giang Khương gật đầu, sau đó liếc về phía rừng cây tối đen như mực kia...
Khẽ thở dài, sau đó một luồng hơi thở khổng lồ bùng lên từ trên người hắn...
- Sư Khung, Hồ Mục... Các người còn định chạy đi đâu?
Giọng nói uy nghiêm của Cửu Vĩ truyền ra xa, khiến đám người Sư Khung vốn đã cảm thấy không ổn, định quay người chạy theo hướng khác giờ đều cứng đờ...
- Lại đây!
Nghe thấy giọng nói trần ngập uy áp bên tai, hai người Sư Khung và Hồ Mục liếc nhau, bắt đầu thấy trong mắt đều lộ vẻ tuyệt vọng và tức giận.
Mà hai mươi mấy yêu tộc còn lại, lúc này sắc mặt đã trắng bệch. Đối mặt với thần uy của tổ thần, cho dù huyết mạch của bọn họ có tinh khuyết thì trong nội tâm vẫn xuất hiện cảm giác thần phục không thể chống cự.
Sư Khung quay đầu nhìn đám thuộc hạ còn sót lại hơn hai mươi người, thấy rõ ràng vẻ do dự và lo lắng của bọn họ, lại nhìn vẻ mặt Hồ Mục lúc này đã xám như tro, rốt cục tức giận ngửa đầu gầm lên một tiếng:
- Ngươi là tổ thần của tôi... Thế tại sao lại trợ giúp cho Nhân tộc này?